Đúng như suy nghĩ của Đỗ Hà, nhị Vũ đến gây sự.
Lúc trước Thường
Bách Vạn không biết của cải Vũ gia trên thực tế mang danh hiệu của Hạ
Lan gia, vì vậy đem nhị Vũ đối đãi như bảo bối. Nhưng lại không thể
tưởng được Vũ Mị Nương vì muốn được thanh thanh bạch bạch gả cho Đỗ Hà,
đã sớm âm thầm đem bản thân mình phân rõ giới tuyến cùng thương nhân,
căn bản không hề tồn tại Vũ gia hiệu buôn gì, khiến hết thảy tính kế đều bị thất bại trong gang tấc.
Thường Bách Vạn phẫn nộ áp tải nhị
Vũ tới đổ phường, nghĩ xem bọn hắn còn có chỗ lợi gì để xử trí bọn hắn.
Nhưng còn chưa kịp xử lý, chợt nghe tin Đỗ Hà thắng được thật nhiều tiền bên trong sòng bạc.
Cân nhắc lợi hại, trước tiên Thường Bách Vạn giam giữ nhị Vũ bên trong phòng, phái người canh giữ, tự mình đi giải
quyết rắc rối do Đỗ Hà mang đến.
Kết quả không cần nhiều lời,
Thường Bách Vạn bị Đỗ Hà thắng sạch không còn manh giáp, những hộ vệ bên trong sòng bạc không chạy trốn thì bị bắt, Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ
Nguyên Sảng tự nhiên may mắn trốn thoát. Khi rời đi đổ trường, hai người cũng trộm theo vài món đồ vật trang trí đáng giá, bán qua tay cũng
tránh được việc bị lưu lạc đầu đường trở thành tên ăn mày.
Nhưng
chỉ chút tiền trên tay hai người chỉ đủ duy trì ấm no nhất thời, không
đủ làm lộ phí quay về Lợi Châu. Còn đang buồn rầu hết cách, hai người
gặp được bằng hữu tốt của phụ thân năm xưa tại Trường An, hiện giờ chính là Đường triều đại phu Diêu Chính, được hắn mời về nhà ôn lại tình
nghĩa cũ.
Một lần ở lại kéo dài tới ba tháng, Diêu Chính chỉ là
còn nhớ tình cũ mời nhị Vũ ở lại trong nhà xem như tròn tình nghĩa.
Nhưng ở lại một hai ngày cũng không có gì, nhưng nhị Vũ ở lại tới ba
tháng, ăn ở không trả tiền, khiến Diêu Chính vô cùng khó chịu. Nhị Vũ
lại không có quan hệ họ hàng gì với Diêu gia, bản thân Diêu Chính lại có nghĩa vụ gì phải nuôi dưỡng hai người bọn hắn?
Cho dù hắn cũng
không thiếu tiền, nhưng đáy lòng không chút thoải mái, chỉ là trở ngại
mặt mũi nên ngượng ngùng mở miệng, nhưng thái độ đối đãi với nhị Vũ cũng dần dần trở nên lãnh đạm.
Nhị Vũ cũng không phải kẻ ngu ngốc,
chỉ là không có địa phương nào để đi, trên người lại không có tiền, chỉ
đành làm mặt dày trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu đầy biệt khuất.
Cuộc sống như vậy luôn duy trì tới ngày Đỗ Hà thành thân, nhị Vũ ở trên
đường cái nhìn thấy đội ngũ đón dâu xa hoa, trong lòng liền tràn ngập
phẫn nộ, nếu không phải do Đỗ Hà, bọn hắn đã sớm trở thành anh vợ của Tề Vương, có Tề Vương làm chỗ dựa vững chắc, há phải trải qua những ngày
tháng khuất nhục thế này? Nếu không phải Vũ Mị Nương thiết huyết vô
tình, với tài sản hiện tại của Vũ gia tùy tiện cho bọn hắn một con số
lẻ, cũng đã đủ cho bọn hắn không lo áo cơm.
Vũ Nguyên Khánh cùng
Vũ Nguyên Sảng đều là tiểu nhân, căn bản không hề biết suy xét lỗi lầm
của chính mình, chỉ đem hết thảy trách nhiệm đều đổ lên thân người khác, tự nhiên là hận Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương cùng cực.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đỗ Hà ngồi trên tuấn mã, nghĩ dáng tươi cười khi đạt
được ước muốn của Vũ Mị Nương đang ngồi bên trong kiệu hoa, trong lòng
nhị Vũ liền không cách nào bình tĩnh.
