Đại Đường Đạo Soái

Chương 492: Đại kế diệt tộc của Đỗ Hà (1)




A Sử Na Hạ La Cốt đi tới trước mặt mọi người nói:
- Hành động lần này không thành công, sẽ hi sinh vì lý tưởng. Đột Lợi khả hãn người để ta mang đến rượu tốt nhất kính các vị dũng sĩ, mỗi người một ngụm, sau khi uống xong, trực tiếp lên đường.

Chuyện tiếp theo liền dễ hơn.
Rượu sữa ngựa có vị rất mạnh, mông hãn dược căn bản không thể gây ra bao nhiêu vị đạo khác lạ, lẫn vào trong đó, gần như không thể phát hiện. Mà Mông Hãn dược Đỗ Hà chuẩn bị so với Mông Hãn dược bán trên phố tốt gấp trăm nghìn lần, chỉ cần sơ ý uống vào bụng, dù là trâu cũng sẽ trở thành gà ốm.
Chỉ sau thời gian nửa khắc, toàn bộ một trăm hai mươi sáu người A Sử Na Kết Xã Suất chuẩn bị trong thời gian mười năm trời nhất định sẽ ngã xuống mặt đất, ngủ giống như lợn chết.
Mặc cho những người này dũng mãnh thiện chế biết bao, chỉ cần nếm thử một chút, chắc chắn sẽ trở thành cừu non.
Lý Thế Dân săn gấu ở phía sau đã xuất hiện, toàn bộ đám người A Sử Na Kết Xã Suất sa lưới.
Nhìn sắc mặt Lý Thế Dân đằng đằng sát khí, Đỗ Hà biết những người này đã bước một chân vào quan tài.
Lý Thế Dân tỉ mỉ tra hỏi A Sử Na Hạ La Cốt, cũng biết A Sử Na Xã Nhĩ khuyên bảo bọn họ một hồi, trong mắt toát lên tia cảm động, trầm giọng nói:
- Hạ La Cốt, tuy rằng ngươi tham dự trong đó, nhưng trẫm niệm tình ngươi tỉnh ngộ đúng lúc, tha chết cho ngươi, tước vị Quận Vương sửa thành Phong An Hỉ Hầu.
A Sử Na Hạ La Cốt không hề oán hận quỳ rạp trên mặt đất nói:
- Ta ơn Thiên khả hãn bệ hạ không giết. Tội nhân Hạ La Cốt ngu muội đã bị thúc phụ Xã Suất mê hoặc, suýt nữa gây nên sai lầm lớn. Sau này nguyện ý lấy thân mang tội làm một tiểu tốt, dốc sức chiến đấu vì Thiên khả hãn.
Lý Thế Dân cười ha hả:
- Trẫm từ lâu đã từng nói, chỉ cần nguyện ý dốc sức vì Đại Đường ta, trẫm tuyệt đối không để ý tới dân tộc xuất thân của hắn. Ngươi đã có lòng thành, vậy trẫm ân chuẩn. Ngươi tạm thời trở thành giáo úy dưới trướng A Sử Na đại tướng quân, nếu lập công sẽ phong thưởng thêm.
A Sử Na Hạ La Cốt ngây người trong chốc lát, không hề phản ứng. Hắn bèn đề nghị, quy công cho những lời vàng ngọc của A Sử Na Xã Nhĩ, để hắn hoàn toàn hiểu ra. Bất quá hắn minh bạch, chính mình là người mang tội, cũng không hy vọng xa vời lập tức được tín nhiệm, ngàn lần không thể ngờ Lý Thế Dân ưng thuận.
Ngẩng đầu nhìn thân thể cao ngất kiên cường kia, giống như tòa núi cao. Hắn rốt cục minh bạch vì sao A Sử Na Xã Nhĩ nói tấm lòng của Thiên khả hãn sánh ngang trời đất.
Hắn bỗng nhiên kích động khôn xiết.
Sống cũng được, chết cũng được, người này, chính mình nhất định theo hắn!
