Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân giải quyết chuyện gấp gáp trước mắt, tâm tình thật tốt, cũng cao giọng nói:
- Tiểu tế tổng kết kinh nghiệm tiền nhân, phát hiện đánh bạc thật sự nguy hại quá nhiều. Có năm điểm khiến khiến cho xã hội bất an, ảnh hưởng yên ổn Đại Đường.
Lý Thế Dân nhíu mày nói:
- Cái này cũng không hẳn vậy chứ, có thể nói quá nghiêm trọng hay không?
Hắn tuy là Hoàng Đế, nhưng đối với đánh bạc cũng không bài xích, nói trắng ra hắn cũng là một thành viên trong đó.
Lý Thế Dân hứng thú cực kỳ rộng khắp, săn bắn, cất rượu, thư pháp, hội họa còn có đánh bạc. Hắn thích nhất là cờ song lục, hơn nữa còn là cao thủ. Trong lịch sử còn ghi lại chuyện hắn và Đại Tướng quân Tiết Vạn Triệt
đánh bạc bội đao. Trên thực tế trong lịch sử vào cuối thời Đường, gần
như tất cả các hoàng đế đều thích đánh bạc. Lý Thế Dân cùng Lưu Văn Tĩnh lúc ở Thái Nguyên mưu đồ bí mật khởi sự từng lợi dụng đánh bạc thua tài lôi kéo Bùi Tịch. Võ Tắc Thiên thậm chí còn cùng đánh bạc với Huyền
Tông. Trong lịch sử càng có ghi lại, “Chuyện đánh bạc thời nhà Đường từ
thiên tử tới thứ dân, không có gì là kiêng kỵ.”
Dù là các đại thi nhân Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, đại văn hào Hàn Dũ, Lưu Vũ Tích,
…cũng thẳng thắn nói mình đánh bạc. Có thể nói đánh bạc ở Đường triều là một loại thời thượng.
Cho nên Lý Thế Dân cũng không ban bố điều
lệ cấm đánh bạc, cho đến Cao Tông mới có lệnh này nhưng thượng bất chính hạ tắc loạn, các hoàng đế đều yêu thích đánh bạc thì sĩ phu, dân chúng
nào có lý không noi theo, luật lệ chỉ là đồ bỏ.
Đỗ Hà nguyên bản
vốn coi đánh bạc như mạng nhưng Đỗ Hà hiện giờ đã thay đổi linh hồn,
không hảo cảm với chuyện này, tránh như tránh tà, vừa nghe Lý Thế Dân
hỏi vậy liền giải thích:
- Một số tội phạm thường có nguồn gốc từ đánh bạc thiếu nợ không thể trả, bởi vậy bí quá hoá liều, trộm cắp đoạt lừa gạt, đi vào con đường phạm tội, thậm chí tự sát, cố ý giết người,
thậm chí bắt cóc vơ vét tài sản, phát sinh trọng án. Trong lịch sử bởi
vì đánh bạc mà phát sinh chuyện ác liệt như Tống Mẫn Công cùng Nam Cung
Trường Vạn, Cảnh Đế Lưu Khải cùng Ngô Vương Thái tử Lưu Hiền xứng đáng
làm gương.
Lý Thế Dân yên lặng không nói, hắn cũng biết những
chuyện này trong lịch sử. Tống Mẫn Công cùng Nam Cung Trường Vạn, Cảnh
Đế Lưu Khải cùng Ngô Vương Thái tử Lưu Hiền đúng là bởi vì đánh bạc mà
diễn ra chuyện thần hành thích vua, quân giết thần. Vào thời Xuân Thu
Chiến Quốc, Tống Mẫn Công cùng Nam Cung Trường Vạn tụ tập đánh bạc, hai
người vì ăn thua dẫn đến Nam Cung Trường Vạn trực tiếp dùng bàn cờ giết
chết Tống Mẫn Công. Hán Cảnh đế Lưu Khải cùng Ngô Vương Thái tử Lưu Hiền cũng giống như vậy, bởi vì đánh bạc mà thảm sát, Lưu Khải cầm lấy bàn
cờ giết Lưu Hiền tại chỗ.
Hai chuyện này một khiến Nam Cung
Trường Vạn khởi binh phản Tống, Ngô Vương Lưu Tị vì báo thù cho con khởi binh phản Hán, gây ra binh tai. Những chuyện tương tự, trong lịch sử
nhiều vô số kể nhưng có hai tấm gương này có tính tiêu biểu nhất.
Đỗ Hà nói tiếp:
- Cho nên tiểu tế cho rằng, một số tội phạm bắt đầu từ đánh bạc mà ra, ảnh hưởng rất lớn đến phong khí Đại Đường vương triều.