Vũ Nguyên Sảng bất mãn tả oán:
- Chúng ta nhận hết ghẻ lạnh, hai người bọn hắn ngược lại còn vui vẻ
thành thân, một đôi gian phu dâm phụ, thật đáng hận cực điểm!
Vũ
Nguyên Khánh cũng đang lẩm bẩm oán hận, nhưng linh cơ chợt động, nghĩ
tới phương pháp kiếm tiền, liền thương nghị cùng Vũ Nguyên Sảng:
- Nhị đệ, thái độ của tên quỷ hẹp hòi Diêu Chính đối với chúng ta càng
ngày càng kém, nếu tiếp tục như vậy sớm muộn gì chúng ta cũng bị hắn
đuổi ra khỏi nhà. Trong tay chúng ta không có tiền, nếu bị đuổi ra chỉ
còn lưu lạc đầu đường dựa vào ăn xin quay về Lợi Châu!
- Không đi!
Vũ Nguyên Sảng bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, bọn hắn đã từng nếm qua
cuộc sống của tên ăn mày, đánh chết hắn cũng không muốn thử lại một lần.
- Ta cũng không muốn!
Trong mắt Vũ Nguyên Khánh lóe ra ý niệm phú quý hiểm trung cầu, nhìn đội ngũ đón tân nương đi qua, thấp giọng nói:
- Không bằng chúng ta làm như vậy, hôm nay là ngày vui của Đỗ Hà cùng Vũ
Chiếu, mà chúng ta là huynh trưởng cùng thứ huynh của Vũ Chiếu, muốn
tham gia tiệc cưới của muội muội là chuyện đương nhiên. Cho dù Đỗ Hà lợi hại bao nhiêu, ở trước mắt bao người cũng không dám làm gì chúng ta.
Chúng ta hung hăng càn quấy một chút, uy hiếp hắn, nếu không cho chúng
ta tiền thì chúng ta đại náo tiệc cưới, dùng thân phận huynh trưởng cùng thứ huynh đại náo một trận. Ngươi nói lấy thân phận hiện tại của Đỗ Hà, làm sao dám để mất mặt như vậy trước khách khứa?
Trong mắt Vũ Nguyên Sảng chợt sáng ngời, cũng có chút động tâm, nhưng lập tức liền sợ hãi nói:
- Thế lực của Đỗ Hà tại Trường An không nhỏ, chúng ta uy hiếp hắn như vậy, hắn có thể trả thù chúng ta hay không?
Vũ Nguyên Khánh cũng có chút lo lắng, nhưng lập tức nói:
- Bị trả thù là nhất định, nhưng chỉ cần chúng ta nắm bắt tốt thời cơ,
sau khi yến hội kết thúc lẫn trong đám người rời đi, lấy tốc độ nhanh
nhất rời khỏi Trường An, trở về Lợi Châu. Ta cũng không tin hắn sẽ đuổi
tới Lợi Châu gây khó xử cho chúng ta đi? Phú quý hiểm trung cầu, cùng
với hoàn cảnh bị Diêu gia đuổi ra đường ăn xin, không bằng đánh bạc thử
một lần!
Hai người liền liều mạng đi tới Đỗ phủ, cố ý làm bộ như
không có chút kiêng nể đặc biệt quấy nhiễu thân bằng hảo hữu đến chúc
mừng Đỗ phủ.
Đỗ Hà nghĩ rõ nguyên do, đoán được ý đồ đến của nhị
Vũ, dáng tươi cười cương cứng trên mặt, lửa giận thiêu đốt trong lòng
nhưng lại không cách nào phát tiết.
Lần này hắn thật đúng là bị nhị Vũ uy hiếp tới.
Nhị Vũ tựa hồ mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền mà tới, nếu như Đỗ Hà
cự tuyệt để bọn hắn đại náo ngay trước mặt khách nhân, thật quá khó xem. Cho dù là người không quan hệ nổi điên nơi này cũng đã khó thể kết
thúc, huống chi nhị Vũ trên danh nghĩa vẫn là huynh trưởng cùng thứ
huynh của Vũ Mị Nương. Điều này làm tân nương như Mị Nương lại có cảm
thụ gì?
