Đỗ Hà trở về Đỗ phủ, trong đầu bất giác lại nhớ tới bờ vai trắng nõn của Vũ Mị Nương, vòng eo thon thả lẫn bảo bối đầy vun, lại cảm thấy động
lòng.
Trường Nhạc đoan trang cao quý, Lý Tuyết Nhạn hoạt bát tịnh lệ, cảm giác của Vũ Mị Nương đối với hắn như yêu tinh không thể nào
quên, yêu tinh đủ để hại nước hại dân, cảm giác lên đỉnh Vu Sơn thật
khiến người khao khát, nghĩ thầm giai nhân như vậy sắp trở thành thê tử
của mình thật sung sướng không bút nào tả xiết.
Trở lại phủ đệ, Hoàng Phủ Hạo Hoa báo về tin tức của Công Tôn Dạ Nguyệt:
- Công tử, Công Tôn cô nương đã rời Trường An vào buổi trưa, hiện tại đoán chừng đã đi xa.
Tảng đá lớn trong lòng Đỗ Hà rốt cục rơi xuống, bởi vì nhiều chuyện mà hắn
cũng không thể quan tâm đến Công Tôn Dạ Nguyệt, trong lòng cũng rất lo
lắng không biết nàng có thể thuận lợi rời khỏi hoàng cung hay không.
Hôm nay biết được nàng bình yên rời khỏi thì có thể thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến hiệp nữ xinh đẹp kiêu ngạo, thầm chúc phúc:
- Đi mạnh giỏi, hi vọng ngươi có thể bình an hạnh phúc.
Hôn kỳ của Vũ Mị Nương là vào tháng chín, hiện tại mới là trung tuần tháng năm, còn có hơn ba tháng.
Trong ba tháng này, Đỗ Hà muốn gặp lại Vũ Mị Nương càng khó khăn rồi.
Vấn đề mấu chốt vẫn là ngày đó, Đỗ Hà ân ái với Vũ Mị Nương, cho nàng nếm trái cấm.
Bởi vì Vũ Mị Nương thật sự khiến người động tâm nên ngày đó Đỗ Hà nhịn
không được ân ái ba lượt. Là một thiếu nữ, sao có thể chịu được chinh
phạt như thế, toàn thân vô lực, đi lại không thể tự nhiên.
Kết quả lại để cho Dương thị nhìn ra manh mối.
Với tư cách là một nữ nhân bị tư tưởng phong kiến ước thúc, Dương thị không thể dễ dàng tha thứ chuyện hai người chưa thành thân đã động phòng, cho rằng đây là chuyện bất trinh bất khiết, sợ Vũ Mị Nương bởi vậy đã hoài
thai sinh sớm khiến người đời đàm tiếu, lập tức ra tử lệnh trước khi
cưới chính thức Vũ Mị Nương, hai người không thể gặp lại.
Có tử
lệnh của mẹ vợ, Đỗ Hà cũng chỉ có thể đem chuyện Vũ Mị Nương bỏ qua một
bên, toàn tâm toàn ý xử lý chuyện khai phát Giang Nam.
Đối với
chuyện khai phát Giang Nam, cho tới bây giờ còn có rất nhiều người có
lòng hoài nghi, bởi vì cho dù Đỗ Hà thương nghị cực kỳ kỹ càng, miêu tả
tương lai cực kỳ mê người nhưng chưa có thực chứng thì cũng chỉ là nói
suông. Bởi vì là lần thứ nhất nên kết quả chưa biết thế nào.
Đối với chuyện này cũng chỉ có cách dùng kết quả thực tế chứng minh hết thảy.
Không hề nghi ngờ, chuyện khai phát Giang Nam đã có hiệu quả sơ bộ.
Vào hạ tuần tháng sáu, bởi vì mưa thuận gió hoà, Giang Nam truyền đến tin bội thu.
Đây là tin tức trước nay chưa, bởi vì tập quán canh tác hai mùa nên lúc
Giang Nam gieo mạ sớm hơn vụ xuân hai tháng thì rất nhiều nông dân lo
lắng, sợ là gieo sớm sẽ có kết quả xấu.
Nhưng hôm nay sự thật đã
bày ở trước mắt, hết thảy đều đã sáng tỏ, khí hậu Giang Nam ấm nhanh hơn nên dù sớm hai tháng vẫn đủ để mạ phát triển, hoàn toàn không cần vì
thế lo lắng. Thu hoạch sớm hai tháng cũng có ý nghĩa có được thêm hai
tháng vào vụ lúa thứ hai. Trong trí nhớ của Đỗ Hà, vụ lúa thứ hai chỉ
cần gieo mạ trước mười lăm tháng bảy thì lúc đông tới lúa đã có thể
thành thục.
