Lần này đến Tiết Duyên Đà Đỗ Hà cũng không đem mục đích thực sự nói cho
các tướng sĩ đi theo, ba người Tiết Nhân Quý, La Thông, Tịch Quân Mãi
cũng không phải kẻ ngu ngốc, hiểu được lần này Đỗ Hà mang theo trọng
trách trong người. Nhưng bọn họ đều là những quân nhân nhiệt huyết lại
cẩn thận nghiêm túc, cũng không dò hỏi mục đích đến đây, cũng không tìm
hiểu trọng trách của hắn, nhưng chỉ cần có mệnh lệnh họ sẽ lập tức hi
sinh hết thảy hoàn thành.
Hiện giờ Đỗ Hà đem mục đích nói rõ cho họ biết, ba người đều chấn động.
Bọn họ không biết rõ tình hình cụ thể cùng tỉ mỉ, vì vậy cũng không nghĩ
rằng Đỗ Hà nói dối, hơn nữa họ đều là những tướng lĩnh có khát vọng được biểu hiện trên chiến trường, xây dựng công huân, vì vậy thần thái trở
nên kích động. Nhất là Tiết Nhân Quý, dù sao bây giờ hắn chỉ mới là thái điểu chưa từng lăn lộn qua chiến trường.
Bất quá rất nhanh ba vị tướng sĩ đều tỉnh táo trở lại, vẫn là Tiết Nhân Quý bình tĩnh trước tiên.
Tuy hắn thật phấn khởi, nhưng lòng cũng trầm ổn nhất, hơn cả hai vị tướng
lĩnh kia, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh. Hắn biết Đỗ Hà sẽ không
vô duyên vô cớ đem nhiệm vụ nói cho bọn họ hay biết, nhất định còn có
phân phó khác.
Đỗ Hà chậm rãi nói tiếp:
- Đoạn đường đến
đây, các ngươi có thể đã hiểu biết. Từ khi Tiết Duyên Đà phát triển cho
tới nay, đã ủng binh lên tới ba mươi vạn, thực lực đã mơ hồ uy hiếp được Đại Đường. Bọn hắn cũng giống như hổ con, nếu không ngăn chặn đợi thêm
một thời gian sẽ biến thành cục diện cùng Đại Đường giống như hai hổ
tranh chấp. Bệ hạ nhìn xa trông rộng, không cho phép việc này phát sinh, cho nên phái chúng ta tiến đến thúc đẩy cuộc chiến này xảy ra.
Tịch Quân Mãi kinh ngạc nói:
- Nếu đánh liền đánh, cần gì phải phiền toái như thế?
Hắn hành quân đánh giặc tài giỏi nhưng trí tuệ về chính trị lại không đủ,
cũng bởi vì như thế bên trong lịch sử hắn hỗn cũng thật thất bại, thẳng
đến sau khi hắn lập nên sự tích dùng trăm kỵ phá vạn quân, mới hiện ra
trước mắt thế nhân.
Đỗ Hà mỉm cười giải thích:
- Ngươi
cũng biết thân phận Đại Đường đặc thù, là thiên hạ bá chủ, từng cử động
đều liên quan tới hàng vạn hàng ngàn lợi ích. Mà từ mười năm trước Tiết
Duyên Đà ký kết minh ước với chúng ta, lẫn nhau trợ giúp, quan hệ giữa
hai bên là đồng minh. Đại Đường là bá chủ thống ngự vạn bang, xuống tay
đối với đồng minh sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn, vì vậy mới có chuyến
đi này!
Tịch Quân Mãi giật mình bừng tỉnh.
La Thông, Tiết Nhân Quý đều lần lượt gật đầu.
Tiết Nhân Quý nhíu mày nói:
- Nếu vậy việc này khá phiền toái, chúng ta đến Tiết Duyên Đà chưa lâu,
nhưng thái độ của họ chúng ta đều nhìn thấy, xem chúng ta như thượng tân trong thượng tân, vô cùng khiêm cung. Muốn bức bách họ đối địch cùng
Đại Đường, thật sự rất khó khăn!
- A…
Đỗ Hà cười thành tiếng, nhìn Tiết Nhân Quý nói:
- Nhân Quý, ngươi thật quá ngây thơ rồi. Giữa quốc gia cùng quốc gia, ích lợi vĩnh viễn đứng thứ nhất. Ngươi thật sự xem Tiết Duyên Đà là người
lương thiện sao? Ngươi thật nghĩ mục đích tập kích hai vị đại tướng quân A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực chỉ là vì trả thù cho nhi tử của
Hiệt Lợi thôi sao?
Tiết Nhân Quý nghe được câu nói này, thần sắc khẽ động, không thể tin nói:
- Chẳng lẽ tất cả chuyện này đều do Tiết Duyên Đà ở sau lưng trù hoạch? Chẳng lẽ bọn hắn không sợ đắc tội Đại Đường sao?
