Đại Đường Đạo Soái

Chương 417: Danh tướng truyền kỳ Tiết Nhân Quý




Tiết Lễ!
Nghe được tên người này, Đỗ Hà kinh ngạc đứng lên, sắc mặt không khỏi rung động, không ngờ là hắn?
Ở Đại Đường Đỗ Hà có hai vị thần tượng mà hắn sùng bái nhất, một là Đại Đường quân thần Lý Tĩnh bách chiến bách thắng, người kia chính là trí dũng song toàn Tiết Lễ, cũng chính là Tiết Nhân Quý.
Tinh tế nghĩ kỹ lại, Tiết Nhân Quý không phải là người của Long Môn Tu thôn Sơn Tây Dịch Châu hay sao?
Đỗ đại ca, huynh nhận thức Tiết Lễ sao?
Vũ Mị Nương thấy Đỗ Hà thật hiếm hoi lộ ra thần sắc thất thố như vậy, trong hai mắt cũng hiện lên tia nghi hoặc.
Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, làm một người mê lịch sử, đại danh đỉnh đỉnh Tiết Nhân Quý há có thể không biết, một ít sắc thái truyền kỳ của người này so với chiến thần như Lý Tĩnh còn phấn khích hơn vạn phần, Tiết Nhân Quý vì Đại Đường chinh chiến hơn bốn mươi năm, dẹp yên Khiết Đan, tiêu diệt Thiết Lặc, hàng phục Cao Câu Lệ, đại phá Đột Quyết, vì Đại Đường lập được vô số công huân. Trong đó còn sáng tạo ra những chuyện xưa truyền kỳ như ba mũi tên định Thiên Sơn, dũng mãnh phi thường thu Liêu Đông, ngã mũ lui vạn địch…
Vô luận trí dũng, vị Đại Đường danh tướng này đều là người đứng đầu trong dòng sông lịch sử dài đăng đẵng qua bao năm tháng.
Chưa từng gặp qua, nhưng đại danh như sấm bên tai…Lần này xem ra lại có chút phiền phức!
Đỗ Hà ý thức được tình hình không đúng, võ nghệ của Tiết Nhân Quý hiện tại chưa chắc thắng được hắn, nhưng Tiết Nhân Quý thiện xạ, hơn nữa còn là một thần xạ thủ cực kỳ lợi hại, trong lịch sử ghi chép lại thần tiễn của hắn vô số, trong đó nổi danh nhất chính là ba mũi tên định Thiên Sơn.
Còn có một ghi chép, Đường Cao Tông vì thí nghiệm tài thiện xạ của Tiết Nhân Quý, riêng cho hắn bắn xuyên năm tầng áo giáp, Tiết Nhân Quý bắn một mũi tên chỉ nghe được thanh âm bật dây cung, tên đã xuyên qua năm tầng áo giáp.
Nếu như Tiết Nhân Quý đáp ứng Tào Quý đến bắt quỷ, với tài bắn cung của hắn, ẩn thân ở một bên bắt quỷ, như vậy hậu quả không biết kinh khủng bao nhiêu.
Tuy Đỗ Hà khinh công cái thế, nhưng hắn cũng không cho rằng trong lúc xuất kỳ bất ý có thể tránh thoát được mũi tên bắn lén của một vị thần xạ thủ như Tiết Nhân Quý.
Vũ Mị Nương nghe được Đỗ Hà thận trọng, diễn cảm cũng biến thành ngưng trọng, nói:
Tiết Nhân Quý kia thật sự làm Đỗ đại ca phải kiêng kỵ đến như thế?
Đỗ Hà gật đầu đáp:
Nói thật, ta cũng không e ngại hắn, nhưng ta là quỷ, nếu cùng hắn giao thủ nhất thời nửa khắc thắng bại khó phân, như vậy rất dễ làm bại lộ thân phận của mình, nếu thế mục đích của chúng ta thật khó mà đạt được…
Vũ Mị Nương thong dong cười nói:
Chuyện này nào có đáng gì? Chúng ta khiến cho hắn không thể đến được Tào gia, với thủ đoạn của Đỗ đại ca, thiết kế cạm bẫy giam hắn trong phòng một hai ngày cũng không khó khăn!
Ý kiến hay!