Hôm nay vụ lúa thứ nhất đã thành, tiếp theo phải xem
trước khi đông đến, vụ thứ hai có thành thục hay không. Nếu thành thục
thì ý nghĩa có thể nhân rộng, nếu không thì coi như thất bại.
Vì
quan tâm đến tình huống Giang Nam, Lý Thế Dân yêu cầu Đỗ Hà đặc biệt
chạy một chuyến đến Giang Nam, cho hắn dùng thân phận Giám sát sứ để
điều tra thực tế.
Để không ảnh hưởng hôn sự, Đỗ Hà cáo biệt người nhà, lợi dụng trạm dịch liên thông Giang Nam dùng tốc độ nhanh nhất để thẩm tra.
Mới qua hơn nửa năm, Đỗ Hà phát hiện tình huống Giang Nam đã khác trước.
Bởi vì triều đình coi trọng, rất nhiều thương gia có tầm nhìn đều tiến vào
Giang Nam mở cửa hàng, xúc tiến sự phồn vinh của địa phương.
Vì
để bổ sung nhân khẩu cho Giang Nam, triều đình còn đặc biệt miễn trừ phí di chuyển của dân chúng, chỉ cần có ý chuyển nhà Giang Nam sẽ được
triều đình cấp cho phí tổn, dùng trợ giúp di chuyển. Đương nhiên chỉ
giới hạn trong bình dân.
Còn có đề nghị của Ngụy Chinh điều tra
rõ hộ khẩu cũng chứng thực, trong vùng Giang Nam, Kinh Tương, Lĩnh Nam
tổng cộng có 150 vạn hộ khẩu khống, trong đó tuyệt đại bộ phận là trốn ở trong núi rừng để tránh tai nạn. Được quan viên khuyên bảo, trong đó có một trăm mười vạn người nguyện ý di cư Giang Nam, được ưu đãi đặc thù.
Hơn bốn mươi vạn người không muốn xa xứ cũng không cưỡng cầu, chỉ bổ
sung hộ khẩu cho họ.
Có đủ loại ưu thế, cảnh tượng Giang Nam đã có thể dùng một ngày ba biến để hình dung.
Tình cảnh hoang vắng đã được cải thiện rất lớn.
Nhất trọng trấn như Tô Châu.
Dưới sự quản lý của Lưu Nhân Quỹ, toàn bộ Tô Châu trong thời gian thật ngắn
đã đi ra tai họa ôn dịch, trở thành một tòa thành có hai mươi vạn dân
chúng, danh xứng với thực, là trọng trấn Giang Nam. Nên biết rằng trước
đó toàn bộ Tô Châu mới bất quá mười lăm vạn người, hôm nay cư dân đạt
hai mươi vạn, biến hóa to lớn không phải bàn cãi.
Đỗ Hà tới phủ nhaTô Châu nha đã tìm được Tô Châu Thứ Sử Lưu Nhân Quỹ phụ trách cải cách Giang Nam.
Vị nhân huynh này ở Giang Nam lấy sức một người làm chuyện ba người, thân
thể gầy đi không ít nhưng trên người toát ra một khí tức tinh minh lão
luyện.
Mọi người đều trưởng thành trong rèn luyện, Lưu Nhân Quỹ
xác thực có tài hoa của Tể tướng nhưng nếu trực tiếp cho hắn đảm nhiệm
trách nhiệm Tể tướng thì hắn cũng sẽ không chịu nổi gánh nặng. Hôm nay
hắn rèn luyện tại Giang Nam, không qua vài năm sẽ có được một thân kinh
nghiệm trị quốc, sau này tiếp nhận vị trí tể tướng, tin tưởng rằng sẽ là một danh tướng văn võ song toàn.
- Nhân Quỹ!
Đỗ Hà kêu một tiếng.
- Tướng quân!
Lưu Nhân Quỹ sớm đã biết được tin Đỗ Hà đến nhưng vẫn không ngờ hắn đến
nhanh như vậy, vui vẻ ra đón, cung kính hành đại lễ. Hôm nay địa vị hắn
đã là thứ sử địa phương, luận địa vị chỉ hơi thua kém, vốn không tất yếu phải hành lễ này nhưng hắn làm người có ơn tất báo, biết bản thân có
ngày hôm nay không thể thiếu Đỗ Hà tiến cử. Tuy thân phận đề cao, không
còn là cấp dưới của Đỗ Hà nhưng kính trọng chỉ có tăng không giảm.
