- Thái tử điện hạ, Tiêu đại nhân?
Nghe xong hai cái tên này, Biện Cơ cơ hồ muốn ngất.
Một người là hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), một người nguyên là tể tướng Đại Đường.
Tiêu Vũ còn dễ nói, hắn tin Phật là chuyện mọi người đều biết nhưng hoàng trữ của Đại Đường sao cũng ở đây?
Mặt mũi của Hoằng Phúc tự cũng thật sự quá lớn.
Tuệ Không tự đắc:
- Thái tử điện hạ cùng Tiêu đại nhân đã quang lâm tệ tự, phương trượng
chủ trì đang bồi tiếp bên trong, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.
Biện Cơ phục hồi tinh thần, trong mắt hiện lên một tia lợi mang.
Danh, ai không háo danh? Lợi, ai không muốn lợi?
Hòa thượng cũng là người, lại há có thể ngoại lệ?
Giả như hòa thượng thật sự lục căn thanh tịnh, vậy còn mở chùa miếu thu tín đồ làm gì. Một mình một người, Thanh y cổ phật, mới thực sự là lục căn
thanh tịnh.
Phật gia nói chúng sinh ngang hàng, nhưng không biết
cái gọi là Thích Già Ma Ni Phật Tổ giải thích thế nào trên bàn Phật Tổ
thứ nhất, Bồ Tát thứ hai? Dưới thần án sao còn phân phương trượng chủ
trì, làm sao chia thành cao tăng, ngay cả cà sa cũng phân đẳng cấp?
Cái này cái gọi là chúng sinh ngang hàng chẳng phải là nói dối?
Biện Cơ không cam lòng chỉ mặc Thanh y cà sa, hắn khát vọng chính là Tử y cà sa trên người Đại Đường đệ nhất cao tăng Huyền Trang pháp sư, chỉ có
một thân cà sa tử quang lấp lánh mới xứng với tài học và thân phận của
hắn.
- Lần này nhất định phải biểu hiện tốt trước mặt Thái tử.
Biện Cơ sát quyền mài chưởng, toàn lực ứng phó.
Tuệ Không ngầm lẻn từ cửa sau đi ra.
- Không hay!
Lúc này Biện Cơ mới nhớ tới mấy người Đỗ Hà, Trường Nhạc còn chờ hắn, vội
vội vàng vàng lấy từ trong tủ ra trà Long Tỉnh cùng Long Tiên Hương tốt
nhất, rót bốn chén đi về đình.
- Rốt cuộc đã tới!
Đỗ Hà
sớm đã không kiên nhẫn, thấy Biện Cơ hòa thượng vội vàng mà đến, trong
lòng nghĩ thế nào để hạ dược, đột nhiên phát hiện ly mà Biện Cơ bưng tới không phải là chén sứ một tay cầm mà là hình trụ dài có quai hai bên,
linh cơ khẽ động, cười cổ quái, miết phấn ngứa vào lòng bàn tay phải rồi thừa lúc Biện Cơ tới gần thì đưa chân khẽ ngáng.
Biện Cơ tay trói gà không chặt, hạ bàn bất ổn, bị ngáng chân thì chúi về phía trước, mâm trên tay cũng rớt xuống.
Đỗ Hà ra tay nhanh như chớp, một tay đỡ trước bụng Biện Cơ để cho hắn
không đến mức ngã sấp xuống, nhưng ngón út đã có kín đáo ấn lên bàng
quang của hắn.
Biện Cơ trợn mắt, bàng quang là một trong lục phủ, chứa nước tiểu, bị kích vào đó thì đều có cảm giác mắc tiểu.
Đỗ Hà chợt cười, trong sát na điện quang hỏa thạch, một tay nâng mâm gỗ khiến tất cả ly không hề sóng sánh.
Lúc này hắn cũng phát hiện trên mâm gỗ ngoài ly trà còn có hai mâm tròn
đựng hương, mùi thơm toát ra khiến tâm an tĩnh, chính là Long Tiên Hương đắt tiền.
- Tỷ phu giỏi quá!
Cao Dương ngưỡng mộ.
Đỗ Hà cười đem thuốc bột trong tay bôi lên chén đầu tiên, sau đó đặt mâm
xuống, tay trái lần lượt đem chén cho Trường Nhạc, Cao Dương cùng mình.
Trường Nhạc, Cao Dương tự nhiên cười nói, như trăm hoa đua nở.
Biện Cơ thầm hận, nếu là mình đem trà trước thì nụ cười này chẳng phải đã
dành cho mình? Hắn đang lúc bừng bừng đố kỵ, căn bản không phát giác Đỗ
Hà mờ ám.
Đỗ Hà làm xong hết thảy, mới nói với Biện Cơ:
- Chờ lâu sốt ruột, không biết Biện Cơ đại sư đến, thật sự thật có lỗi.
