Sáng sớm nay, vẻ dị thường của Đỗ Hà đã khiến La Thông có chút
bận tâm, vừa vặn khi Phòng Di Ái đến quân doanh gặp được đội đón dâu của Tề Vương Lý Hữu. Sau khi đến quân doanh, hai người gặp nhau nhắc đến
chuyện này, cảm thấy không yên lòng, cùng nhau chạy đến Vũ phủ.
Đang từ cửa phủ tiến vào phủ đệ, vừa vặn nghe thấy Lý Hữu ra lệnh cho một
đám binh lính đánh chết Đỗ Hà. Hai người này coi trọng nhất là nghĩa
khí, cũng bất chấp Lý Hữu có phải Tề Vương hay không, lập tức xuống tay.
La Thông, Phòng Di Ái vốn có võ nghệ bất phàm, huống chi đây là sau lưng có người ném đá.
La Thông tam quyền lưỡng cước đánh ngã năm người, Phòng Di Ái càng cao
minh, trực tiếp nhấc một tên lên làm đạn pháo đập thẳng vào đám người,
luồng lực đạo này nhất thời đánh ngã hơn mười mấy tên trước mặt hắn.
Hắn phủi tay, mỉm cười đứng dậy.
Nghe thấy tiếng Phòng Di Ái và La Thông, trên mặt Đỗ Hà lộ ra một nụ cười,
lấy một địch tám mươi, hắn cũng không sợ, hắn mang khinh công cái thế,
cho dù phải đối địch với 800 người, cũng có thể thong dong chống đỡ, chỉ cần loạn đánh trong vòng vây, cũng không ai làm gì được hắn, không đến
thời gian uống cạn mấy chung trà, hắn có lòng tin đánh bại 80 người này.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ nơi này là Vũ phủ, trong phủ có rất nhiều nữ quyến và người vô tội, nếu động thủ, hắn có thể không gặp việc gì, nhưng khó
lòng không đả thương đến người khác.
La Thông, Phòng Di Ái xuất
hiện rất đúng lúc, với võ nghệ của ba người bọn họ, đối phó với 80 tên
hộ vệ kia là chuyện rất dễ dàng.
Lý Hữu nhìn thấy hai người xuất
hiện, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, La Thông là tiểu Bá
Vương, danh chấn Trường An. Phòng Di Ái tuy yếu hơn một chút, nhưng
trong thi đấu dũng giả cũng bày ra thần lực khiến người khác chú ý. Đỗ
Hà thì càng không cần phải nói, ở khắp Trường An, nơi nào cũng có thể
nghe thấy câu chuyện truyền kỳ của hắn.
Ba người này tụ lại một chỗ, chỉ dựa vào 80 người dưới trướng của hắn, khó có thể lấy được bất kỳ ưu thế nào.
- Các ngươi...... Các ngươi cũng muốn đối nghịch với cô vương .....
Lý Hữu tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nói không ra lời.
Phòng Di Ái cười nói:
- Ta đương nhiên muốn cùng lão đại tiến lui….
La Thông cũng nói:
- Tề Vương Điện hạ, Thanh Liên và Vũ gia cô nương tình đầu ý hợp, ngươi
cần gì phải ép buộc. Chuyện hôm nay đã đến bước này, nếu tiếp tục gây
chuyện, chỉ sợ sẽ rơi đến tai Bệ Hạ, đến lúc đó đối với ai cũng không
tốt. Kính xin Điện hạ nghĩ lại......
Hắn nói tương đối uyển
chuyển, nhưng cũng biểu lộ mình đứng phía bên Đỗ Hà, chỉ là không muốn
làm to chuyện, cho Lý Hữu một đường lui.
Mặc dù tình huống trước mắt không có đường lui, nhưng Lý Hữu hiện tại vô mưu, cũng không thể không lui xuống.
-...... Hừ! Các ngươi cứ chờ đấy, cô vương sẽ không bỏ qua như vậy đâu!
Lý Hữu lạnh lùng để lại một câu, căm giận rời đi.
La Thông quay đầu lại nghiêm túc nói:
- Ta thấy với tính cách của Tề Vương, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ
qua chuyện này. Thanh Liên không sợ, nhưng Vũ cô nương phải chú ý! Ta lo lắng hắn sẽ ra tay với Vũ cô nương.........