- Tới đây nào!
Đỗ Hà nâng Lưu Nhân Quỹ dậy, cười nói:
- Hơn nửa năm không gặp, ngươi gầy đi nhiều nhưng
khí chất bất phàm.
Lưu Nhân Quỹ cười nói:
- Cái này còn may cóTướng quân tiến cử, Bệ Hạ dẫn đường để cho ta có cơ hội, bản thân cũng hiểu nửa năm qua tiến bộ không ít.
Hai người ôn chuyện, Đỗ Hà ý đồ đến đây:
- Mục đích tới đây có ba: Thứ nhất, điều tra tình huống trồng hai vụ lúa; Thứ hai, gieo trồng khoai lang; Thứ ba, chuyện thủy sư Đại Đường chuẩn
bị thế nào rồi, lúc nào có thể ra biển?
Lưu Nhân Quỹ nghe vậy cười nói:
- Tướng quân nếu có hứng thú thì theo ta ra ruộng một chuyến? Chỉ có tận
mắt nhìn thấy, Tướng quân mới có thể nhận thức được sáng ý của mình đã
cho dân chúng Giang Nam bao nhiêu biến hóa.
Đỗ Hà vốn là ý định tự mình điều tra, đều nghị của Lưu Nhân Quỹ đúng hợp tâm tư, cười nói:
- Chỉ là chúng ta như vậy quá làm cho người ta để ý, không bằng cải trang một phen cải trang vi hành.
Lưu Nhân Quỹ lập tức đáp ứng, hai người tìm y phục nhà nông bình thường mặc vào rồi theo cửa sau ra ruộng ở ngoại thành Tô Châu.
Thành Tô Châu gần như Thái Hồ, tài nguyên cực kỳ phong phú, Lưu Nhân Quỹ tại
đây khai khẩn một ngàn khoảnh đất hoang, chuyên dùng để tiến hành thí
nghiệm hai vụ lúa.
Đi trên bờ ruộng đã thấy nông dân bắt đầu sửa sang lại, định vào thượng tuần tháng bảy gieo mạ.
Nguyên một đám dân chúng vui sướng cày bừa, nói cười rôm rả, có người còn hát dân ca véo von.
Lưu Nhân Quỹ đi sau lưng giới thiệu cho Đỗ Hà về tình hình hai vụ lúa, nói:
- Năm thứ nhất, đại bộ phận dân chúng không dám thử. Cho nên ta chỉ khai
khẩn một vạn mẫu gần Thái Hồ, cho những dân chúng dũng cảm thử. Đến lúc
thu hoạch thì hết thảy dân chúng đều tiếc nuối sao không có gan thử. Chỉ cần sáu tháng cuối năm, vạn mẫu ruộng có chỗ thu hoạch thì tin tưởng
năm sau toàn bộ Giang Nam sẽ tiến hành trồng hai vụ lúa.
Đỗ Hà khen ngợi gật đầu, nhưng trong lòng thầm kêu:
- Đáng tiếc, giả như lúc ấy cả triều văn võ tin tưởng lời của mình, không thử mà ra lệnh cho cả Giang Nam gieo hai vụ thì thu hoạch năm nay ít
nhất phải gấp đôi.
Chỉ là một mình hắn nói cũng chưa thể khiến người khác tin, đây cũng chuyện bất đắc dĩ.
Đi lên phía trước 500m, trước bọn họ cách đó không xa là một lão nhân gia đang nghỉ ngơi bên bờ ruộng.
Đỗ Hà kêu một tiếng “lão trượng!”, rồi tiến đến.
Lão nhân gia thấy có người gọi mình, cười đáp:
- Thiếu niên lang gọi lão hủ có chuyện gì?
Đỗ Hà ăn mặc y phục nhà nông nên lão nhân gia cũng trực tiếp dùng cách gọi nông dân kêu Đỗ Hà.
Đỗ Hà cười nói:
- Nghe nói triều đình phân đoạn mở rộng hai vụ lúa, không biết hiệu quả như thế nào, các ngươi có thoả mãn!
Lão nhân cười ha hả, vang vọng trên cánh đồng:
- Thoả mãn, tự nhiên là vạn phần thoả mãn...... Ha ha, cái này còn may mà có Đỗ Hà Đỗ đại nhân. Nếu không là hắn, tiểu lão nhân nào có hôm nay!