Đây là lần đầu tiên Triệu Hồi Tài đến Trường An, lúc trước khi hắn đi
qua Lạc Dương đã phải chấn động trước Lạc Dương tráng lệ, cho rằng thành trì hùng vĩ trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Hôm nay nhìn
thấy Trường An hùng vĩ tráng lệ, mới biết mình chỉ là người mù sờ voi,
kiến thức hạn hẹp.
Lạc Dương là thủ đô thứ hai, mặc dù có được địa vị siêu nhiên, nhưng so sánh với Trường An, xác thực là thua kém một bậc.
Triệu Hồi Tài sợ hãi thán phục, nói không ra lời!
Đỗ Hà hiểu ý, cười nói:
- Lần đầu nhìn thấy Trường An, bất luận kẻ nào cũng có cảm giác nhỏ bé,
nhất là người đã xâm nhập tìm hiểu văn hóa Đại Đường lại càng như vậy.
Triệu Hồi Tài im lặng không nói hồi lâu, mới gật đầu đồng ý:
- Lời nói của Tướng quân rất đúng ý của mạt tướng, chỉ có xâm nhập hiểu
rõ Đại Đường, mới có thể nhận thức Đại Đường vĩ đại. Ta cuối cùng cũng
minh bạch, tại sao phụ thân lại hoài niệm Hoa Hạ như vậy, có văn hóa
truyền lưu vĩ đại như vậy, trong tâm khảm hắn luôn cảm thấy tự hào vì
mình là người Hoa Hạ, cho dù là đang ở nước khác, cho dù chết tha hương, cũng không quên cội nguồn của mình….
Khi hắn nói những lời này, trong mắt đầy vẻ say mê.
Đỗ Hà hiểu ý mỉm cười, khúc mắc trong lòng hoàn toàn biến mất. Hắn biết
rõ, mặc dù phụ mẫu của Triệu Hồi Tài đều là người Hán, nhưng bản thân
hắn lại không có bất cứ tình cảm đặc biệt nào với Đại Đường. Hắn đáp ứng gia nhập Đường triều, xuất lực cho Đường triều, mục đích vô cùng đơn
giản, chỉ vì có thể sinh tồn được ở quốc gia này, còn không tồn tại vấn
đề trung thành hay không trung thành.
Nhưng hiện giờ không giống
với lúc trước, sau khi xâm nhập tìm hiểu Đường triều, tìm hiểu dòng chảy văn hóa lâu đời của Hoa Hạ, Triệu Hồi Tài cảm nhận được kiêu ngạo của
người Hoa Hạ, cảm nhận được uy thế của vương triều Đại Đường trên thế
giới, cảm thấy tự hào vì mình là người Hoa Hạ, tự hào vì mình là con dân Đại Đường.
Đây là điều Đỗ Hà muốn nhìn thấy nhất, nếu hắn đã có
tư tưởng “ái quốc”, Triệu Hồi Tài đương nhiên sẽ không tiếc sức lực cống hiến cho Đại Đường.
Đỗ Hà mang theo hắn tới hoàng cung, cung
Thái Cực hùng vĩ, nhìn thấy quần thể kiến trúc chọc trời này, lại một
lần nữa khiến Triệu Hồi Tài vô cùng ấn tượng.
Đỗ Hà dẫn Triệu Hồi Tài tiến vào hoàng cung.
Lý Thế Dân đang đợi bọn họ ở Thừa Khánh điện, Triệu Hồi Tài chưa được
triệu kiến, tạm thời không thể nhập điện, chỉ có một mình Đỗ Hà tiến
vào.
Đỗ Hà báo cáo với Lý Thế Dân tình hình gần đây ở Giang Nam,
hơn nữa còn so sánh Giang Nam hiện tại và Giang Nam trước kia để làm nổi bật sự phát triển nhanh chóng của Giang Nam.