Đỗ Hà vỗ tay, cười khen ngợi:
Bất quá vẫn nên tiên lễ hậu binh đi, Tiết Nhân Quý là một vị anh kiệt, ta nghĩ hắn có thể lý giải cách làm của ta, nếu mượn sức hắn càng có thể làm Tào gia tin phục. Việc này ta chẳng những có thể vì Đại Đường chiêu mộ được một vị thuyền trưởng tốt, còn chiêu mộ được một vị bách chiến danh tướng cho Đại Đường! Mị Nương, chúng ta đi Long Môn Tu thôn một chuyến, gặp qua vị Tiết Nhân Quý tiếng tăm lừng lẫy kia!
Vũ Mị Nương vui vẻ đồng ý, có Đỗ Hà đi cùng, đi nơi nào đối với nàng đều không sao cả.
Đỗ Hà cho tiểu binh tốt dẫn đường, không màng tới thời gian cơm trưa, một đường đi thẳng tới Long Môn Tu thôn.
Phía trước chính là nhà của Tiết Nhân Quý!
Tiểu binh tốt dẫn Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương đi tới một ngôi nhà lớn phía bắc Tu thôn.
Tổ tiên Tiết Nhân Quý là danh tướng Tiết An Đô thời kỳ Nam Bắc triều, thuộc Hà Đông Tiết thị gia tộc, nhưng tới thời của hắn thì gia tộc đã xuống dốc. Phụ thân Tiết Quỹ qua đời sớm, chỉ để lại một ngôi nhà lớn trống trơn. Nhà thật lớn nhưng rất nhiều địa phương trong phủ đều không được tu sửa, nhìn ra được cũng không giàu có, nhưng không tới mức như trong ti vi chiếu phim, phải cần dựa vào người khác tới tiếp tế sinh tồn.
Còn chưa đến gần, tai của Đỗ Hà đã nghe được tiếng “vù vù” xé gió, loáng thoáng còn kèm theo thanh âm quát to từng trận, đó là tiếng vang của một người đang luyện võ.
Tới đúng lúc!
Đỗ Hà còn đang muốn biết một chút về võ nghệ của Tiết Nhân Quý, thấy cửa nhà mở rộng, cũng không thấy thủ vệ liền trực tiếp đi vào.
Vừa bước vào tiền viện, nhìn thấy một đại hán đang vận kích trong viện nhanh như bay, uy vũ sinh phong.
Đỗ Hà cẩn thận quan sát, người nọ chừng hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt anh tuấn màu đồng cổ góc cạnh phân minh chẳng khác gì đao tước phủ khảm. Đôi mắt trừng lớn hãm sâu, trong ánh mắt đen nâu chớp động ánh sáng sắc bén. Thân hình hắn cao gần hai thước, vai rộng hông hẹp chân dài, thân hình kiên cố, mũi cao thẳng tắp, xương gò má thật tròn, khuôn mặt chữ điền, có vẻ dị thường uy vũ, trong tay hắn cầm một thanh trọng kích màu bạc thật lớn, chuôi kích dài hơn loại kích bình thường tới gần một nửa, rộng cỡ khoảng một miệng chén. Lưỡi kích dài hơn bốn xích, nhìn qua dị thường nặng nề, cùng một bộ dáng với Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố.
Trọng kích ở trong tay hắn nhẹ nhàng như lông mao, khi vũ động còn cuốn theo lá rụng trên mặt đất.
Đỗ Hà quan sát một lúc, từng chiêu từng thức của Tiết Nhân Quý cương mãnh bá liệt, có sát phạt khí mạnh mẽ, là vũ kỹ chiến trường cực kỳ cao minh, nhất thời trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, cười lớn một tiếng nói:
Tiết tráng sĩ hảo công phu, tại hạ đặc biệt muốn lãnh giáo một lần…
Trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang sáng như tuyết đâm thẳng vào yếu hại của Tiết Nhân Quý.
Người tập võ chú ý chính là tâm không quấy nhiễu, tâm kỹ nhất thể. Được gọi là võ đạo chi tâm, chính là không bị ngưng trệ vì bất cứ điều gì mới có thể tổng quan toàn cục. Nếu tâm bị điều gì hấp dẫn, sẽ không thể nắm chắc cục thế. Chỉ khi làm được nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, mới có thể tùy tâm sở dục vận dụng võ công.
