Tuệ Không duỗi thẳng cánh tay, chắn ngang trước mặt Đỗ Hà.
Tuệ Không nói:
- Thí chủ hiểu lầm, tiểu tăng không có ý này. Tiểu tăng nói, ở đây cấm đi vào, không phải là thí chủ không có tư cách...
Tiếng Trung rất cao minh, một câu nói có vài cách giải thích.
Rõ ràng thái độ ban đầu của Tuệ Không ý nói Đỗ Hà không có tư cách, nhưng thấy Đỗ Hà dự định xông vào, lập tức sửa lại lời nói.
Đỗ Hà không vội xông vào, mục đích của hắn chính là đứng một bên triển
khai khiêu khích, đại náo pháp hội, vạch trần bộ mặt thật của những ngụy hòa thượng này, không phải chanh chua như một ả đàn bà cãi lộn một
phen, như vậy không có ý nghĩa.
Hắn chỉ có thể chiếm được chữ lý mới có thể thuyết phục bách tính ý thức được chính mình đã bị mê hoặc mà rút lui.
Đỗ Hà nói:
- Tại sao, tại sao bọn họ có thể tiến vào, ta lại không được? Lẽ nào chính vì thân phận đặc biệt của bọn họ?
Tuệ Không không trả lời được.
Đỗ Hà không dự định nhiều lời với hắn, đưa tay muốn đẩy cánh tay chắn trước mặt.
Cố sức đẩy, dĩ nhiên không nhúc nhích tí nào.
Đỗ Hà không cảm thấy kỳ quái, tất cả đều nằm trong dự liệu, quả nhiên là
công phu đều nằm trên luyện chưởng, lực cánh tay này rất không bình
thường. Bằng lực lượng của hắn, thật sự không thể thôi động. Trên mặt
Tuệ Không hiện lên tia đắc ý, hắn mười tuổi bắt đầu luyện Thiếu Lâm
Thiết Sa chưởng, đến nay đã tới hai mươi năm. Cái khác không nói tới,
nhưng đối với Nhục chưởng này và Thiết Sa chưởng rèn đúc lực cánh tay
tương đối tự tin.
Đỗ Hà lơ đểnh cười nói:
- Lực cánh tay không phải tất cả.
Nói xong, hắn dùng ngón giữa đánh vào khửu tay Tuệ Không, nhất thời Tuệ Không mất đi lực không chế cánh tay.
Tiếp đến hắn dùng lực nhẹ nhàng lôi kéo.
Tuệ Không giống như con quay, tại chỗ quay tròn hai vòng, suýt nữa té xuống đất.
Cùng lúc sa di đến ngăn cản thấy Đỗ Hà xuất thủ, bỏ qua Tuệ Không, hai người trái phải nắm lấy vai Đỗ Hà. Hai tay Đỗ Hà vặn cổ tay bọn họ, từ sau
khi tập tả đao hữu kiếm, hai tay của hắn vô cùng linh hoạt, để hai tên
sa di giống hệt như Tuệ Không.
Công phu của hai sa di này thua xa Tuệ Không, còn chưa quay đủ một vòng, chân thắt lại, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Còn lại mấy người thấy Đỗ Hà xuất thủ, thấy đồng bạn của chính mình té gã, liền nổi hỏa khí.
Sa di vốn không phải cao tăng gì, bọn họ không phải hạng người vì trong
lòng có phật mới đến chùa, phần lớn lớn loại người này thấy hòa thượng
không phải lo ăn lo mặc mới xuất gia làm sa di. Loại người này không có
chút phật tính, ngược lại sở hữu đại khí lưu manh, lúc này huy động nắm
tay muốn tới đánh Đỗ Hà.
Đỗ Hà lạnh lùng cười, chờ chính là tất cả các ngươi xuất thủ.
Tuệ Không vừa mới đứng vững, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Đỗ Hà dùng ba quyền hai cước, liền đánh đám sa di xông tới ngã xuống đất.
Bọn họ bên này từ lâu đã hấp dẫn ánh mắt khá nhiều người, vừa mới động võ
càng khiến tiếng kinh hô trận trận, cắt đứt pháp hội, dẫn phát mọi người chú ý tới.
Mười năm vị cao tăng nổi danh chùa chiền tại Trường An trên đài cao, ngồi cùng một chỗ lớn tiếng nói về phật pháp.
Bọn họ nói câu kinh phật này khó đọc, nói phật ngữ kia khó hiểu, tựa hồ nói ra điều gì đó bí hiểm biểu hiện bọn họ có phật pháp cao thâm.