Biện Cơ mỉm cười rạng rỡ, vẫn bảo trì nho nhã lễ độ mà nói:
- Là tiểu tăng sai, pha trà Long Tỉnh cực phẩm cần thời gian khiến chư vị thí chủ sốt ruột chờ rồi.
Cao Dương nghe xong giải thích cũng không để ý.
Nhưng Đỗ Hà, Trường Nhạc lại khẽ giật mình. Đỗ Hà lại lần nữa thấy được vẻ không vui trong mắt Trường Nhạc.
Trường Nhạc vốn đã bị sự xa hoa của phật đường làm cho tức giận, Biện Cơ lại ở trước mặt nói dối khiến nàng càng thêm động nộ.
Biện Cơ bởi vì nói chuyện với Tuệ Không nên ra trễ, không cách nào nói rõ,
cũng tìm một cái cớ. Trà Long Tỉnh cực phẩm quý như hoàng kim, cũng
không phải người nào có thể được uống. Biện Cơ xem Đỗ Hà, Trường Nhạc
như thường nhân nên nói dối định lừa gạt. Cao Dương chưa bao giờ uống
qua trà Long Tỉnh, tự nhiên không biết. Nhưng ông chủ sau màn của trà
Long Tỉnh là Đỗ Hà, trong nhà hắn có Long Tĩnh thượng đẳng. Trà Long
Tĩnh là trà xanh, chỉ cần dùng nước ấm pha vào lập tức có thể dùng để
uống, mặc dù có vài thao tác nhưng cũng chỉ mất vài phút, căn bản không
mất bao nhiêu thời gian.
Rõ ràng, Biện Cơ đang bịa đặt.
Bất quá hai người đều không vạch trần, chỉ là từng người cười nhạt.
Biện Cơ cầm lấy Long Tiên Hương trên bàn, dùng đánh lửa đốt lên, cười nói:
- Đây là Long Tiên Hương, nước miếng của rồng chảy ra khi đang ngủ dưới
biển, nổi lên đông lại mà thành ‘Long Tiên Hương’. Long Tiên Hương còn
hơn cả xạ hương, có công hiệu hành khí lưu thông máu, tán kết giảm đau,
lợi nước thông xối, dùng làm thuốc lưu thông khí huyết tiêu đàm; Mấu
chốt vẫn là tập trung tư tưởng suy nghĩ hiệu quả.
Hắn châm liền hai cây, trong khoảnh khắc tiểu đình đã bị mùi thơm lạ lùng bao phủ.
Long Tiên Hương nói là nước miếng rồng thực ra là một sự nhầm lẫn. Long Tiên Hương sớm nhất xuất từ nhà Hán, ngư dân vớt được trên biển một vật có
màu xám trắng mùi thơm ngát bốn phía, đây là Long Tiên Hương nhiều năm
biến thành. Một số quan viên địa phương sau khi thu mua hiến lên cho
Hoàng Thượng dùng làm hương liệu và dược vật trong cung đình. Lúc ấy
không ai biết là vật gì liền mời một đan sĩ trong cung lý giải. Một đám
thần côn có chỗ nào biết rõ, nói bậy là là nước miếng rồng khi ngủ trong biển tiết ra, qua năm tháng đông lại mà thành.
Thí nghiệm hóa
học hiện đại đã chứng minh Long Tiên Hương là tinh hoa thiên nhiên, tạo
thành do một loại dịch trong dạ dày cá nhà táng. Thức ăn của cá nhà táng là các loài cá, trong quá trình tiêu hóa thì xương của chúng sẽ khiến
dạ dạy của cá nhà táng bị thương, dịch trong dạ dày tiết ra để trị
thương sẽ tạo thành dịch Long Tiên Hương. Sau đó Long Tiên Hương bài
tiết ra ngoài hoặc tồn tại trong cơ thể thì cũng thoát ra sau khi cá nhà táng chết. Long Tiên Hương ngâm trong nước vài chục năm mới có giá trị, căn bản không phải là nước bọt của rồng nhưng quá trình hình thành cũng cực kỳ phức tạp, sản lượng cực ít, giá trị cực cao.
Long Tiên
Hương trên thị trường phần lớn cũng không phải thuần khiết mà là từ các
loại hương hỗn hợp mà thành, nhưng dù vậy thì giá cả cũng vượt quá thu
nhập người thường.
Biện Cơ một lần đốt hai cây, dù không phải là thuần khiết nhưng cũng là hành vi cực kỳ xa xỉ.
Trà Long Tỉnh, Long Tiên Hương.
Đỗ Hà làm sao có thể nhìn không ra hành vi khoe của của Biện Cơ, ánh mắt lộ vẻ trào phúng.