Đỗ Hà cười nhạt nói:
- Yên tâm, ta đã có chuẩn bị, sẽ không để hắn thực hiện được......
Nói xong, hắn mỉm cười âm hiểm, đợi Lý Hữu động thủ. Nếu Lý Hữu không động
thủ, mình cũng không chịu thiệt, việc này có thể bỏ qua, nhưng nếu hắn
khư khư cố chấp, trong cuốn “Miêu Cương vạn độc” có ghi chép rất nhiều
độc dược Miêu Cương dùng để bức cung phạm nhân, mình cũng không ngại để
cho Lý Hữu nếm thử tư vị này.
Quân doanh còn có huấn luyện, La Thông, Phòng Di Ái cũng không thể ở lâu, nói mấy câu rồi cùng nhau rời đi.
Đỗ Hà cũng nhớ tới mình còn có chuyện xử lý, nói với Vũ Mị Nương:
- Bởi vì muốn đuổi theo Tề Vương, lần này đến cầu thân, ta không mang gì
cả, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ quang minh chính đại
mang lễ vật đến đón nàng.
Hắn sợ Vũ Mị Nương lo lắng, cũng không nói rõ đi xử lý chuyện gì.
Vũ Mị Nương cũng biết đại thể, đương nhiên cũng không giữ lại, chỉ hạnh phúc nói một câu:
- Ta chờ chàng......
Thời kỳ Sơ Đường, cũng không thiết trí Kinh Triệu Doãn ở Trường An, tất cả vụ án hình sự đều có Trưởng sử châu phủ xử lý.
Trưởng sử Châu phủ họ Vương là một vị phụ tá thâm niên đi theo Lý Thế Dân năm
đó, năng lực xử án không tầm thường, làm người cũng cương trực, xử lý
tất cả vụ án ở Trường An rất công bằng, tương đối có năng lực.
Đỗ Hà từng nghe qua danh hào của hắn, cũng rất kính trọng, đi vào phủ nha
cũng rất phối hợp, kể lại câu chuyện bị ám sát đã trải qua.
Đúng
như hắn suy nghĩ, chuyện Đỗ Hà bị ám sát ở chợ phía Tây, rất nhanh như
một vòi rồng bạo cuốn trên không trung Trường An, dẫn phát rung chuyển
không nhỏ.
Chuyện này truyền vào thâm cung, Lý Thế Dân mặt rồng
giận dữ, lúc này lại kêu Trưởng sử châu phủ giao tất cả tin tức tình báo cho Đại Lý Tự xử lý, để cho ba vị quan viên chưởng quản cao nhất của
Đại Lý Tự Khanh, Hình Bộ Thượng Thư và Ngự sử Trung Thừa phụ trách xử lý việc này.
Đỗ Như Hối, Chương thị, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn
nghe nói Đỗ Hà gặp chuyện đều vô cùng lo lắng, nhất là lão gia tử càng
nổi trận lôi đình, trực tiếp vận dụng quyền lực trong tay tạo áp lực cho Hình bộ. Với tư cách người đứng đầu Thượng thư tỉnh, thống ngự lục bộ,
mà Hình bộ là một trong lục bộ, chẳng khác gì một phân đà dưới trướng
hắn.
Lão đại muốn tìm tiểu đệ phiền toái, thật sự quá dễ dàng,
Hình Bộ Thượng Thư nén lửa giận trong lòng, lấy ra toàn bộ khí lực, tình tiết vụ án tiến triển cực nhanh. Cùng ngày trong đêm, hai thích khách
không chịu được bức cung đều trước sau phun ra sự tình.
Sau khi ba vị quan viên biết được sự tình đều vô cùng kinh hãi, bẩm báo tất cả cho Lý Thế Dân.
Nghe thấy cái tên thích khách khai ra, thần sắc của Lý Thế Dân cũng không
khỏi biến đổi, trầm mặc hồi lâu, lại kêu người mời những người liên quan cùng đến Thừa Khánh điện.
Đỗ Hà làm ghi chép ở phủ nha, sau khi
thu hồi trâm cài đầu từ Kỳ Trân Các, Chương thị chuẩn bị sính lễ, lại
một lần nữa thận trọng tiến đến Vũ.
