Thiên mã thần câu không ngừng nhảy dựng xông tới, lực lượng quán tính
thật sự quá lớn, ngay chính bản thân nó cũng không thể thừa nhận, đã bị
lật ra vẫn còn chưa ngừng lại, thân thể trượt trên cỏ hơn cả trượng mới
dừng được thế lao tới, mà thể lực của Đỗ Hà cũng đã sớm bị thần câu dưới thân gây sức ép cạn kiệt, đã không còn lực khống chế, không tránh khỏi
theo cả thần câu cùng nhau bị ném ra ngoài.
Lại một lần nữa cảm
nhận được thân hình mình bắn lên không, trong lòng Đỗ Hà chỉ còn một ý
niệm, nắm chết dây cương, chỉ cần mình không bị ném ra ngoài sẽ không bị thương quá nghiêm trọng, cũng còn cơ hội quay trở về lưng ngựa một lần
nữa. Tay hắn vẫn nắm chặt dây cương không buông, nhưng bị lực lượng quán tính giật kéo, lại nghe “ba” một tiếng dây cương bọc tại đầu ngựa thế
nhưng không chịu đựng nổi lực lượng này mà bị đứt thành hai đoạn.
Đỗ Hà mất đi chỗ dựa, cả người bị hất văng ra ngoài như đằng vân giá vũ,
chẳng khác gì viên đạn pháo vọt qua trời cao bay tới trên đầu đám người. May mắn thế nào chỗ đó lại là chỗ của A Sử Na Xã Nhĩ cùng đoàn thể của A Sử Na, trong tiếng kinh hô, đám người vội vàng né tránh, chỉ có A Sử Na chuẩn bị đón lấy người bay tới. Nhưng lực lượng bị súy ra thật sự quá
lớn, tuy rằng A Sử Na đã làm xong chuẩn bị nhưng hai người cũng khó
tránh khỏi bị va đập lẫn nhau, cuốn chung một chỗ. Cũng may mắn là như
thế nên Đỗ Hà không bị bao nhiêu thương tổn, ngược lại A Sử Na vì làm
đệm thịt dưới thân Đỗ Hà nên bị thương không nhẹ!
Đỗ Hà lắc lắc đầu, cố hết sức chuyển người lại, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, thở hổn hển hai hơi hỏi:
- Đại tướng quân, ngài không sao chứ?
A Sử Na lắc lắc đầu, cú va chạm mặc dù nhìn qua như không nhẹ, nhưng trên thực tế cũng chỉ bị thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại, nói:
- Không sao, nghỉ ngơi một chút là được, chỉ đáng tiếc không nghĩ ra
Thiên Mã thần câu lại cuồng bạo như vậy, đã bị giằng co như thế còn
không chịu phục tùng!
Đỗ Hà cũng cười khổ, hiện giờ thể lực của
hắn hoàn toàn hết sạch, nội lực tiêu hao cạn kiệt, dù trong lòng không
muốn nhưng cũng vô lực tiếp tục liều lĩnh.
Ngay lúc này bên cạnh lại truyền tới thanh âm vui sướng khi người gặp họa!
- Cũng đã sớm nói Thiên Mã thần câu người thường vô lực thuần phục, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ!
Có thể nói lời này chỉ có A Sử Na Kết Xã Suất, Đỗ Hà cùng Thiên Mã triền
đấu không ngừng, tâm tình của hắn cũng tùy theo cao thấp phập phồng,
thật khó thể an tâm. Dù phần cuồng vọng mù quáng tận đáy lòng làm cho
hắn tin chắc Thiên Mã không thể thuần, nhưng hắn cũng sợ vạn nhất khiến
cho mặt mũi mình mất hết.
Lần này nhìn thấy Đỗ Hà bị ném bay ra,
vui sướng khi người gặp họa, A Sử Na Kết Xã Suất không cần nghi ngờ
chính là người cao hứng nhất, nhịn không được lên tiếng châm chọc.
Sắc mặt A Sử Na Xã Nhĩ trầm xuống, nổi giận quát:
- Kết Xã Suất, không được vô lễ!