Lý Thế Dân lật xem những ghi chép Đỗ Hà ghi lại, trong tai nghe giới thiệu, cười nói:
- Thành tích của Lưu Nhân Quỹ có thể vượt quá dự kiến của trẫm, nếu người này được tiếp tục rèn luyện, chắc chắn sẽ là tài năng hiếm có.
- Còn có Thứ sử Nghiễm Châu!
Đỗ Hà ở Tô Châu một thời gian, cũng xuống Nghiễm Châu, tự đáy lòng kính
phục cách thức dùng người của Lý Thế Dân. Lưu Nhân Quỹ đương nhiên không cần phải nói, Thứ sử Nghiễm Châu tên là Du Văn Hạo, cũng không phải
nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, nhưng cũng có tài hoa phi
phàm. Dưới sự thống trị của hắn, Nghiễm Châu cũng vô cùng phát triển, so ra có lẽ còn kém Lưu Nhân Quỹ, nhưng cũng là hiền thần hiếm có.
- Du Văn Hạo cũng là một nhân tài trị thế hiếm có, Nghiễm Châu cũng có
biến hóa rất lớn, dân chúng địa phương đều nói Du Văn Hạo là một vị quan hiền đức!
Trên mặt Lý Thế Dân cũng hiện lên một nụ cười nói:
- Du Văn Hạo là bảng nhãn của khoa cử mười năm, có lẽ vì sinh ra cùng
khổ, biết rõ dân chúng khó khăn, từ trước đến nay luôn lấy dân làm gốc,
đặt lợi ích của dân chúng lên đầu. Năm trước khi Kinh Vương Nguyên Cảnh
ra ngoài săn bắn, lúc ngựa mất khống chế nhảy vào dày xéo hoa màu của
dân chúng. Du Văn Hạo lúc ấy chỉ là một Thái thú nhỏ bé, nhưng dám tìm
tới chỗ Kinh Vương đòi hắn bồi thường. Kinh Vương xấu hổ không theo, hắn trực tiếp bẩm báo tội trạng của Kinh Vương trước mặt trẫm, ngôn từ kịch liệt. Trong tấu chương, hắn còn uy hiếp trẫm, nói nếu trẫm không cho
dân chúng một giải thích, hắn sẽ từ quan không làm, nói không muốn xuất
lực vì một vị Hoàng Đế thiên tư làm trái pháp luật. Trẫm lúc ấy thật sự
có chút tức giận, nhưng lập tức cảm thấy người này không sợ cường quyền, quan tâm dân chúng, thật sự hiếm có, cũng chú ý tới hắn, không ngừng đề bạt. Trong vòng mười năm ngắn ngủi, hắn đã trở thành nhân tài hữu dụng
của Đại Đường ta.
Đỗ Hà nghe xong nguyên do, cũng âm thầm chấn
động, không ngờ bên trong còn có câu chuyện như vậy. Du Văn Hạo có thể
không sợ cường quyền, xuất đầu vì dân, đáng giá tán thưởng, nhưng cách
dùng người của Lý Thế Dân càng đáng giá kính ngưỡng. Hắn làm Hoàng Đế
như thế, thật sự rất giỏi.
Đỗ Hà cũng nhắc đến Triệu Hồi Tài và tin tức hắn nói thủy quân Đại Đường có thể ra biển.
Lý Thế Dân nghe vậy vô cùng vui mừng, lập tức triệu kiến Triệu Hồi Tài,
sau khi nói chuyện đã công nhận tài hoa của hắn, đồng thời cũng quyết
định ngay hôm đó triển khai khai thác con đường tơ lụa trên biển.
Đỗ Hà đề nghị nói:
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế cảm thấy còn nên điều động một đội ngoại
giao đi theo bọn họ, như vậy hiệu suất mới có thể phát huy lớn nhất.