Lần này Đỗ Hà không nhìn thấy mặt Vũ Mị Nương, dựa theo tập tục, trước khi kết hôn, hắn không thể gặp mặt Vũ Mị Nương.
Màn đêm buông xuống, khi hắn đang cùng nhị nữ dùng cơm, đã nhận được truyền gọi của Lý Thế Dân, người đến là thái giám truyền chỉ, tỏ vẻ vô cùng
nghiêm trọng.
Trong lòng Đỗ Hà biết chuyện này tám chín phần là
quan hệ đến chuyện mình bị ám sát, cũng không chậm trễ, vội vàng đến
Thừa Khánh điện.
Lúc này trong Thừa Khánh điện có một luồng khí tức rất nghiêm nghị.
Hoàng Đế đế quốc Đại Đường Lý Thế Dân đang ngồi trên cao, mặt lạnh như băng, khiến cung điện có một luồng cảm giác lạnh buốt.
Thái tử Lý Thừa Càn cúi đầu, đứng bên cạnh, mặt không còn một chút huyết sắc.
Ba vị chưởng quản cơ quan hình sự cao nhất Đại Lý Tự Khanh, Hình Bộ Thượng Thư, Ngự sử Trung Thừa khiêm cung đứng phía dưới, trên trán cũng mơ hồ
toát mồ hôi lạnh. Bọn hắn tuyệt đối không ngờ, chuyện ám sát lần này lại liên quan đến Thái tử Đại Đường thái tử, nếu vấn đề này vỡ lở ra sẽ dẫn đến phong bạo cực lớn.
Ba người bọn họ cũng không đảm đương nổi.
- Bái kiến Bệ Hạ, Thái tử, ba vị đại nhân!
Đỗ Hà tiến vào, chào hỏi từng người.
Lý Thế Dân đưa tay kêu miễn lễ, Lý Thừa Càn bất ngờ lộ ra nụ cười với hắn. Nụ cười này tràn đầy ủy khuất và cầu khẩn, không phải vạn bất đắc dĩ,
hắn không thể lộ ra vẻ mặt này với Đỗ Hà, chuyện cho tới bây giờ hắn
cũng không thể tránh được. Nếu một Thái tử đang bị bế quan lại dính thêm chuyện này, hậu quả không cần nghĩ cũng biết. Vì bảo vệ tước vị Thái
tử, hắn cũng không khỏi không lộ ra thần sắc ủy khuất cầu toàn với Đỗ
Hà.
Đỗ Hà thấy trong lòng vô cùng sảng khoái. Chỉ có điều lúc này Lý Thế Dân đang nhìn soi mói, hắn không có lộ ra bất cứ biểu lộ gì. Còn lại ba vị đại thần cũng lần lượt gật đầu, ý bảo Đỗ Hà hiện tại đã đứng
vững gót chân trong triều, đã nhận được tán thành của tất cả văn võ đại thần.
Hắn vừa đứng thẳng dậy, Lý Thế Dân liền chậm rãi mở miệng:
- Đỗ ái khanh! Hai người bị ngươi bắt được đã cung khai, bọn hắn nói được người của phủ Thái tử mua chuộc, ngươi có ý kiến gì không?
Đỗ Hà liếc nhìn Lý Thừa Càn nói:
- Hạ thần cho rằng không có khả năng, đây là ác ý vu oan, chuyện thích khách không quan hệ đến Thái tử!
Hắn nói thật, lần này nhìn thấy Thái tử gặp chuyện xui xẻo, cũng khiến hắn
vui vẻ, nhưng hắn vẫn thích bắt được độc thủ thật sự đứng phía sau hơn.
Nếu thích khách đã khai ra Thái tử Lý Thừa Càn, vậy người đứng phía sau tám chín phần là Lý Hữu. Đương nhiên ở đây không phải không có khả năng vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng trên đời không có người nào vụng về như vậy, tự cuốn mình vào trung tâm của chuyện này.
Nói xong hắn cũng đem chuyện mình gặp thích khách, bắt trộm kể lại, đương nhiên cũng rào đón nói:
- Dựa theo suy đoán của hạ thần, hẳn là có người thuê hai gã thích khách
đến ám sát ta, sau đó khi lơ đãng tiết lộ mình là người của phủ thái tử, để cho người bị ám sát biết người ra tay với mình là Thái tử điện hạ,
hòng đạt được mục đích vu oan giá họa. Thần cho rằng có người biết hạ
thần và Thái tử có chút xích mích, cho nên mới thiết hạ bẫy rập như vậy, để đánh lạc hướng.