Tiêu Vũ là một người thành kính tín ngưỡng phật giáo, từng đọc qua kinh
phật, còn có thể theo được nhịp điệu. Nhưng Lý Thừa Càn không sao hiểu
được, nghe như gió thổi bên tai, đơn giản cũng không nghe, con mắt vẫn
liên tục ngắm nhìn Biện Cơ, càng nhìn trong lòng càng thích. Mà Biện Cơ
cũng không có tâm tư đàm phật luận đạo, thực sự quá ngứa ngáy. Hắn co
quắp thân thể, không sao chà sát để khỏi ngứa, trên mặt đỏ bừng ướt át
thấy máu.
Kết quả là, Lý Thừa Càn lại hiểu lầm thêm lần nữa, còn
tưởng rằng biện cơ chú ý tới ánh mắt thâm tình của chính mình, ở bên cảm thấy xấu hổ...
Khi hắn dự tính tán thưởng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô.
Không hiểu sao mấy vạn bách tính lúc này đều lớn tiếng chỉ trỏ.
Lý Thừa Càn quay đầu nhìn lại, vừa thấy Đỗ Hà đại triển thần uy, ba gã sa
di lăn quay trên mặt đất, lửa giận trong mắt bùng cháy, hỏa diễm trong
lòng càng cháy càng lớn.
Trong khoảng thời gian này, hắn nghe
theo Trưởng Tôn Vô Kỵ nói, tu thân dưỡng tính, không được tìm phiền phức tới Đỗ Hà. Chủ trì pháp hội là chuyện tình duy nhất năm nay hắn thăm
dự. Lúc này vừa mới bắt đầu Đỗ Hà đã tới gây sự. Chuyện này rõ ràng là
giáng cho hắn cái bạt tai?
Con mắt Lý Thừa Càn đỏ như máu.
Hắn là người như vậy, Lý Thế Dân vốn muốn rèn đúc năng lực của hắn để hắn
nắm giữ quốc gia. Nhưng hắn chịu đựng không tốt, bởi vì hắn nắm giữ
quyền lực từ quá sớm, sở hữu quyền lực dẫn tới khát vọng trong nội tâm,
dưỡng thành tính cách duy ngã độc tôn.
Hắn nghĩ chính mình không
tìm Đỗ Hà gây phiền phức, đã lùi một bước là rất nể mặt Đỗ Hà. Đỗ Hà nên vì thế cảm tạ trời đất, lần sau gặp mặt nên đi vòng, tránh hai người
phát sinh mâu thuẫn.
Đỗ Hà là người thẳng thắn vô tư, bình thường luôn đi con đường của chính mình. Cho nên xuất hiện trước mặt Lý Thừa
Càn chính là vì bản thân Lý Thừa Càn nghĩ vậy, không phải hắn là rảnh
rỗi không có việc gì làm đi chọc vào thái tử giải buồn. Bất quá, Lý Thừa Càn chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Trong mắt hắn, vĩnh viễn không cảm thấy chính mình sai lầm.
Hắn bỗng nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng chạy tới.
Tiểu Vũ thấy tình hình không ổn, đuổi theo phía sau.
Biện Cơ thấy Đỗ Hà gây loạn, trong lòng vui mừng, thầm nghĩ:
- Thực sự ngu dốt, gây sự trước mặt thái tử, muốn chết hay sao?
Hắn lắc lắc cái mông, theo phía sau đi tới, ánh mắt lộ rõ biểu tình hả hê.
- Đỗ Hà, người ba lần bốn lượt đối đầu với Cô Vương, rốt cục có rắp tâm gì?
Lý Thừa Càn đối chọi gay gắt, trong mắt chỉ có Đỗ Hà.
Hắn lúc này giận dữ quát, Tuệ Không, Biện Cơ nhất thời sợ ngây người, cũng minh bạch thân phận của Đỗ Hà.
Đỗ Hà sở hữu thư pháp hàng đầu, dũng khí giác đấu đạt được tưởng thưởng ba tấm kim bài, chiến công trác việt, là người tâm phúc nhất trước mặt Lý
Thế Dân. Chuyện tình về hắn, tại phố lớn ngõ nhỏ từ lâu truyền tai nhau, nghe nhiều nên quen thuộc.
Sắc mặt Tuệ Không lập tức biến thành tái nhợt.