Đỗ Hà cười lạnh nói:
- Sợ…là khẳng định. Chẳng phải bọn hắn không muốn chờ đợi đến khi thực
lực có thể đủ đối kháng Đại Đường mới phát động chiến tranh với Đại
Đường. Nhưng bọn hắn cũng thật thông minh, đã nhìn ra được quan hệ giữa
họ với Đại Đường đã sắp băng vỡ, biết chúng ta sẽ không cho bọn hắn cơ
hội này. Thay vì chờ đợi Đại Đường buông rộng ràng buộc đi tới thu thập
bọn hắn, không bằng hạ thủ trước, chế tạo phiền toái cho Đại Đường chúng ta. Bọn hắn không muốn chứng kiến chúng ta dung hợp cùng Đông Đột
Quyết, đồng thời A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực đều là những đại
tướng quân nổi danh tại Đại Đường, một khi bọn họ chết đi, sẽ tạo thành
chấn động thật lớn, sẽ kéo dài cho bọn hắn một ít thời gian quý giá.
Nhưng chỉ là chúng ta không có chứng cứ, không thể xác nhận là bọn hắn
làm. Nhưng có một số việc vốn không cần chứng cứ, mọi người chỉ cần hiểu trong lòng. Bệ hạ bởi vì cảm nhận được dụng tâm của Tiết Duyên Đà, mới
phái ta đi sứ tới đây…Ngài đã dự tính chỉ thẳng mũi kiếm tới Tiết Duyên
Đà, chỉ là còn thiếu khuyết một lý do để xuất binh!
Nghe hắn giải thích tỉ mỉ như thế, ba vị tướng quân đều hiểu được nguyên nhân bên
trong, liền suy nghĩ làm sao bắt được nhược điểm của Tiết Duyên Đà, để
Đại Đường danh chính ngôn thuận xuất binh.
Đỗ Hà tựa hồ còn chưa nói hết, tiếp tục hướng ba người giải thích rõ ràng, lại nói tiếp:
- Kỳ thật trong lòng ta đã có kế sách, nếu Tiết Duyên Đà cùng Úc Đốc Quân Sơn Ngạ Lang Mạc Hạ Ba Cáp có quan hệ nói không rõ, chúng ta có thể xem đây là chỗ đột phá, triển khai hành động.
La Thông cười nói:
- Ta đã biết Thanh Liên không nuốt được khẩu ác khí này. Mạc Hạ Ba Cáp
kia dám đem móng vuốt vươn hướng Đại Đường, chúng ta há có thể bỏ qua
cho bọn hắn? Chỉ là địa thế Úc Đốc Quân Sơn quá hiểm trở, một ngàn binh
mã trong tay chúng ta nếu giao phong trên đất bằng thì không thành vấn
đề, nhưng muốn tấn công núi còn xa xa không đủ!
Hắn tiếp xúc với
Đỗ Hà lâu nhất, hiểu rõ tâm tư của Đỗ Hà, từ sau khi sự việc phát sinh
hắn liền triển khai điều tra Mạc Hạ Ba Cáp.
Đỗ Hà quỷ dị cười nói:
- Lấy thực lực trong tay chúng ta muốn đối phó Mạc Hạ Ba Cáp đương nhiên
là không đủ. Nhưng đừng quên chúng ta đang ở Tiết Duyên Đà, Tiết Duyên
Đà có tới ba mươi vạn đại quân, đủ đem Úc Đốc Quân Sơn san thành bình
địa!
Ánh mắt La Thông sáng lên, cười nói:
- Ta hiểu được, Thanh Liên dự tính lợi dụng Tiết Duyên Đà đối phó Mạc Hạ Ba Cách!
Tiết Nhân Quý hội ý nói:
- Không chỉ là như thế, Đỗ tướng quân còn có chủ ý một công đôi việc. Một mặt lợi dụng Tiết Duyên Đà đối phó Mạc Hạ Ba Cách, báo thù cho hai vị
đại tướng quân A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực. Một mặt khác lợi
dụng cơ hội này tìm lý do xuất binh chinh phạt Tiết Duyên Đà.
- Không sai!
Đỗ Hà khen ngợi cười nói:
- Nếu Mạc Hạ Ba Cách cấu kết cùng Tiết Duyên Đà, như vậy trong tay hẳn
phải có một ít chứng cứ quan hệ với Tiết Duyên Đà. Chỉ cần san bằng sơn
trại của Mạc Hạ Ba Cách, bắt giữ hắn, liền có thể từ trong miệng hắn moi ra được chút tin tức hữu dụng.
Hắn mang theo vài phần đắc ý nói.