Lý Thế Dân gật đầu đồng ý:
- Trẫm cũng có ý này, từ khi hiền tế đề nghị tổ kiến bộ ngoại giao đến
nay, trẫm cũng rất quan tâm việc này, trải qua một thời gian ngắn sàng
chọn, đã xuất hiện rất nhiều nhân tài ăn nói khéo léo. Bọn họ đủ trách
nhiệm đảm nhận việc này, như vậy đi, trẫm sẽ phái Vệ Úy tự thừa Lý Nghĩa làm chính sứ, Vương Huyền Sách phó sứ, theo đội tàu đi sứ hải ngoại.
Vương Huyền Sách?
Đỗ Hà trừng mắt, chấn động!
Ngưu nhân đó sao!
Trong lịch sử sơ Đường có không ít ngưu nhân, nói thí dụ như Tiết Nhân Quý,
Tịch Quân Mãi, còn người được xưng tụng là nhà ngoại giao ngưu nhân
trong lịch sử, dùng miệng lưỡi có thể hủy diệt một quốc gia chính là
Vương Huyền Sách.
Nhớ rõ đó là năm Trinh Quán hai mươi mốt, Đường Thái Tông lệnh cho Vương Huyền Sách làm chính sử, Tương Sư Nhân làm phó sứ, cùng ba mươi người đi sứ Tây Vực, có ba mục đích: Một là đi sứ Ấn
Độ, hai là tiếp kiến Thổ Phiên Vương Tùng Tán Kiền Bố, tạo mối quan hệ
láng giềng hữu hảo, ba là thăm Văn Thành công chúa. Nhưng lúc đó không
có vệ tinh, tin tức cũng mất linh thông. Bọn A Tam của Thiên Trúc đã
phát động nội loạn, tân vương A La Thuận nghe nói đặc phái viên của Đại
Đường tiến vào cảnh nội, không biết trời cao đất rộng phái hai ngàn nhân mã nửa đường phục kích, trừ Vương Huyền Sách, Tưởng Sư Nhân, những
người đi cùng đều gặp nạn, hai người bị bắt giam. Nhưng sau đó Vương
Huyền Sách, Tưởng Sư Nhân thừa cơ trốn thoát, chỉ lên trời thề rằng phải diệt sạch Thiên Trúc, rửa mối hận Sứ giả Đại Đường bị giết.
Vì
vậy vị nhân huynh này vượt qua sông Cam Đệ Tư và bình nguyên Tân Đô Tư
Thản, đến Nepal, cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, nhưng mượn được
trong tay Nepal bảy ngàn kỵ binh, sau đó dùng thân phận đặc sứ hịch
triệu tất cả thuộc quốc của Đại Đường gần đó tương trợ, Tùng Tán Kiền Bố của Thổ Phiên cũng phái ra một ngàn hai trăm tên kỵ binh tinh nhuệ
tương trợ.
Vương Huyền Sách trong thời gian ngắn tụ tập gần vạn
binh mã, tự cho là tổng quản, xua quân lao thẳng tới Thiên Trúc. Bên
ngoài Trà Bác và La Thành, hắn dùng trận chiến “Hỏa Ngưu trận” đánh tan
mấy vạn quân Ấn Độ, hơn tháng sau phá Trà Bác và La Thành, một đường
đuổi giết A La Thuận. Từ bắc đến nam giết chết mấy vạn Lýnh Ấn Độ, tù
binh mấy vạn, bình định Thiên Trúc, làm cho Thiên Trúc sợ tới mức hồn
phi phách tán, vội vàng tạ tội với Đại Đường, tỏ vẻ thần phục đế quốc
Đại Đường.
Một đặc phái viên không phải xuất thân quân sự chuyên
nghiệp, một quan ngoại giao không hề có căn cơ ở nước ngoài, dựa vào
miệng lưỡi lại có thể hoàn thành hành động vĩ đại như vậy.
Thật sự là kỳ tích trong lịch sử thế giới.
Mỗi lần Đỗ Hà đọc tới thời điểm này trong lịch sử, đều không kìm nén được
sự ngưỡng mộ với vị nhân huynh này, lúc này nghe thấy đại danh của hắn,
cũng theo đó động dung.