Lý Thế Dân không cần nói nhiều lời thêm nữa:
- Tiền phương dẫn đường, trẫm muốn đích thân đi cứu A Sử Na đại tướng quân!
Đỗ Hà không nghĩ tới tình huống này, nhưng sự tình đã định, cũng không suy nghĩ nhiều liền đi theo bên cạnh.
A Sử Na Xã Nhĩ còn đang trong tình trạng hôn mê, bị giấu dưới giường, Lý Thế Dân sai thị vệ phía sau cởi bỏ dây thừng, triệu tập ngự y kiểm tra cho hắn.
A Sử Na Kết Xã Suất bị bắt, còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, hắn không lưu lại nơi này lâu, dừng lại một hồi, phân phó đại phu chăm sóc A Sử Na Xã Nhĩ, lúc này mới rời đi.
Đương nhiên Đỗ đi theo, đi được hai bước, nhớ tới thuốc giải, liền quay lại đưa thuốc giải cho A Sử Na Hạ La Cốt, sau đó bước nhanh đuổi theo.
Lý Thế Dân nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn nhưng không hỏi.
Đỗ Hà mỉm cười giải thích nghi hoặc nói:
- Là thuốc giải, A Sử Na Hạ La Cốt là người do dự không quyết đoán, thiếu chủ kiến, tiểu tế không quá tin tưởng, đành dùng một chút thủ đoạn bất chính này.
Tâm tư Lý Thế Dân nhạy cảm, lập tức đoán được thủ đoạn bất chính là gì, cũng không nói gì thêm.
Đại sự quốc gia, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn bất chính mà thu được hiệu quả tốt thì chính là thủ đoạn hay. Là một chính trị gia cao minh, hắn sao lại không hiểu?
Đỗ Hà nói tiếp:
- Thật không ngờ A Sử Na đại tướng quân chen ngang, tựa hồ có chút uổng công vô ích.
Nói tới A Sử Na Xã Nhĩ, Lý Thế Dân thở dài nói:
- A Sử Na đại tướng quân trung thành với trẫm như vậy, trẫm thực sự không nên nghi ngờ hắn!
Đỗ Hà không hề nói xen vào, A Sử Na Xã Nhĩ và A Sử Na Kết Xã Suất có quan hệ không phải bình thường, hoài nghi là điều tất yếu. Bất quá, hắn ngay từ ngày đầu tiên đã rất tin tưởng A Sử Na Xã Nhĩ. Thông hiểu lịch sử, chính là một trong những nhân tố quan trọng nhất giúp hắn ngang dọc Đại Đường.
Bởi vì triều Đường khai sáng chính sách đối ngoại, cho nên sở hữu rất nhiều tướng lĩnh dị tộc. Tương đối nổi danh như Khế Tất Hà Lực, Chấp Thất Tư Lực, A Sử Na Xã Nhĩ, Lý Quang Bật, Cao Tiên Chi, Ca Thư Hàn đều là người dị tộc, hơn nữa nói về độ trung thành không hề thua kém tướng lĩnh Trung Nguyên, thậm chí chỉ có hơn không kém.
Đầu đời Đường có ba vị Khế Tất Hà Lực, Chất Thất Tư Lực, A Sử Na Xã Nhĩ.
Vì vậy ngay từ đầu Đỗ Hà không nghĩ A Sử Na Xã Nhĩ thông đồng với A Sử Na Kết Xã Suất làm bậy.
Bất quá trải qua chuyện này, tránh đêm dài lắm mộng, hẳn là phải nhanh chóng thu phục người Đột Quyết.
Nghĩ tới đây, trong đầu Đỗ Hà nảy sinh ý nghĩ hoàn toàn mới, tâm tư thay đổi thật nhanh, dần dần trong đầu hiện lên kế hoạch hoàn toàn mới, thầm nghĩ:
- Nếu như thuận lợi, Đại Đường ta hẳn là phải cảm tạ A Sử Na Kết Xã Suất mới đúng.