Sắc mặt Đỗ Hà trầm xuống, thầm nghĩ:
- Mình đường đường là Đại Đường anh kiệt, có thể nào để cho một ngoại tộc khinh thường!
Hắn liền cười lạnh một tiếng nói:
- Còn chưa chấm dứt, sao ngươi biết ta không thuần phục được con liệt mã này?
Hắn liếc mắt nhìn A Sử Na Kết Xã Suất, dìu A Sử Na Xã Nhĩ đứng dậy, một lần nữa quay về trên bãi cỏ.
Hắn chậm rãi đi tới trước đài, hướng Lý Thế Dân cúi đầu nói:
- Bệ hạ, tiểu tế làm người luôn có sáu từ nguyên tắc, không nói bại,
không buông bỏ! Thỉnh chấp thuận cho tiểu tế tiếp tục thử một lần!
Trong mắt Lý Thế Dân lộ ra thần sắc lo lắng, nhưng nhìn thấy đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu của hắn, cũng bị ý chí vĩnh bất ngôn bại của hắn làm
cảm động, nói:
- Hay cho câu “không nói bại, không buông bỏ”, chỉ cần hiền tế có ý, chớ nói tiếp tục thử một lần, đó là ngàn vạn lần cũng không sao!
Người vây xem phần lớn đều lo lắng đề phòng cho Đỗ
Hà, thấy hắn không việc gì lại cảm thấy tiếc hận, hiện tại nghe một câu
“không nói bại, không buông bỏ” của hắn, lại nghe được tiếng hoan hô ủng hộ dâng lên như thủy triều, một tiếng cao hơn một tiếng, kéo dài không
dứt, Đỗ Hà được ủng hộ liền khởi lên tinh thần, hướng Thiên Mã thần câu
đi đến.
Kỳ thật Lý Thế Dân đã nói lúc bắt đầu trận đấu, ai phục
được Thiên Mã, Thiên Mã liền về ai, cũng không nói tới giới hạn quy định thực hiện trong bao nhiêu lần. Dù sao thuần mã, cũng không phải bắn
tên, thất bại một lần hai lần là chuyện không thể tránh được. Qua một
lúc nói chuyện cũng xem như cho Đỗ Hà chút cơ hội điều tức.
Đỗ Hà khác với người khác ở chỗ nội lực, nội lực của hắn tùy thời tùy chỗ đều có thể chuyển sang thể lực, nội lực vô tận, thể lực tràn đầy. Mặc dù
trong lần so đấu vừa rồi nội lực cùng thể lực tiêu hao sạch sẽ, nhưng sở học của hắn chính là “Ngũ Khí Triều Nguyên” của Sở Lưu Hương, bộ tâm
pháp nội công này cực kỳ cao minh, có thể thông qua lỗ chân lông hô hấp, tự chủ vận chuyển trong người, do đó có thể sinh ra nội lực hoàn toàn
mới.
Mặc dù thời gian chỉ vài câu nói mà thôi, nhưng do “Ngũ Khí
Triều Nguyên” thật ảo diệu, đã để cho hắn tích lũy được chút ít lực
lượng, cũng còn lực thử thêm một lần nữa.
Đỗ Hà đi từng bước một đến gần Thiên Mã thần câu.
Đôi mắt của thần câu đã không còn vẻ cao ngạo khinh thường, hiện tại đã giống như lâm đại địch, cảnh giác nhìn Đỗ Hà.
Theo bước chân Đỗ Hà không ngừng tới gần, Thiên Mã thần câu cũng không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi, móng trước giậm giậm trên đất, cao
giọng hí lên, nhắm thẳng Đỗ Hà xông tới. Vó ngựa giẫm trên bãi cỏ, bùn
đất vẩy ra, thế lao của ngựa như hồng, không ngờ nó lại ngoài ý liệu
triển khai công kích Đỗ Hà trước tiên!
Thân hình Đỗ Hà nhoáng lên tránh né, tính toán lợi dụng trong nháy mắt thần câu lướt qua, đặt mình lên lưng ngựa, nhưng ngay khi hắn vừa chuẩn bị hành động, thần câu đột
nhiên gia tốc, nhanh như tia chớp lướt qua bên cạnh hắn khiến cho hắn
chộp hụt vào khoảng không.