Lý Thế Dân là nhân vật bậc nào, sau khi nhận
được tin tức, vì chuyện này có liên quan đến người sẽ thừa kế ngôi vua,
hắn từng tự mình thẩm vấn hai tên thích khách, từ lời nói của bọn chúng
phát hiện ra một ít sơ hở, trong lòng đã có hoài nghi. Lời này của Đỗ Hà càng làm cho Lý Thế Dân khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, lửa giận
vô tận phút chốc nổi lên. Hắn sớm đã có suy nghĩ phế bỏ Thái tử, nhưng
thời cơ còn quá sớm, khi hắn chưa chính thức hạ lệnh phế bỏ Thái tử, Lý
Thừa Càn vẫn là người kế thừa ngôi vua của Đại Đường, người giật dây dám can đảm vu hãm Thái tử, thật sự vô cùng đáng hận.
Lý Thừa Càn cũng quỳ lạy nói:
- Phụ hoàng, nhi thần không phủ nhận mình xác thực không thích Đỗ Hà,
nhưng còn chưa đến mức phái thích khách, thích khách xác thực không phải do nhi thần phái đến.
Lý Thế Dân gật đầu nói:
- Thái tử
đứng lên đi, vụ án này xác thực có nhiều điểm đáng ngờ. Nhìn tình hình
trước mắt, mục đích vu oan giá họa chiếm đa số, nếu chuyện này không
phải do ngươi làm, ngươi cũng không cần phải sợ. Việc này trẫm sẽ điều
tra rõ ràng....Các ngươi lui ra trước...... Đỗ Hà, ngươi lưu lại!
Lý Thừa Càn cùng ba vị đại thần trước sau lui ra!
Lý Thế Dân chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Hà nói:
- Lâu rồi trẫm và ngươi không uống mấy chén, hôm nay hãy uống cùng trẫm mấy ly.
Hai người tiến vào phòng ăn, bên trong đã bày đầy sơn hào hải vị.
Các loại mỹ thực gì đó đều có, duy chỉ có không có một cung nữ nào hầu hạ.
Đỗ Hà rót đầy chén rượu cho Lý Thế Dân, Lý Thế Dân uống một hơi cạn sạch,
dùng long bào xóa đi vết rượu bên miệng, hai mắt nhìn chén rượu trống
trơn, chậm rãi nói:
- Hiền tế, ngươi nói, trẫm có phải một phụ thân tốt không?
- Cái này?
Đối mặt với câu hỏi của Lý Thế Dân, Đỗ Hà có chút mê hoặc, nhìn người đối
diện, bất ngờ phát hiện vị thiên cổ nhất đế trước mặt hắn mơ hồ có vài
phần thương cảm.
Không đợi hắn mở miệng, Lý Thế Dân nói tiếp:
- Trẫm tự nhận mình là một vị hoàng đế tốt, nhưng cũng không dám tự nhận mình là một phụ thân tốt!
Đỗ Hà trầm mặc hồi lâu, cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân muốn nghe nói thật hay nói dối.
Lý Thế Dân nói:
- Đương nhiên là thật, bằng không ta tìm ngươi làm gì? Văn võ cả triều,
cũng chỉ có một mình ngươi dám nói thật với trẫm! Ngụy ái khanh cũng có
thể, nhưng chỉ là đối với chuyện quốc sự….
Đỗ Hà cười nói:
- Đáp án của tiểu tế dĩ nhiên khẳng định nhạc phụ đại nhân là một phụ
thân tốt, là một phụ thân rất đúng cách! Điểm ấy tiểu tế vạn phần khẳng
định.
Hắn cũng uống cạn chén rượu.
Sau khi sửa sang lại mạch suy nghĩ, hắn nói tiếp:
- Có phải là một phụ thân hợp cách hay không, thật sự rất khó phán định.