Lý Thế Dân dẫn A Sử Na Kết Xã Suất quay về doanh địa.
Dụng tâm hiểm ác của A Sử Na Kết Xã Suất thoáng chốc được lan truyền, tin tức này tựa như đá ném trời kinh động năm châu, toàn bộ doanh trại quân đội đều nổ tung.
Vốn A Sử Na Kết Xã Suất bởi vì chuyện thuần phục ngựa và yến hội luận võ, phần lớn mọi người đều bất mãn chán ghét hắn, vừa nghe nói hắn dự định mưu hại hoàng đế đế quốc Đại Đường, trong lòng tràn đầy căm phẫn, bấy giờ nổi lên đủ lời phê phán nối liền không dứt.
Đỗ Hà về tới doanh trướng, liền một mình tại doanh trướng nghĩ đến ý nghĩ bất chợt của chính mình khi trước.
Hắn biết Lý Thế Dân nhất định đau đầu vì chuyện người Đột Quyết trung thành với triều đại trước.
Dung hợp một dân tộc không phải chuyện dễ dàng, Đường triều tiêu diệt đông Đột Quyết, lãnh thổ bách tính đông Đột Quyết hóa thành của chính mình. Bất quá, bởi vì chủng tộc khác nhau, đó là điều khó có thể hữu hảo. Đối với việc này, Lý Thế Dân kiêng kỵ, đau đầu là điều tự nhiên, đổi lại bất cứ vị hoàng đế nào cũng sẽ như vậy.
Bởi vì người Đột Quyết là dân tộc sống du mục, người trong tộc bất luận là nam hay nữ đều biết cưỡi ngựa bắn cung, chỉ cần luyện tập, bách tính Đột Quyết đều có thể trở thành binh sĩ tinh nhuệ dũng mãnh thiện chiến. Cho nên đối mặt với hơn mười vạn bách tính Đột Quyết, bất cứ vị hoàng đế nào cũng không thể thờ ơ.
Mấu chốt chính là, trước khi trở thành binh sĩ tinh nhuệ, thân phận của bọn họ chỉ là dân đen.
Tàn sát hàng binh hàng tốt, còn có thể hợp đạo hợp nghĩa, nhưng nếu tàn sát bách tích tay không tấc sắt, vậy không hợp đạo nghĩa, nhất là diệt sạch chủng tộc hơn mười vạn, trên trăm vạn.
Nếu như Lý Thế Dân dám làm như thế, toàn bộ thiên hạ đều đâm vào xương sống của hắn.
Giết cũng không được, không giết cũng không được, dưới tình hình như vậy, Lý Thế Dân lựa chọn phương pháp chiết trung, để bách tính, binh mã, tướng lĩnh Đột Quyết tách riêng biệt, quản chế trong tay. Tất cả tướng lĩnh đều nhậm chức tại Trường An, tất cả bách tính đều sống tại vùng khí hậu phong phú, tất cả binh mã dị tộc đều đóng tại biên giới Đại Đường.
Kể từ đó, quân, tướng lĩnh, bách tính trong lúc đó tương hỗ kiềm hãm lẫn nhau.
Quân tốt nghĩ phản thì kiêng kỵ tướng lĩnh và bách tính nằm trong tay Đại Đường; tướng lĩnh nghĩ phản thì kiêng kỵ binh mã và bách tính nằm trong tay Đại Đường; bách tính muốn phải cũng nghĩ như vậy.
Dưới chính sách kiềm hãm cao minh như vậy, người Đột Quyết trung thành với đời trước muốn làm phản cũng hầu như không có khả năng. Cho nên A Sử Na Kết Xã Suất mới bí quá hóa liều, bởi vì chỉ có bắt giữ Lý Thế Dân, khiến hắn hạ lệnh mới có thể để tướng lĩnh, bách tính, quân đội tập hợp một chỗ. Hình thành dân tộc Đột Quyết chỉnh thể hoàn chỉnh.
