Đỗ Hà biết hắn, thực ra là vì tình hình Định Châu hạn hán. Khổng Tú buôn bán làm ăn chênh lệch, dựa vào chênh lệch giá cả kiếm được món lời kếch sù. Tình hình Định Châu hạn hán nghiêm trọng, Khổng Tú biết được tin
tức này, dốc sức thu mua lương thực gần Định Châu, do đó biểu hiện giả
dối không thu mua được lương thực. Dự định tích trữ hàng, lợi dụng thiên tai kiếm được món lời kếch sù.
Nhưng luật pháp triều Đường nghiêm minh, Khổng Tú còn chưa kịp động thủ, quan viên địa phương đã bắt được đuôi hắn.
Khổng Tú biết điều, ý thức được không ổn, quả quyết phối hợp với triều đình,
nhân lúc chưa gây lên lỗi nặng, cũng không chịu phạt nặng, hắn chỉ chịu
phạt một chút tiền tài.
Đỗ Hà kéo hắn tới trước đài, tới trước mặt Biện Cơ, nói rõ hành vi của hắn.
Thanh âm của hắn rất lớn, bách tính xung quanh đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Đỗ Hà gây loạn, bách tính chia làm ba trận doanh:
Phe Đỗ, phe phật và phe trung gian. Đỗ Hà có uy tín rất lớn tại Trường An,
không chỉ bởi vì hắn lập lên chiến công hiển hách, nguyên nhân khác
chính là hắn công chính liêm minh, nhất là biểu hiện tại Giang Nam càng
khiến nhiều bách tính truyền miệng nhau say sưa, bọn họ tin tưởng nhân
phẩm Đỗ Hà hơn cả tin phật, vì vậy đứng một bên nhìn Đỗ Hà trình bày.
Người phe phật tự nhiên ngược lại, bọn họ là tín đồ thành kính, cho rằng Đỗ
Hà quấy rối pháp hội sẽ bị nghiêm phạt, nhưng bọn họ không dám lên
tiếng. Dù sao dân không được đấu với quan là định luật trăm năm không
đổi, Đỗ Hà là phò mã Đại Đường, là tả uy vệ tướng quân, tư lang trung
thượng thư, viện trưởng viện khoa học kỹ thuật, sở hữu nhiều danh hiệu,
hắn đã trở thành nhân vật không ai có thể đụng tới. Điều bọn họ có thể
làm là hi vọng các vị cao tăng trên đài cao có thể lấy phật pháp cao
siêu giáo huấn Đỗ Hà càn rỡ.
Phe trung gian càng như vậy, bọn họ không biết ủng hộ bên nào, chỉ ở một bên xem rốt cuộc bên nào thắng.
Bất luận là phe Đỗ, phe phật, phe trung gian, mấy vạn người bọn họ đều như nhau, yên tĩnh nhìn tình hình.
Lúc này Đỗ Hà trên đài cao bắt được một tên gian thương bất lương, việc này khiến đông đảo bách tính phẫn nộ.
Bách tính hận nhất chính là loại gian thương bất lương như Khổng Tú bỏ mặc
sự tồn vong của bọn họ, mọi người bất bình mắng lớn, đồng thời trong
lòng cảm thấy nghi hoặc. Vì sao một tên tiểu nhân có thể ngồi trên đài
cao? Lẽ nào thực sự có vấn đề gì đó?
Mọi người cảm thấy nghi vấn, điều này khiến người phe Đỗ vui mừng, người phe phật hoài nghi, phe
trung gian thì lệch về phía Đỗ Hà.
- Biện Cơ đại sư, ngươi luôn
miệng nói người lương thiên sẽ được thiện quả, trái lại không phải loại
ác nhân, nhận phải hậu quả xấu sao? Nếu như nhận hậu quả xấu, như vậy
loại gian thương bất lương gây tổn hại tới bách tính như Khổng Tú, dựa
vào cái gì có thể ngồi tại vị trí này, được phật gia các ngươi tôn
trọng?