Đỗ Hà cười lạnh nói:
- Có yêu cầu gì nói ra đi, ta không thời gian vô nghĩa với các ngươi!
Dưới tình huống như vậy, hắn lựa chọn để hôn lễ thuận lợi tiến thành tiếp
tục, hôn lễ đối với một nữ tử mà nói trong cuộc đời chỉ có một lần.
Đỗ Hà không muốn, cũng không thể khiến hôn lễ của Vũ Mị Nương lấy kết cục hỗn loạn mà kết thúc.
Đương nhiên không cam tâm, nhưng vì Vũ Mị Nương, lý trí của hắn lựa chọn thỏa hiệp.
Nhưng Đỗ Hà vẫn nhớ kỹ, nhớ kỹ hôm nay hai tên khốn kiếp Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng ở trong hôn lễ của mình dám uy hiếp bức bách chính mình
phải thỏa hiệp với bọn hắn.
Từ sau khi trọng sinh tới nay, gặp
được uy hiếp cùng nguy hiểm đều bị cơ trí của hắn hóa nguy thành an,
chuyển bại thành thắng, còn chưa từng nếm qua thiệt thòi. Mặc dù là
người mạnh như Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng bị hắn thiết kế xử lý. Hôm nay lại
bị thua trong tay hai tên phế vật như Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên
Sảng, nỗi buồn bực trong lòng hắn thế nào cũng không cần nhiều lời.
Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng thấy Đỗ Hà chịu thỏa hiệp, trên mặt
hiện lên vui vẻ, lộ ra diễn cảm thực hiện được mưu kế, Vũ Nguyên Khánh
nói:
- Hôm nay muội tế cưới nhị muội của ta, quà tặng dù sao cũng không thể thiếu đi. Ta làm huynh trưởng Vũ gia, huynh trưởng như cha,
nhưng lại không thu được quà tặng gì, điểm này thật sự không thể nào nói nổi. Nghe nói muội tế ngay cả bốn mươi vạn ngân lượng cũng không nhìn
trong mắt, ta nghĩ cấp vạn lượng cũng là không đáng kể đi chứ. Huống chi nhị muội của ta lại đẹp như thiên tiên, ngươi chỉ cấp vạn lượng xem như chỉ bồi mà không lỗ lã!
Đỗ Hà lạnh lùng quét mắt nhìn bọn hắn nói:
- Nói chuyện khách khí một chút, Mị Nương không phải hàng hóa, các ngươi
không có tư cách gọi nàng là nhị muội, càng không tư cách gọi ta là muội tế. Đến hậu viện cầm tiền rồi cút cho ta!
Hắn có tâm muốn lừa nhị Vũ đến hậu viện hảo hảo giáo huấn một trận.
Vũ Nguyên Khánh cười nói:
- Không gọi thì không gọi, dù sao cho tới bây giờ ta cũng không hề xem
nàng như muội muội. Đỗ đại nhân cũng đừng đem ta xem thành kẻ ngốc, hai
người chúng ta còn cần tham gia tiệc vui đâu, đi theo ngươi tới địa
phương hẻo lánh không phải sẽ chết sớm sao? Ta không cần ngân lượng, Đỗ
phủ có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, cấp cho một món giá trị vạn lượng
bạc hẳn là chuyện dễ dàng thôi, nhớ kỹ ta muốn vật dễ mang theo bên
người!
Đỗ Hà ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Vũ Nguyên Khánh, nói:
- Được rồi, nhưng nhớ kỹ cho ta, nếu các ngươi dám gây ra một chút phong
ba trong tiệc cưới, Đỗ Hà này thề sẽ cho các ngươi muốn sống không được, muốn chết không yên!
Hắn để lại những lời này, cũng không quay đầu đi vào bên trong phủ.
Trong mắt Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng vẫn khởi lên dũng khí đi vào Đỗ phủ.
Khách nhân thấy không có chuyện gì phát sinh lại tiếp tục cười đùa ồn ào.
Chỉ có nhóm bằng hữu từng họp mặt vào ngày mời khách dùng cơm tẩy trần cho
Tiết Nhân Quý từng gặp qua nhị Vũ, biết thái độ làm người của bọn hắn,
vừa thấy hai người đi vào liền đứng lên.
Đỗ Hà cười tiến lên nghênh tiếp, gọi bọn họ ngồi xuống.
Trong mắt La Thông cùng Phòng Di Ái hiện lên vẻ hung ác nói:
- Thanh Liên (đại ca), bọn hắn tới để quấy rối sao?