Thể lực không đủ, nội lực khô kiệt làm ảnh hưởng tới tốc độ xuất thủ của hắn.
Thiên Mã thần câu tựa hồ ý thức được công kính của mình sáng tạo cơ hội cho
Đỗ Hà, không dám trực tiếp lao tới, chỉ từ xa xa chạy chậm qua.
Đỗ Hà thấy nó không tiếp tục công kích, chỉ đành tự tới gần, nhưng ngay
khi hắn mới tới gần được khoảng hai mươi bước, thần câu lại nhấc chân bỏ chạy, trốn ra xa ngoài trăm bước.
Một màn này làm những người vây xem muốn rụng đôi mắt, ầm ầm cười vang.
Đỗ Hà cũng dở khóc dở cười, đây…là tình huống gì chứ, thần câu không cho ta tới gần, ta làm sao đem nó phục tùng?
Lý Thế Dân cũng trợn tròn mắt, còn chưa thấy qua loài ngựa nào thông nhân tính đến vậy, ngây người hồi lâu mới nói:
- Ba vị tướng quân kiến thức rộng rãi, có biết do nguyên nhân gì không?
Uất Trì Kính Đức cùng Trình Giảo Kim đều mờ mịt lắc đầu, Trình Giảo Kim nói:
- Hồi bệ hạ, lão Trình này sống hơn nửa đời người, còn chưa thấy qua chuyện cổ quái như thế, cũng không biết là nguyên nhân gì!
Tần Quỳnh lại mơ hồ có chút hiểu được, nói:
- Bệ hạ, tổ tiên của Tần mỗ rất thích nghiên cứu về ngựa, đối với ngựa
rất có tâm đắc, trong di thư có nói, vạn vật đều có linh tính, linh tính bao nhiêu phải quyết định bởi thương thiên ban ân. Như Ô Tuy của Tần
mạt Sở Bá Vương, Xích Thố của Hán mạt Lữ Bố, đều là thần câu thông hiểu
nhân tính. Như thế xem ra Thiên Mã hẳn là có được linh trí giống như hai thần câu từng xuất hiện trong lịch sử kia, hoặc là còn vượt hơn phía
trên. Có thể đoán được nguy cơ hung hiểm, cũng giống như loài thỏ gặp
phải hồ ly liền bỏ chạy trốn, lần giao tranh vừa rồi đã làm cho Thiên Mã biết được lợi hại của tiểu Đỗ tướng quân, theo bản năng liền xem hắn
như thiên địch của mình, cho nên tránh né thật xa, không muốn tiếp xúc.
Đây là chuyện tốt, Thiên Mã cao ngạo như vậy, hiện giờ còn tránh né tiểu Đỗ tướng quân, hiển nhiên đã thừa nhận năng lực của hắn, còn hơn cả
việc khinh thường trêu đùa A Sử Na Kết Xã Suất, như vậy đã vượt một bước thật lớn!
Lý Thế Dân cũng cảm thấy được hữu lý, nhíu mày nói:
- Nhưng nếu cứ như vậy, Thanh Liên cả lưng ngựa cũng không thể đi lên, làm sao mà phục tùng nó?
- Chuyện này…
Tần Quỳnh cũng nói không nên lời, hắn tiếng lên một bước cao giọng nói:
- Thanh Liên, thần câu đã thừa nhận thực lực của ngươi, vì thế đối với ngươi sinh ra ý kiêng kỵ, nên
không dám tiếp tục cho ngươi lên lưng nó, có thể đem nó hoàn toàn phục tùng hay không chỉ trong chuyện chớp mắt!
Đỗ Hà nghe xong Tần Quỳnh chỉ điểm, trong lòng giật mình, nảy sinh một kế cười dài một tiếng:
- Đa tạ Tần tướng quân chỉ điểm!
Hắn lại đi tới gần Thiên Mã, quả nhiên đúng như lời nói của Tần Quỳnh,
Thiên Mã thấy hắn đến gần lại một lần nữa lựa chọn né tránh.
Đỗ
Hà thản nhiên đuổi theo Thiên Mã, mất hết một phen khí lực mới lùa nó
tới được nơi góc hàng rào vây quanh, lợi mang lập tức hiện lên trong
mắt.