Hai mắt Đỗ Hà nhìn thẳng vào Biện Cơ, chất vấn nói.
Biện Cơ tự nhiên như bị giáng bạt tai, không nói được gì chống đỡ. Đối mặt
với ánh mắt của Đỗ Hà, trong cực hận cũng không dám nhìn thẳng, theo
thời gian ngứa ngáy truyền đến, khiến hắn muốn ngừng mà không được, hầu
như muốn khóc.
Lý Thừa Càn thương yêu vô cùng, trong lòng tức sùi bọt mép thay hòa thượng, nhưng đang định phát tác, lại phát hiện đạo
ánh mắt băng lãnh chằm chằm nhìn hắn, nơi ánh mắt phát ra chính là
Trường Nhạc.
Trường Nhạc sinh ra tại cung đình, là kết tinh của
Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu, há lại là hạng người bình thường.
Chỉ vì tính tình nàng ôn hòa, không thích tranh đoạt với người mà thôi.
Hiện tại Đỗ Hà khống chế tình hình, chỉ cần hắn tiếp tục như vậy, vạch
trần bộ mặt thật của những tên hòa thượng giả dối Hoằng Phúc Tự chỉ là
vấn đề thời gian, bước ngoặt duy nhất chính là Lý Thừa Càn.
Lý
Thừa Càn là thái tử Đại Đường, nắm giữ quyền lực thái tử, nếu như hắn dự định chen ngang, sẽ quấy rối tất cả kế hoạch của Đỗ Hà.
Trường
Nhạc biết rõ điểm này, vì vậy luôn tập trung trên người Lý Thừa Càn.
Nàng tin tưởng phu quân của chính mình, chỉ cần có thể ngăn cản Lý Thừa
Càn, phu quân của nàng có thể vạch trần bộ mặt thật của đám ngụy hòa
thượng Hoằng Phúc Tự này.
Lý Thừa Càn nhận thấy ý cảnh cáo trong
mắt Trường Nhạc, hắn cân nhắc được mất, thái tử kiêu ngạo lại trở thành
đà điểu thêm lần nữa.
- Khổng Tú, ngươi nói một chút, vì sao ngươi có thể ngồi ở chỗ này?
Đỗ Hà thấy Biện Cơ không thể giải thích, bắt đầu tự biên tự đạo.
Trong lòng Khổng Tú phiền muốn đến chết, hắn là gian thương đã lâu, chính vì
làm nhiều chuyện xấu, nên cần tìm kiếm một chỗ cầu an. Vì vậy tại phương diện cầu thần bái phật, xuất thủ không keo kiệt. Người bình thường giao dầu vừng tiền chỉ dùng đồng tiền Khai Nguyên Thông Bảo, còn hắn dùng
kim ngân, xa xỉ không gì sánh được.
Để mượn tiếng đại khách nhân, Nạp Ngôn cũng mời hắn tới.
Khổng Tú đồng ý tham gia dự, định tuyên truyền hiệu buôn của chính mình,
nhưng Đỗ Hà vạch rõ ngọn ngành khiến hắn xấu hổ vô cùng, đau xót chính
là hắn căn bản không dám đắc tội với Đỗ Hà, chỉ có thể như thực sự đắc
đạo:
- Là vì ta quyên tặng nhiều tiền và dầu vừng . . .
Đỗ Hà bừng tỉnh, cao giọng nói:
- Hóa ra là thế, ta đã hiểu, hóa ra chỉ cần có tiền là có thể được tôn
trọng, nhân phẩm thế nào đều không cần thiết... Đại Đường ta cũng không
quy định luật hòa thượng không được tham tiền tài... Bất quá vì tiền
tài, không phân biệt được gian tà là không được rồi.
Hắn nhìn Nạp Ngôn bằng ánh mắt khinh thường nói, dự định sử dụng đòn sát thủ.