Trà Long Tỉnh, trà Long Tỉnh tốt nhất ngay tại Đỗ phủ; Long Tiên Hương, Long Tiên Hương tốt nhất cũng tại Đỗ phủ.
Trà Long Tỉnh là vì có Vũ Mị Nương còn Long Tiên Hương là vì Trường Nhạc.
Trường Nhạc có bệnh khó thở, Long Tiên Hương có công hiệu trị liệu khó
thở nên mỗi lần được dâng Long Tiên Hương, Lý Thế Dân đều phân làm hai
phần, một phần cho Lập Chính điện của Trưởng Tôn Hoàng Hậu, một phần
khác đưa đến Đỗ phủ cho Trường Nhạc.
Biện Cơ cầm hai thứ này khoe của, giống như là ải nhân so chiều cao với người cao nhất của cự nhân.
Biện Cơ hai tay bưng chén trà Long Tĩnh, ngửi Long Tiên Hương, cũng hiểu
được đây là thời gian thần tiên. Nếu không ở Hoằng Phúc tự, hắn cũng
không thể hưởng thụ đãi ngộ này, cũng như không thể phô bày giàu sang,
trong lúc nhất thời động tâm. Hội Xương tự tuy là nhà của hắn nhưng so
ra kém xa Hoằng Phúc tự, đang suy nghĩ có nên đến đây ở hay không.
Đỗ Hà nhìn chằm chằm vào hai tay Biện Cơ, trên mặt lại cười cổ quái, hỏi:
- Biện Cơ đại sư, nghe nói Nạp Ngôn tại Trường An có Phật hiệu vô biên, là Trường An đệ nhất nhân, hắn là nhân vật như thế nào?
Biện Cơ cung kính nói:
- Nạp Ngôn xem như ân sư của tiểu tăng, Phật tâm Phật học của hắn đều là
đệ nhất đương thế, thâm thụ kính ngưỡng. Lúc hắn còn trẻ từng ở Phổ Đà
sơn được Quan Thế Âm Bồ Tát chỉ điểm, có một tấm lòng tế thế.
Cũng không biết vì hưởng phúc người hay vì cái gì mà Biện Cơ một phen cơ hồ
muốn nâng Nạp Ngôn lên mây, chỉ thiếu nói hắn là Bồ Tát chuyển thế, vì
phổ độ chúng sinh mà đến.
Đỗ Hà hỏi tiếp:
- Nạp Ngôn pháp sư như thế , vì sao trong chùa vẫn thu tiền tài bất nghĩa? Hương nến
Phật tượng pháp khí…bán trong chùa luôn đắt gấp đôi ở ngoài, ta mua
không nổi, định ra ngoài mua để lễ Phật.
Biện Cơ trong mắt lộ ra xem thường, vội vàng giải thích:
- Bên ngoài chùa trong chùa có thể nào đồng dạng? Trong chùa Phật tượng
hương nến đều được cao tăng Khai Quang, có linh khí, giá cả tự nhiên sẽ
cao hơn, dùng linh khí hương nến tuần lễ, mới có thể hiển thị rõ thành
tâm.
Đỗ Hà bừng tỉnh đại ngộ, đã nhìn ra, không chỉ có Hoằng Phúc tự mà chùa miếu khác cũng vậy, dùng lý do Khai Quang, quang minh chánh
đại lường gạt dân chúng, để cho hòa thượng thêm chút tiền.
Cái
này hệt như một số chùa miếu đầu đường xó chợ bán mấy khối ngọc không
đáng giá nhưng cũng dán lên mấy chữ cao tăng Khai Quang để lừa bịp dân
chúng vô tri.
Không thể tưởng được loại hoạt động này cũng đã xuất hiện ở cổ đại.
Cực kỳ đáng giận!
Đỗ Hà trước kia chỉ muốn đem một số gian tăng trong Hoằng Phúc tự chỉnh
lý, hôm nay xem ra phải chỉnh lý toàn bộ chùa miếu trong thiên hạ.
Đã nhận được tin tức muốn biết, Đỗ Hà cũng không muốn ở lâu, cáo từ rời đi.
Biện Cơ vẻ mặt tiếc nuối, thực sự không thể lấy cớ gì thêm.
Đỗ Hà khẽ liếc dưới háng hắn, có chút hả hê.
Lúc trước hắn nắn bàng quang của Biện Cơ đã khiến Biện Cơ mắc giải, chỉ là không tiện mở miệng.
Bọn họ rời đi lần này, Biện Cơ chắc chắn sẽ đi vệ sinh, trên lòng bàn tay
hắn có phấn ngứa. Phấn ngứa không có tác dụng trong lòng bàn tay trơn
nhưng chỉ cần chạm phải chỗ có chân lông vậy thì A di đà phật rồi.