Biện Cơ càng lộ vẻ mặt kinh hãi, đại danh Đỗ Hà như sấm bên tai, tại Trường
An như mặt trời ban trưa, hắn là một tiểu hòa thượng nhỏ bé, ngay cả tư
cách đứng cùng Đỗ Hà còn không có.
Hắn lo nghĩ nhìn Lý Thừa Càn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Lý Thừa Càn.
Ở đây chỉ có hắn mới có thể khống chế Đỗ Hà.
Tựa hồ Lý Thừa Càn Thừa cảm giác được ánh mắt của Biện Cơ, lại liếc mắt nhìn, thấy cặp nhãn thần kia lo lắng, thầm nghĩ:
- Tuyệt đối không thể để Đỗ Hà quấy rối pháp hội...
Tự nhiên nghĩ muốn tỏ vẻ anh hùng trước mặt ‘giai nam’, phẫn nộ quát:
- Người đâu, Đỗ Hà quấy rối pháp hội, xuất thủ ác ý hãm hại tăng nhân trong chùa, mau bắt hắn lại...
Hắn oai phong nói.
Đỗ Hà còn chưa mở miệng.
Trường Nhạc liền tiến lên phía trước một bước, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
Nàng vừa đứng, chưa nói câu nào.
Lý Thừa Càn liền méo xẹo.
Chỉ có người hiểu rõ Lý Thế Dân mới biết được hoàng đế đế quốc Đại Đường vĩ đại này khống chế tư tưởng nữ nhi nghiêm khắc như thế nào; chỉ có người hiểu rõ Lý Thế Dân mới biết được vị hoàng đế đế quốc Đại Đường vĩ đại
này cưng chiều trưởng nữ tới cỡ nào; chỉ có người hiểu rõ Lý Thế Dân mới biết được trong hoàng cung có hai người vĩnh viễn không ai có thể động
tới: Một người là Trưởng Tôn hoàng hậu, người kia chính là Trường Nhạc
công chúa.
Tính tình hai người này hầu như không khác nhau, ôn
nhu hiền thục, khéo léo trang nhã, bình thường các nàng không nổi giận,
một khi nổi giận sẽ dẫn phát Lý Thế Dân phẫn nộ.
Tuy Lý Thế Dân là hoàng đế, nhưng trên thực tế sinh hoạt vô cùng ôn hòa.
Trong lịch sử ghi chép một việc, Lý Thế Dân để quan hệ các đại thần thêm sâu
sắc, hắn mở tiệc chiêu đãi đại thần trên tam phẩm dùng cơm. Yến hội vui
cười huyên náo, toàn bộ bất phân quân thần. Trải qua ba tuần rượu, nếm
năm món ăn. Đang lúc cao hứng, các vị đạ thần đều vui đùa: Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy đại thần Âu Dương Tuân lớn lên xấu như con khỉ, cười nói:
- Tủng bột thành sơn tự, mai kiên bất xuất đầu. Thùy lệnh lân các thượng, họa thử nhất mi hầu.
Âu Dương Tuân không cam lòng tỏ ra yếu kém, Trưởng Tôn Vô Kỵ lớn lên béo
tròn, đầu óc khẽ động, liền làm một bài thơ cười nhạo Trường Tôn Vô Kỵ
là ‘Trào Trưởng Tôn Vô Kỵ’:
- Súc đầu liên bối noãn, mạn đang úy đỗ hàn. Chích duyến tâm hồn hồn, sở dĩ diện đoàn đoàn.
Ngang nhiên trước mặt Lý Thế Dân, trước mặt mọi người chê cười Quốc Cữu Gia là một kẻ mặt béo tròn.
Lý Thế Dân không những không tức giận, ngược lại vui vẻ cười.
Nếu như Lý Thế Dân giống như Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Âu Dương Tuân sẽ không dám tùy tiện vui đùa.
Không chỉ có Trưởng Tôn Vô Kỵ có tên hiệu là gã mặt béo tròn, Âu Dương Tuân
đạt được tên hiệu Mi hầu, ngay cả Lý Thế Dân sợ Ngụy Chinh cũng có tên
hiệu là Dương Tị Công, có lẽ Lý Thế Dân tự mình đặt.
Càng hiền lành, khi tức giận càng đáng sợ.
Lý Thế Dân là người như vậy.
Tuy Lý Thừa Càn là thái tử, nhưng chưa bao giờ dám trêu chọc Trường Nhạc.
Không chỉ có hắn, toàn bộ hoàng cung không ai có lá gan này.