Tiểu tế cảm thấy chỉ cần một phụ thân có tình yêu thương hài tử, quan
tâm hài tử, bảo vệ hài tử thì đó là một phụ thân hợp cách. Nhạc phụ đại
nhân rất nghiêm khắc với chư vương tử, đó là hi vọng bọn hắn có thể
thành tài, là biểu hiện của yêu thương. Nhạc phụ đại nhân đã tìm những
lão sư xuất sắc nhất cho các vương tử, đây cũng là biểu hiện của yêu
thương. Chỉ có điều dù sao nhạc phụ đại nhân không phải phàm nhân, người là Hoàng Đế đế quốc Đại Đường, ở trên ngàn vạn người, những người là
con của ngươi, vừa ra đời đã chú định bọn họ là hoàng tử có địa vị cao
quý dưới một người trên vạn người, có thể hưởng thụ tất cả vinh hoa phú
quý. Nhưng bởi vì tất cả những điều ấy lấy được rất dễ dàng, cho nên
những người biết quý trọng lại không nhiều lắm. Đây cũng là chuyện không thể làm gì, nhạc phụ đại nhân không cần tự trách mình.
Hắn không biết vì sao Lý Thế Dân lại hỏi như vậy, nhưng biết rõ trong lịch sử, hoàng tử là những người khó dạy nhất.
Bởi vì hoàng tử là nhị thế tổ đứng trên đỉnh tháp vàng, nhị thế tổ chính là đoàn thể khó dạy dỗ nhất, càng được cưng chiều lại càng khó dạy.
Trong lịch sử cũng không có mấy quân vương ưu tú được trưởng bối nâng trong
lòng bàn tay, thường thường bọn hắn có những tao ngộ không bình thường,
nói thí dụ như Hán Vũ Đế, Hán Tuyên Đế, là một trong hai Hoàng Đế có tư
cách nhất của Hán triều, Vũ Đế khi còn bé cũng không được sủng ái, bởi
vì Thái tử Lưu Quang Vinh hàm oan chịu tội mới đến phiên hắn làm Thái
tử, Hán Tuyên Đế còn lớn lên trong lao ngục, còn có Đường Huyền Tông,
Tống Thực Tông, Tống Nhân Tông, Tống Hiếu Tông, Minh Thành Tổ…những đế
vương có tư cách này đều không được cưng chiều quá mức.
Lý Thế
Dân chắc chắn rất quan tâm đến các nhi tử, khi hắn mới tức vị, đã từng
đích thân diễu võ giương oai giáo dục các nhi tử không được quên mùi vị
truyền thống. Hắn còn hao tổn tâm cơ đích thân an bài những lão sư tốt
nhất cho các nhi tử. Cho dù là kẻ hồ đồ vô năng nhất như Tề Vương Lý
Hữu, hắn cũng chưa từng buông tha, mấy lần thay thế thầy của hắn, hy
vọng có thể giáo dục hắn tốt hơn. Chỉ dựa vào điểm này dĩ nhiên xem như
một phụ thân hợp cách rồi.
Chỉ là chuyện không như lòng người
khiến người ta tiếc hận, mười bốn nhi tử của Lý Thế Dân phần lớn đều là
kẻ bất tài, hơn nữa kết cục cũng đều bi kịch, trong mười bốn người này,
trừ Lý Phúc, Lý Trì, còn lại mười hai người đều chết oan uổng.
Nuôi con không dạy là lỗi của cha. Dạy dỗ không nghiêm là thầy bê trễ.
Lời này chưa hẳn hoàn toàn chính xác, Đỗ Hà thấy mấu chốt tạo thành tất cả chuyện này đều ở xã hội phong kiến.
Hoàng tử có được tất cả, chính là nguyên nhân thúc đẩy người ta sa đọa.
Người oai hùng như Lý Thế Dân, không phải cũng như vậy.
Lý Thế Dân rót đầy chén rượu cho Đỗ Hà nói:
- Hiền tế nói không sai, bọn hắn sinh ra ở nhà đế vương, không nhận thức
được trẫm tranh đấu giành thiên hạ không dễ dàng, không biết muốn giữ
vững giang sơn khó khăn như thế nào, cho rằng tất cả những gì trẫm cho
bọn hắn là lẽ đương nhiên, cứ tiếp tục như vậy, thật sự không ổn!
Trẫm….xác thực không nên dung túng bọn hắn.
Hắn trầm mặc một lát, rồi thốt ra một lời kinh thiên:
- Thích khách là Tề Vương phái đến!