Lý Thế Dân kinh ngạc nhìn Đỗ Hà.
Đỗ Hà cười nói:
- Kỳ thật tiểu tế cảm thấy để cho Vương Huyền Sách làm chính sử, Lý Nghĩa phó sử thì thỏa đáng hơn!
Lý Thế Dân trợn mắt nói:
- Nói mê sảng, Vương Huyền Sách tuy có tài hoa, nhưng chỉ mới ba mươi mấy tuổi, có thể nào đảm đương trách nhiệm Chính Sứ? Huống hồ Lý Nghĩa thân là Vệ Úy tự thừa, chính là một trong những đại thần có tư lịch rất cao ở Đại Đường, làm sao có thể làm phụ tá cho Vương Huyền Sách.
Đỗ Hà giật mình mỉm cười, cũng biết mình đã bị danh khí của Vương Huyền Sách
ảnh hưởng, xác thực nói mê sảng, nhưng vẫn vô cùng xem trọng vị ngưu
nhân này.
Hôm sau tại triều, Lý Thế Dân sắc phong Triệu Hồi Tài
là Kỵ úy, hơn nữa lệnh cho Lý Nghĩa, Vương Huyền Sách làm chính phó sử
ngoại giao Đại Đường, dùng đường biển đến thăm các nước.
Đỗ Hà
cũng nhìn thấy vị ngưu nhân Vương Huyền Sách, hắn có chút xấu xí, ngũ
quan cũng không xuất chúng, thoạt nhìn giống như một người qua đường rất bình thường, thực khó tưởng tượng người như thế lại có bản lĩnh như
vậy.
Đối với lộ tuyến của con đường tơ lụa Triệu Hồi Tài khai
thác lần này, Đỗ Hà vẫn tiến hành can thiệp, bởi vì đây là lần đầu tiên
hành động, có thành công hay không có quan hệ rất lớn, hắn không muốn
lần này thất bại, từ đó ảnh hưởng đến đại sự khai thác con đường tơ lụa
trên biển của Đại Đường.
Lộ tuyến hàng hải trong đầu Triệu Hồi
Tài là kéo dài qua toàn bộ Thái Bình Dương, cự ly quá xa, cũng không phù hợp với nhu cầu trước mắt của Đại Đường.
Đây thực sự không phải
là đường biển tốt nhất trong đầu Đỗ Hà, hắn nhớ rõ hình thái địa đồ của
thế giới, biết rằng chỗ mấu chốt của khai thác con đường tơ lụa trên
biển ở chỗ Tây Nam, chứ không phải phía đông Thái Bình Dương.
Hắn vẽ lại địa đồ loáng thoáng trong đầu cho Triệu Hồi Tài, mặc dù có rất
nhiều chỗ vẽ không rõ ràng lắm, nhưng phương vị tương đối cũng không
sai, chỉ cần Triệu Hồi Tài có thể căn cứ vào phương hướng đại khái tiến
lên, chắc chắn sẽ không sai đường.
Triệu Hồi Tài cũng rất tin
phục Đỗ Hà, hắn biết rõ một tấm bản đồ trên biển quý giá như thế nào,
hai tay long trọng tiếp nhận, sau đó cáo từ rời đi.
Nhìn theo
thân ảnh rời xa của Triệu Hồi Tài, Đỗ Hà có một loại dự cảm, chuyến đi
lần này của hắn sẽ mở ra kỷ nguyên mới trong sự nghiệp hàng hải của Đại
Đường.
Cùng lúc hôn kỳ tới gần, Đỗ Hà cũng dứt mình ra khỏi công việc bận rộn, bắt đầu trù bị hôn lễ với Vũ Mị Nương.
Đúng lúc này, Nhị Vũ đã lâu không xuất hiện, một lần nữa xuất hiện ở thành
Trường An, hai người lúc này đã không ăn mặc như tên ăn mày, mà quần áo
chỉnh tề, ngăn nắp hoa lệ.