Thiên Mã ở ngay giữa trung tâm bãi cỏ, có thể chạy loạn
chung quanh không thể phán đoán được đường chạy của nó, nhưng nếu bị dồn vào góc chỉ có thể trốn về bên trái hoặc bên phải, chỉ cần phán đoán
được đường chạy của nó, giành trước một bước chặn lại chẳng khác nào
tiến tới trước mặt nó.
Hắn giả vờ muốn qua một hướng, Thiên Mã
cho dù thông linh tới thế nào cũng làm sao biết được binh pháp, thấy Đỗ
Hà hướng nó vọt tới, theo bản năng liền phóng qua bên phải!
Bên trái!
Đỗ Hà dừng lại tốc độ lao tới phía trước, nghiêng người phóng ngược qua
bên trái của mình, lợi dụng ưu thế lộ trình ngắn trước một bước chắn
ngang phía trước Thiên Mã, ngay khi thần câu vừa phóng qua, hắn đột
nhiên nhảy lên, Thiên Mã đúng lúc ngưng ngay dưới thân của hắn, thời
khắc vô cùng chuẩn xác. Đỗ Hà vừa hạ xuống, cũng không liệu định Thiên
Mã sẽ tiếp tục gia tốc trong nháy mắt, nhanh như tia chớp xuyên qua bên
dưới thân thể của hắn!
Vốn Đỗ Hà phải dừng trên lưng ngựa nhưng lần này tiếp tục hụt hẫng.
Đỗ Hà lại đuổi theo nhưng không cách nào đuổi kịp.
Không cam lòng!
Nhìn thấy mã ảnh dần dần đi xa, Đỗ Hà cảm thấy có một loại ý niệm khuất nhục bị một con ngựa đả bại dâng lên trong đầu, cảm giác không cam tâm mãnh
liệt lan tràn khắp toàn thân.
Cảm xúc khuất nhục cắn nuốt tâm linh của hắn, nhớ tới câu trào phúng của A Sử Na Kết Xã Suất, rít gào một tiếng:
- Ta cũng không tin, Đỗ Hà này lại thua một con ngựa!
Ánh mắt hắn đỏ lên, đem toàn bộ nội lực tập trung dưới hai chân, mạnh mẽ
xuất ra bộ pháp cao minh nhất trong Đạp Nguyệt Lưu Hương thân pháp…Đào
Nguyệt Lăng Không!
Phanh!
Ngay trong nháy mắt hắn cất bước, kinh mạch trong cơ thể tựa hồ như bị nổ tung!
Đột phá!
Kế tiếp toàn bộ người xem trên giáo trường cơ hồ đều
mất đi thanh âm.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm phát hiện Đỗ hà chẳng khác gì một cơn gió, chỉ
bằng sức đôi chân truy theo Thiên Mã, đưa tay kéo lại đuôi ngựa!
Hắn cười dữ tợn, dùng sức kéo mạnh nó ra sau.
Lực lượng Thiên Mã vọt tới trước cùng lực lượng kéo ngược ra sau của Đỗ Hà
tụ cùng một chỗ, làm Thiên Mã thừa nhận nỗi đau đớn không nói nên lời,
nó gào thét một tiếng, dừng bước, hai chân sau mãnh liệt đá ngược lên!
Đỗ Hà mỉm cười, thừa cơ lăng không nhảy lên, rơi xuống lưng ngựa.
Tiếng hoan hô, âm thanh ủng hộ liên tiếp truyền đến!
Dây cương đã đứt, Đỗ Hà dùng hai tay ôm chặt cổ thần câu, dán sát lên người nó, cười nói:
- Ngoan ngoãn chịu thua đi, so với ta, ngươi còn kém xa lắm…
Thiên Mã đang sợ hãi, lại một lần nữa phát điên.
Nó không ngừng nhảy dựng điên cuồng, muốn đem người bên trên hất xuống sau đó đạp chết…nhưng vô luận thế nào cũng không biện pháp hất ngã Đỗ Hà
xuống đất.
Giằng co thêm nửa canh giờ, Thiên Mã thần câu rốt cục an tĩnh!