Đỗ Hà nghe vậy khẽ giật mình, cuối cùng cũng minh bạch, thì ra Lý Thế Dân
đã có phát giác, chỉ là không biết nên xử lý như thế nào, thân là Hoàng
Thượng hắn không thể ngồi yên không để ý tới, nhưng với tư cách phụ
thân, Tề Vương dù sao cũng là nhi tử của hắn, quản giáo vô phương, nếu
truy cứu, phụ thân như hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Cho
nên trong lòng mê man, trong mắt thậm chí có vài phần thương cảm.
Đỗ Hà cười nói:
- Tiểu tế xác thực có một ít xích mích với Tề Vương Điện hạ, nhưng tiểu
tế tin tưởng Tề Vương Điện hạ sẽ không hồ đồ như vậy, việc này có lẽ
không liên quan đến hắn.
Lời này hắn đáp rất gọn gàng, khiến Lý
Hữu gặp xui xẻo chính là ước nguyện ban đầu của hắn, nhưng trải qua đối
thoại lần này với Lý Thế Dân, tâm tư của hắn lại dao động.
Bất kể nói thế nào, Lý Thế Dân là một Hoàng Đế, đợi hắn xác thực quả thực vô
cùng khó khăn, hắn không muốn nhìn thấy Lý Thế Dân khó xử, nói lời này
chẳng khác gì không truy cứu trách nhiệm hình sự của Lý Hữu, mà để cho
Lý Thế Dân dùng thân phận phụ thân tự xử phạt!
Trong lịch sử Lý Hữu căn bản là một cái rắm, thậm chí còn không bằng Lý Thừa Càn.
Đỗ Hà cũng không để ý đến hắn, nếu chuyện này có thể mua được thể diện của Lý Thế Dân thì cũng không thiệt thòi.
- Tính toán nhỏ không phải là quân tử, không độc ác chẳng phải là trượng phu!
Lý Thế Dân lắc đầu tán thưởng, tỏ vẻ ngưỡng mộ nói:
- Đỗ tướng thật sự đã sinh ra một nhi tử tốt, nếu nhi tử của trẫm đều có
phần độ lượng của hiền tế , trẫm nằm mơ cũng cười ra tiếng.
Nói
xong, Lý Thế Dân cũng tiêu tán được tâm sự trong lòng. Hắn sớm đã thông
qua mạng lưới tin tức đặc biệt biết được chuyện giữa Lý Hữu và Đỗ Hà,
chỉ là không cách nào phán đoán người giật dây rốt cuộc là Lý Thừa Càn
hay là Lý Hữu, Đỗ Hà nói giúp cho Lý Thừa Càn, chắc chắn người giật dây
chính là Lý Hữu, cho nên quyết định nghiêm trị Lý Hữu, mấu chốt của vấn
đề ở ngoài sáng trong tối. Thân phận hiện giờ của Đỗ Hà đã không giống
bình thường, là trụ cột của Đại Đường. Nếu xử lý ở ngoài sáng, cuộc đời
của Lý Hữu sẽ bị phá hủy, bị bêu danh trọn đời trong sử sách, nếu xử lý
chỗ tối, có thể giữ gìn một chút thể diện của Lý Hữu, mặc dù cũng sẽ tìm một lý do xử phạt, nhưng không đến mức rơi vào tình trạng bêu danh
thiên cổ.
Đỗ Hà lại nghĩ rằng chuyện đến đây nên dừng, trong mấy
hoàng tử, người duy nhất khiến hắn có hảo cảm là Ngô Vương Lý Khác, Lý
Khác có phong cách của Lý Thế Dân, tấm lòng độ lượng đủ khiến người khác cảm phục.
Tâm sự xong, hai người lại tùy ý trò chuyện.
Đỗ Hà cũng thừa cơ trình bày qua tiến triển thống trị Giang Nam, Lý Thế
Dân không ngừng gật đầu, tỏ vẻ tán động cố gắng của Đỗ Hà.
Nhưng bỗng nhiên ngữ khí thay đổi, trong mắt Lý Thế Dân mơ hồ lộ ra sát khí hỏi:
- Hiền tế, trẫm tựa hồ nghe nói, ngươi ý định lấy thêm nương tử, có việc này không?
Đỗ Hà giật mình, nụ cười cứng ngắc, đáy lòng có chút chột dạ.