Kế tiếp Đỗ Hà lại giống như hỗn loạn liên tục trò chuyện cùng Tiết Nhân
Quý, La Thông và Tịch Quân Mãi, không ngừng tán gẫu, giống như có rất
nhiều lời nói không xong.
Ba người đều cảm thấy được Đỗ Hà có chút khác thường, nói chuyện đặc biệt nhiều hơn ngày thường.
Sắp tới nửa đêm, Đỗ Hà mới cúi đầu ngồi nghiêng người như thiếp ngủ.
Tiết Nhân Quý, La Thông cùng Tịch Quân Mãi đều ủ rũ, thấy Đỗ Hà đã ngủ thiếp đi, liếc mắt nhìn nhau cười, hợp lực nâng hắn lên giường, nhẹ chân nhẹ
tay rời khỏi lều lớn.
Ngay khi bọn họ vừa đi ra khỏi lều, Đỗ Hà
vốn đã “ngủ” say đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị,
mang theo vài phần ý cười, chuyển người ngủ tiếp.
Vào lúc này tận sâu trong lòng đất bên dưới lều trại của Đỗ Hà, trên trán Vũ Văn Bác Vĩ cùng Bố Nhĩ Đặc toát ra mồ hôi lạnh, vừa nghe được tin tức liên quan
tới sinh tử tồn vong của Tiết Duyên Đà làm chấn kinh, sắc mặt tái nhợt
lộ vẻ bị hù dọa không nhẹ.
Bởi vì sự tình nghiêm trọng, Vũ Văn
Bác Vĩ không muốn giao việc đi nghe lén cho người khác, suy đi nghĩ lại
hắn quyết định cùng Bố Nhĩ Đặc tự mình phụ trách việc này.
Bọn hắn tách ra làm việc, thay phiên nghe trộm.
Đỗ Hà từ yến hội quay về, Bố Nhĩ Đặc cũng chạy vào mật đạo dự tính thay ca cho Vũ Văn Bác Vĩ. Vừa rồi hai người ẩn bên dưới lòng đất nghe Đỗ Hà
nói thương nghị chuyện quan trọng, vì vậy cùng chú tâm nghe lén, đem
từng tiếng nói ghi tạc hoàn toàn trong đầu.
Thấy bên trên đã yên
tĩnh không còn thanh âm nào khác, bọn hắn cũng không dám chậm trễ, vội
vội vàng vàng đi tìm thủ lĩnh Tiết Duyên Đà Di Nam Khả Hãn.
Bọn hắn nối bước nhau đi ra, mật đạo chỉ có đủ không gian cho một người đi lại.
Không khí trong mật đạo không đủ, lại nặng nề, hai người không ai nói chuyện nhưng trong lòng dâng lên sóng lớn ngập trời.
Bố Nhĩ Đặc không chịu nổi áp lực này, mở miệng nói:
- Vũ Văn tiên sinh, ngài nói…Đỗ Hà nói là thật sao? Hắn không phải đã biết chúng ta ở bên dưới nên cố ý nói như vậy đi?
Một lời trúng đích, hắn nói như vậy cũng không phải vì hắn suy đoán được,
cũng không phải hắn liếc mắt khám phá ra kế sách của Đỗ Hà.
Đây
là tâm lý thường tình của nhân loại, lấy việc gì cũng suy nghĩ theo
hướng ưu đãi, cũng chính là tự an ủi mình. Bố Nhĩ Đặc có lòng kính sợ
Đại Đường, cho nên không hi vọng khai chiến với họ, vì vậy mới có câu
nói như thế. Ngay chính hắn cũng không nghĩ ra lời suy đoán này lại hoàn toàn chính xác.
So sánh với Bố Nhĩ Đặc, Vũ Văn Bác Vĩ có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều, lắc đầu nói:
- Khả năng không lớn, Đỗ Hà cũng không phải thần tiên, hắn làm sao biết
được chúng ta đang ở dưới chân hắn? Bất quá thật có chút khả nghi, Đỗ Hà nói chuyện thật quá chi tiết, cảm giác như muốn rõ ràng nói cho chúng
ta nghe được hết thảy. Điều này tựa hồ có chút không phù hợp với cá tính của hắn…Mặt khác ngươi có phát hiện hay không, tối nay Đỗ Hà đặc biệt
nói quá nhiều. Chỉ vài câu hắn lại lòng vòng không dứt, đặc biệt cổ
quái…Để cho ta suy nghĩ xem…
Hắn dừng bước, ngừng một chút nói:
- Thanh âm của Đỗ Hà có chút mạnh mẽ lại có chút hàm hồ, có phải do tối nay hắn uống quá nhiều không?
Bố Nhĩ Đặc tỉ mỉ hồi tưởng lại, đúng là Đỗ Hà ở trong yến hội uống rất nhiều.
- Vậy thì khó trách…