Đối với giải thích này, sắc mặt Lý Thế Dân nghiêm nghị, hiển nhiên đã bị Đỗ Hà thuyết phục.
- Thứ hai, phá hư hòa thuận gia đình, vợ chồng bởi vì người kia đánh bạc
thâu đêm mà cuộc sống đảo lộn, lục đục tan vỡ. Thứ ba, ảnh hưởng sự phát triển khỏe mạnh của đời sau, cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn,
cha mẹ là tấm gương cho con, con cái thấy cha mẹ đánh bạc nên coi là
bình thường. Bốn là ảnh hưởng sức khỏe. Có rất nhiều người một khi đánh
bạc nghiện liền dứt bỏ không được, hình thành vòng tuần hoàn ác tính,
hết ngày dài lại đêm thâu, giấc ngủ chưa đủ, ban ngày uể oải. Thứ năm,
làm cho người sa đọa, đánh thua thì điên cuồng, thắng cũng đồng dạng,
lười biếng ảnh hưởng đến sự phát triển của quốc gia.
Hắn đem năm điều tệ của việc đánh bạc nói rõ chi tiết.
Lý Thế Dân động dung nói:
- Hiền tế thật sự có lòng, trẫm cũng biết đánh bạc bất nhã nhưng vẫn nghĩ là chuyện nhỏ nên không hạ lệnh cấm. Hôm nay nghe ái tế nói mới biết
mình nghĩ sai, ngày mai lên triều trẫm sẽ thương nghị với đại thần việc
này.
Hắn đã tiếp nhận lời can gián của Đỗ Hà, đem việc này là đại sự quốc gia.
Đỗ Hà nói:
- Cái này phụ thuộc vào bản lĩnh của mỗi người. Nhạc phụ đại nhân là minh quân đương thời, lực khống chế hơn xa thường nhân, nhưng thế nhân lại
không được như vậy, vì chuyện đánh bạc đánh mất lý trí, thậm chí trầm
mê!
Lý Thế Dân được thổi phồng, tâm tình sung sướng, gật đầu nói:
- Chuyện ái tế nói là thật, tuy trẫm lúc rảnh rỗi cũng có đánh qua nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến đại sự quốc gia.
Nói xong nắn vuốt chòm râu, một bộ ta là minh quân, dù đánh bạc vẫn không mê mẩn.
Thấy tâm trạng Lý Thế Dân vui vẻ, Đỗ Hà thăm dò nói:
- Chỉ là tiểu tế thắng quá nhiều, người của đổ phường không nhận nợ, tụ
tập người tới tìm gây chúng ta phiền toái, lão bản đổ phường lại càng
dùng tay chân, cuối cùng rút đao muốn giết tiểu tế.
Lý Thế Dân nghe vậy giận tím mặt quát:
- Giở trò trước còn muốn động thủ, cách làm của Bách Thắng thật sự là cực kỳ đáng hận.
Nói xong có chút lo lắng nhìn qua Đỗ Hà nói:
- Ái tế không bị thương chứ?
Đỗ Hà thản nhiên:
- Công phu tiểu tế coi như không tệ, không việc gì, chỉ dạy cho bọn chúng......
Lý Thế Dân nhớ lại Đỗ Hà, Phòng Di Ái đều là mãnh tướng, đối chiến với mấy tên tay chân của đổ phường dư xài, liền nói ngay:
- Không có việc gì là tốt rồi, Bách Thắng đổ phường hung hăng càn quấy
như thế, giáo huấn cho chúng một trận để chúng biết luật pháp Đại Đường
không phải để bài trí.
Đỗ Hà thấy đã khiến cho Lý Thế Dân đồng cảm liền nói:
- Mấu chốt là ông chủ Thường Bách Vạn là hảo thủ nổi danh Trường An, võ
nghệ không chút thua kém tiểu tế, tiểu tế dùng một chiêu thắng hiểm,
nhất thời lỡ tay giết hắn.
- Cái gì!
Lý Thế Dân biến sắc,
ẩu đả là chuyện nhỏ nhưng sát nhân phải truy cứu hình sự, dù là thời
phong kiến cũng vậy, mắt hổ trên cao không ngừng dò xét, gật đầu nói:
- Trẫm đã cảm thấy kỳ quái, tiểu tử ngươi lúc nào trở nên dài dòng như
vậy, nguyên lại là gây họa ở đổ phường nên dò xét ý trẫm ý để cầu cứu.
Đỗ Hà bái thật sâu:
- Nhạc phụ đại nhân thánh minh! Tiểu tế xác thực cầu cứu nhạc phụ đại nhân.
Lý Thế Dân hừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Tiểu tử ngươi chính là một trùm gây chuyện, bớt nói xàm đi. Kể lại tiền căn hậu quả cho trẫm, nếu làm sai trẫm quyết không nuông chiều, nhưng
nếu ngươi thật sự là thất thủ ngộ sát, trẫm cũng sẽ cân nhắc.