Tiết Nhân Quý hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới này, có thể mắt nhìn xung quanh tai nghe bát phương, khi Đỗ Hà bọn họ bước vào nhà hắn cũng đã phát hiện, nhưng đang luyện võ cao hứng nên hắn không muốn dừng lại.
Một kích ngoài dự đoán của Đỗ Hà cho dù hắn không mở miệng báo trước cũng sẽ không đạt được hiệu quả đánh lén, huống chi hắn vừa mở miệng không thể nghi ngờ là giúp Tiết Nhân Quý có thêm thời gian đầy đủ chuẩn bị ứng đối.
Thần sắc Tiết Nhân Quý ngưng trọng, không dám có chút khinh thường.
Bởi vì có câu nói người trong nghề vừa ra tay liền biết trình độ như thế nào.
Một kiếm này của Đỗ Hà nhìn qua như đơn giản, nhưng lại phong tỏa lộ tuyến đánh trả của đại kích, tốc độ khiến người kinh ngạc, trong khoảnh khắc đã đi tới trước người, đồng thời tránh được phạm vi tiến công hữu hiệu nhất của đại kích. Đại kích là binh khí dài, mất đi ưu thế phạm vi đắc lợi nhất, sẽ chịu người chế trụ, khó có thể điều khiển được thoải mái.
Một kiếm nhẹ nhàng liền làm cho hắn tiến lui khó khăn.
Cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ hiếm thấy!
Ánh mắt Tiết Nhân Quý lộ ra vẻ hưng phấn, từ khi tài nghệ thành tựu tới nay, không có người nào có võ nghệ so sánh được với hắn, đối phó với một ít người tự nhận là cao thủ bình thường qua không được vài chiêu, vẫn là lần đầu tiên gặp được đối thủ tốt như Đỗ Hà, nhiệt huyết ẩn sâu trong người lần đầu tiên sôi trào lên, quát lớn một tiếng:
Tới rất hay!
Đối với một kiếm kia Tiết Nhân Quý biết mình không thể lui. Với võ nghệ của đối phương, tin tưởng chỉ cần mình lui ra sau một bước chiêu thức của đối phương sẽ như hồng thủy vỡ đê hướng mình công thẳng tới, cho đến khi mình bị đánh bại.
Thương!
Trường kích nghiêng nghiêng đâm ra, chuyển biến thành một đường cong uyển chuyển đâm ra được bốn thước liền ngừng lại.
Khanh!
Một tiếng vang lên, trường kiếm của Đỗ Hà lại ngoài ý muốn không thể đâm tới được nữa.
Tay Tiết Nhân Quý cầm Phương Thiên Họa Kích, trong nháy mắt binh khí giao nhau mũi kích cùng chỗ giao nhau của vầng trăng non trên lưỡi kích đón tới, trong tích tắc trường kiếm đâm vào, cổ tay hắn lật qua, kích phong xoay tròn thật nhanh, trực tiếp kẹp lấy lực đạo trường kiếm của Đỗ Hà đâm tới.
Thân hình Tiết Nhân Quý lui ra sau, lực lượng một kiếm của Đỗ Hà đã mất, lúc này lui lại sẽ không cần lo lắng chiêu thức tiếp theo của hắn công tới.
Khoảng cách giữa hai người chính thức kéo ra!
Hai người bọn họ một người công kích thật hoàn mỹ, một người thủ thật phấn khích, giao phong hiệp thứ nhất không ai chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Vũ Mị Nương không biết được sự tinh diệu bên trong chiêu thức này, nhưng nhìn ra được tình huống thế trận ngang nhau, trong lòng trầm xuống lo lắng không yên.
Hàn quang chợt lóe, Tiết Nhân Quý kéo ra khoảng cách liền giành ra tay trước tiên, một tấc dài một tấc mạnh mẽ, chỉ có phát huy ưu thế của Phương Thiên Họa Kích mới có thể đánh bại cường địch trước mắt.
Luận võ nghệ chiến đấu không chỉ dùng bổn sự, còn là trí mưu, đúng như trong binh pháp có nói qua lấy sở trường của mình đánh với sở đoản của kẻ địch, người cũng là như thế, mỗi người đều có ưu điểm cùng khuyết điểm của riêng mình.