Đỗ Hà cười nói:
- Không có việc gì, xem bọn hắn cũng không có lá gan này, mọi người cứ tiếp tục đi, ta sẽ xử lý tốt việc này!
Sắc mặt hắn vẫn thản nhiên rót rượu cho nhóm bằng hữu thân thiết, khi đi
ngang qua bên canh quản gia liền dặn hắn đem Bạch Ngọc Chiêu Tài Miêu
trong kho lấy ra.
Bạch Ngọc Chiêu Tài Miêu là đồ vật mà Lý Thế
Dân mới tặng cho hắn, cũng chính là một trong những bảo bối của Thường
Bách Vạn. Thường Bách Vạn chỉ một mình lẻ loi, lại thiếu Đỗ Hà tới ba
trăm sáu mươi vạn lượng bạc, toàn bộ của cải của hắn đều thuộc về Đỗ Hà. Mà Đỗ Hà đã nói không cần, đem toàn bộ tiền bạc thắng tới tặng lại cho
Đại Đường.
Bạch Ngọc Chiêu Tài Miêu rơi vào trên tay Lý Thế Dân, hắn liền chuyển tặng lại cho Đỗ Hà.
Cả vật thể của Bạch Ngọc Chiêu Tài Miêu do cổ ngọc trân quý nhất chế tạo,
do tượng sư nổi tiếng điêu khắc mà thành, đao công tinh tế, cổ ngọc xa
xỉ, khiến cho Bạch Ngọc Chiêu Tài Miêu liền giá trị vạn lượng.
Đỗ Hà đem Bạch Ngọc Chiêu Tài Miêu đưa cho Vũ Nguyên Khánh.
Vũ Nguyên Khánh cũng là người biết hàng, biết giá cả của Chiêu Tài Miêu tham lam thu xuống.
Đỗ Hà cười lạnh, cũng không lưu ý tới nhị Vũ, chỉ tìm Hoàng Phủ Hạo Hoa
được mời tới dự tiệc vui thấp giọng dặn dò hắn đi tìm Tần Dục, để Tần
Dục đi theo nhị Vũ.
Vũ Nguyên Khánh cùng Vũ Nguyên Sảng cũng chỉ
biết khôn vặt, không có trí tuệ gì lớn, chút thủ đoạn của bọn hắn cũng
đã bị Đỗ Hà xem thấu.
Ở mặt ngoài nhị Vũ đến tham gia tiệc cưới,
thực tế chỉ cố làm ra vẻ huyền bí tự bảo vệ mình. Bởi vì bọn họ hiểu
được trong tiệc cưới bọn hắn vẫn thật an toàn, nếu rời đi sẽ nguy hiểm,
cho nên hai người tính toán mượn tiệc cưới phòng thân, sau đó nhờ vào
lúc yến hội tán đi, trà trộn trong khách nhân chạy trốn.
Đỗ Hà cũng không quản tới nhị Vũ, cùng khách nhân uống rượu vui cười.
Trong bất giác trăng đã lên cao, tiệc cưới cũng đã xong, trong tiếng cười
vang của mọi người, tâm tình Đỗ Hà gấp gáp vội vàng đi về hướng phòng
tân hôn.
Đi vào trong phòng, nhìn Vũ Mị Nương trong bộ áo tân nương ngồi nơi mép giường, đột nhiên cảm thấy kích động:
- Cuối cùng đã đến ngày hôm nay!
Tâm tình khuấy động, cũng bất chấp hết thảy, hắn tiến lên vài bước dùng gậy nhỏ nhấc khăn của Vũ Mị Nương. Chỉ thấy dưới ánh nến chập chờn, khuôn
mặt mê chết người không đền mạng như yêu tinh của Vũ Mị Nương hiện ra,
đầu đội mũ phượng, gương mặt trang điểm nhàn nhạt, ngồi ngay ngắn trên
giường, đang cười cười nìn hắn.
Đỗ Hà đắc ý lớn tiếng tuyên bố:
- Từ hôm nay trở đi Vũ Mị Nương đã chính thức là nữ nhân của Đỗ Hà này!
Vũ Mị Nương kiều mỵ cười nói:
- Kỳ thật kể từ đêm Đỗ lang cứu muội, trong lòng Mị Nương rốt cục đã không còn dung được bất cứ người nào khác!