Đỗ Hà thở phào, Lý Thế Dân đã nói như vậy dĩ nhiên sẽ xử theo lý, lúc này kể lại mọi chuyện, cuối cùng trầm giọng nói:
- Việc này cũng càng thêm khiến tiểu tế kiên định đánh bạc, nhạc phụ đại
nhân xem. Đổ phường vì kiếm tiền, có thể nói dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Như vậy sẽ chỉ tạo thành nguy hại càng lớn, hơn nữa đổ phường sẵn
sàng ẩu đả, nuôi dưỡng một đám ác ôn, nếu gặp người khác sẽ lớn chuyện.
Chỗ cao minh nhất của Đỗ Hà vẫn là đem chuyện cấm đánh bạc liên kết với chuyện mình đi vào đổ phường.
Một mặt hắn chứng minh bản thân thực sự không phải là cố ý gây sự, mặt khác cũng chứng minh sự tồn tại của đổ phường là nhân tố gây mất ổn định, đề nghị cấm của mình là chính xác.
Lý Thế Dân biết Đỗ Hà không nói dối, trầm mặc một lát, nói:
- Nói như vậy, việc này quả thật ngươi không sai! Thường Bách Vạn nhiều
lần ra tay ác độc, nếu không phản kích, không thể nào nói nổi. Trẫm
không thể tưởng được một đổ phường nho nhỏ lại dám càn rỡ như vậy, dám
hạ sát thủ với đại thần trong triều, quả nhiên là coi trời bằng vung
rồi.
Lý Thế Dân lại gọi Trưởng sử tới, hiểu được tình huống.
Sáng sớm hôm sau, mọi việc đều như Đỗ Hà sở liệu.
Trên long án của Lý Thế Dân có hơn hai mươi tấu chương cáo trạng Đỗ Hà ở
Bách Thắng đổ phường làm loạn, nói hắn thân là đại thần lại đánh bạc làm nhục phong khí Đại Đường, nháo sự sát nhân, tội thêm nhất đẳng, nên
trọng phạt.
Lý Thế Dân đem hai phần tấu chương ném lên, cười lạnh nhìn hai mươi mấy tấu chương của các đại thần.
Hai phần tấu chương, một phần là Đỗ Hà đề nghị cấm đánh bạc, một phần khác
là án lệ cuối cùng châu phủ Trưởng sử đối với Thường Bách Vạn.
Hai phần tấu chương như hai cái tát vang dội vào mặt hơn hai mươi vị đại thần khiến cả đám á khẩu không trả lời được.
Đỗ Hà nghiện đánh bạc, hắn lại liệt kê từng điểm tệ của đánh bạc, đề nghị
cấm đánh bạc, hơn nữa đem khoản tiền lớn bốn mươi vạn không lấy một xu
đưa tặng Đại Đường, nói hắn nháo sự sát nhân, châu phủ Trưởng sử đã đem
vụ án kể lại rành mạch rõ ràng, hết thảy đều là Thường Bách Vạn động thủ trước, bị hắn giết người tự vệ. Đã thẩm tra rõ đâu đến phiên bọn họ
nhúng tay.
Nguyên một đám cáo trạng đều câm như hến, một câu cũng không có.
Đỗ Hà cười thầm nghĩ:
- Muốn đem làm ta là cái trứng hồ đồ, các ngươi muốn gây phiền toái cho ta, còn kém xa lắm!
Kế tiếp tự nhiên không có người nào còn dám nhắc tới việc này, bắt đầu
nhằm vào đề nghị cấm đánh bạc của Đỗ Hà tiến hành thảo luận.
Chơi gái đánh bạc từ trước đến nay vẫn là chuyện khó coi, nhất là đám nho sĩ như Ngụy Chinh, Khổng Dĩnh Đạt càng phải như vậy.
Được mọi người nhất trí, luật pháp Đại Đường thêm một lệnh cấm đánh bạc, chỉ lệnh truyền ra: Trong hai ngày, đổ phường đình chỉ làm ăn, trong mười
ngày chỉnh đốn và cải cách, hai mươi ngày sau nếu vẫn còn tồn tại sẽ
thep pháp nghiêm trị.
Pháp lệnh vừa ra liền khiến hơn mười đổ phường lớn nhỏ trong thành Trường An lần lượt ngừng kinh doanh.
Những gia đình chịu nạn vì đánh bạc đều vui mừng vô hạn.
Đây cũng là kết cục Đỗ Hà cam tâm tình nguyện chứng kiến, tuy trong lịch sử rất nhiều vĩ nhân mê đánh bạc nhưng đánh bạc cuối cùng không phải
chuyện tốt!