Không cần bàn cãi, thủ đoạn như vậy của Lý Thế Dân thực sự cao minh, hạn chế khả năng di dân Đột Quyết làm phản một cách hữu hiệu nhất, thế nhưng một chiêu này thủy chung chỉ trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc. Di dân Đột Quyết thủy chung vẫn là di dân Đột Quyết không thể trở thành bách tính Đại Đường, không thể dung hòa.
Trong lòng Đỗ Hà suy nghĩ chính là việc này, để đông Đột Quyết hoàn toàn biến mất trên lịch sử và dung hợp với Đại Đường thành một, đây là chuyện tình vô cùng khó khăn. Nhưng bởi vì A Sử Na Kết Xã Suất hồ hồ, lại tạo cho Đại Đường một cơ hội hoàn mỹ.
Tâm tư thông suốt, Đỗ Hà nhếch lên tia mỉm cười, trực tiếp rời khỏi doanh trướng tìm Lý Thế Dân hiến kế.
Lý Thế Dân trong doanh trướng cùng với Phong Huyền Linh, Đỗ Như Hối thương nghị chuyện tình người Đột Quyết.
Lý Thế Dân là một trong những Quân Vương ưu tú nhất Hoa Hạ, hắn biết rõ năng lực của từng người. Ba vị tể tướng hắn tín nhiệm nhất chính là Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh, bọn họ mỗi người mỗi vẻ.
Phong và Đỗ nhiều thủ đoạn dùng đối ngoại, Ngụy Chinh nhân từ dùng đối nội.
Chuyện người Đột Quyết là sách lược đối ngoại, vì vậy hắn mời hai người Phong và Đỗ, không hề suy nghĩ mời Ngụy Chinh. Hiển nhiên là lo lắng Ngụy Chinh nói đến tư tưởng chủ nghĩa nhân đạo gì đó, không giúp được gì, ngược lại khiến bọn họ thêm phiền phức.
Ngay khi bọn họ đi vào trọng tâm câu chuyện, kẻ hỏi người đáp, đột nhiên nghe được tin Đỗ Hà cầu kiến.
Lý Thế Dân, Phong Huyền Linh đều nhìn về phía Đỗ Như Hối.
Đỗ Như Hối khẽ lắc đầu, biểu tình lộ vẻ không biết.
Lý Thế Dân trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Mời hắn tới!
Đám quân thần bọn họ đang thương nghị đại sự quốc gia, vốn không cho phép người khác đến quấy rối.
Nhưng Lý Thế Dân biết tài năng của Đỗ Hà, nên muốn nghe ý kiến của hắn, phá lệ để hắn đi vào thương nghị.
Đỗ Hà nhận được thông báo, trong lòng có diệu kế, liền mỉm cười đi vào bên trong, liếc mắt nhìn thoáng qua phát hiện lão gia tử đã ở đây, lập tức sắc mặt biến đổi, thái độ cũng biến đổi 180 độ, kéo vạt áo ngay ngắn, biểu tình ra vẻ nghiêm túc ăn nói trang trọng, trầm ổn dị thường.
Biến hóa kia đều hiện trong tầm mắt ba người, Lý Thế Dân, Phòng Huyền Linh cười thầm trong lòng.
Đỗ Như Hối nghiêm mặt, đầu lông mày hơi nhíu nhíu một chút.
Đỗ Hà lại âm thâm kêu khổ, đâu ngờ lão gia tử ở chỗ này, sớm biết như vậy hắn đã không tới.
Mặc dù Đỗ Như Hối không phải người cổ hủ, nhưng bản thân là người đứng đầu mười tám học sĩ dưới trướng Lý Thế Dân, là đệ tử nho học nổi danh, yêu cầu nhi tử phải chú trọng hình thức, mỗi tiếng nói hành động phải đạt tiêu chuẩn cổ nhân, chính là “Lễ ký” .
Dù sao đi nữa muốn đi mà không đủ sức chạy, muốn ngẩng đầu, vỗ ngực đều không thể, ngay cả bước đi cũng đều rất khổ, không thể vượt quá giới hạn cho phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.