Ưu thế giờ phút này của Tiết Nhân Quý chính là binh khí dài cùng lực lượng, giành được thế công phát động nhanh như chớp trước tiên, khi dễ Đỗ Hà chỉ dùng trường kiếm, lợi dụng ưu thế của mình đánh ngã đối phương, đây là lựa chọn lý trí nhất cũng là thông minh nhất.
Sắc mặt Đỗ Hà càng thêm nghiêm trọng, tuy bọn họ chỉ mới giao phong một hiệp, nhưng Đỗ Hà đã phát hiện vị danh tướng trước mắt này đúng là danh xứng với thực, võ nghệ của hắn so với bất cứ người nào mà Đỗ Hà đối chiến trong dĩ vãng đều cao minh hơn, mặc dù là Trường An Tiểu Bá Vương La Thông cũng không sánh kịp với hắn.
Đối mặt với một kích như sấm vang chớp giật, Đỗ Hà lựa chọn trực tiếp đối mặt, cho tới nay cùng địch giao phong hắn đều dùng phương pháp lấy nhanh khắc địch, chỉ vì thân thể tố chất hiện tại quá kém, bản thân không đủ sức lực, vì bù lại chỗ thiếu hụt này, hắn luôn luôn không bỏ qua bất cứ cơ hội luyện tập thể lực nào, cứ thế nên lực lượng cổ tay đã có điều tinh tiến.
Ở trong lịch sử ghi chép Tiết Nhân Quý có lực cánh tay mạnh mẽ hơn người, Đỗ Hà đang muốn mượn cơ hội này thử xem hiệu quả luyện tập thời gian qua.
Đối mặt với một kích của Tiết Nhân Quý, Đỗ Hà vẫn lạnh lùng thản nhiên, cổ tay trầm xuống, chuẩn xác không lầm đâm vào mũi kích của Tiết Nhân Quý, tựa như đối phương cố tình phối hợp đưa tới cho hắn tấn công.
Khanh!
Một thanh âm thánh thót vang lên, lập tức hoa lửa bắn ra khắp bốn phía. Đỗ Hà “đặng đặng” bật lui ra sau ba bước, cánh tay run lên.
Hiển nhiên lực lượng cánh tay của Tiết Nhân Quý thắng vượt hắn.
Điều này thật hợp tình lý.
Trên mặt Đỗ Hà hiện lên vẻ vui mừng, nếu là dĩ vãng gặp phải một kích như vậy của đối phương, kết cục sẽ bị vỡ tan mạch máu cổ tay, trường kiếm cũng không giữ được, nhưng hiện giờ cánh tay chỉ bị run lên, có thể thấy được thời gian dài rèn luyện vẫn thật có hiệu quả, ít nhất hiện tại sức lực của hắn không còn yếu kém như xưa.
Tiết Nhân Quý cười ha hả, thế kích chuyển thịnh, quát:
Cẩn thận!
Một kích của hắn không thành công, kích thứ hai, thứ ba, thế nhưng liên tiếp đánh ra.
Thần sắc Đỗ Hà khẽ biến, thầm kêu không xong, liền phát hiện được ảo diệu bên trong, người thường sử dụng trường kích kích phong thẳng tắp, cầu nhanh cầu chuẩn, cần phải một kích giết địch, kình đạo uy mãnh bá liệt, thế không thể đỡ. Một kích đánh xong lại không thể tiếp tục thêm một kích, mà Tiết Nhân Quý không hổ là hổ tướng cái thế, mũi kích đi hết một vòng lại xoay chuyển, cho nên vô luận đại kích tiến lui công phòng đều giống như sông Trường Giang liên miên không dứt, một kích không trúng liền tiếp tục, thẳng đem đối phương đánh bại mới thôi.
Nếu là người thường gặp phải thế công này của Tiết Nhân Quý khó bảo toàn không bị thảm bại.
Nhưng Đỗ Hà khác hẳn, khinh công thân pháp của hắn diệu tuyệt thiên hạ, mặc cho thế công của Tiết Nhân Quý sắc bén như thế nào, nhất thời nửa khắc cũng không gây thương tổn được hắn.
Đỗ Hà thét dài một tiếng:
- Đến lượt ta công!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.