Đại Đường Đạo Soái

Chương 567: Bác ti trừu kiển (gỡ rối)




Đỗ Hà không thể tưởng được người chết lại là người câm điếc.
Như vậy chuyện này thật có chút phiền phức…
Hắn nhìn chữ “Nam” như ẩn như hiện trên mặt đất, bởi vì Phổ Huệ vừa câm lại điếc, muốn nói cũng không nói được, vì thế chữ “Nam” của người chết lưu lại trở thành một manh mối trọng yếu.
- Phổ Huệ có cừu nhân nào có liên quan tới chữ “Nam” hay không?
Đỗ Hà cùng Đoạn Kiền Chí đồng thời đặt câu hỏi, lại đưa mắt nhìn nhau, cùng nhận thức chữ “Nam” kia rất quan trọng.
- Không có…
Giới Không trả lời hết sức kiên quyết:
- Phổ Huệ vừa câm lại điếc, thật có chút đáng thương. Ở trong chùa ai ai cũng có thể khi dễ hắn…Tính cách của hắn yếu đuối dễ bị khi phụ, cũng không thể nói chuyện, cũng không biết biểu đạt…Nhớ rõ một đoạn thời gian trước, hắn bị người ta đánh gần chết, toàn thân tổn thương quay về. Có hỏi hắn là ai làm, hắn cũng không nói, hắn không có khả năng chủ động đi trêu chọc ai.
Đỗ Hà hỏi:
- Cho dù đến bây giờ cũng không biết là ai đánh hắn sao?
Giới Không lắc đầu nói:
- Không biết…
- Đi xem thi thể đi!
Đoạn Kiền Chí nghĩ không ra vấn đề, liền đề nghị một câu.
Đỗ Hà gật đầu đồng ý.
Thi thể của Phổ Huệ đặt bên trong một căn phòng hẻo lánh, nằm thật bình yên, sắc mặt tái nhợt, từ mũi miệng đều có vết máu đã khô, một thanh đoản kiếm cắm sau lưng hắn, mũi kiếm xuyên thấu qua trước ngực.
Chứng kiến cỗ thi thể này, Đỗ Hà cùng Đoạn Kiền Chí đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ hung sát án này không chút đơn giản, Giới Không nói hung phạm từ ngoài ba trượng bắn ra thanh đoản kiếm, mà đoản kiếm lại xuyên thấu qua ngực Phổ Huệ. Lực lượng như vậy cũng có ý nghĩa đối phương dù không phải cao thủ cũng là người có thể lực kinh người.
Nhìn vào thi thể, hai nữ tử yếu nhược như Trường Nhạc cùng Cao Dương cũng không hề có vẻ gì không khỏe.
Trong mắt Trường Nhạc mang theo vẻ thương hại, Cao Dương lại tiến tới bên thi thể, xem trên xem dưới, vô cùng tò mò.
Đỗ Hà bật cười, không hổ là nhi nữ của Lý Thế Dân, lá gan thật lớn.
- Tỷ phu tỷ phu, hòa thượng câm điếc này bị trúng kiếm phía sau lưng, nhưng vì sao mũi miệng đều bị chảy máu?
Cao Dương tựa hồ đã phát hiện ra chuyện kỳ quái, tò mò hỏi.
Đỗ Hà liếc mắt nói:
- Một kiếm này xuyên thấu qua ngực phải, nhất định đã đâm xuyên lá phổi. Công năng sinh lý chủ yếu của phổi là hô hấp, lá phổi bị đâm thủng, máu tự nhiên từ cổ họng theo khoang miệng chảy ra!
Lúc này Đoạn Kiền Chí từ trong lòng lấy ra quyển sách nhỏ nói:
- Không sai, Huệ Phổ bởi vì đoản kiếm đâm xuyên phổi nên xuất huyết, máu theo cổ họng chảy ra, tạo thành khó thở, do chính máu của mình làm chết ngạt!
Đỗ Hà cười cười, hòa thượng này chết cũng thật kỳ quái, hắn phát hiện quyển sách nhỏ trong tay Đoạn Kiền Chí không ngờ là báo cáo khám nghiệm tử thi, liền cầm lấy xem.
Hắn phát hiện báo cáo nghiệm thu tử thi lại cực kỳ đơn giản, chỉ ghi chép lại nguyên nhân cái chết, thời gian tử vong, còn có đặc thù tử vong, ngoài ra cũng không còn ghi chép gì khác.
Đỗ Hà nhìn một lúc, thầm thở dài, phát hiện pháp y thời Đường triều thật sự không đầy đủ bằng thời Tống triều.
Nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy thật bình thường, pháp y giám định học là do Tống triều Tống Từ sáng lập. Cả đời Tống Từ làm tư pháp hình ngục, trường kỳ công tác chuyên nghiệp khiến hắn tích lũy kinh nghiệm kiểm tra pháp y phong phú, viết thành một bộ “Tẩy Oan Tập Lục”, từ đó về sau ngành pháp y mới chính thức được phát huy, hiện tại khám nghiệm tử thi chỉ bất quá là chức nghiệp kiểm tra thi thể, ghi chép không được tỉ mỉ cũng không có gì kỳ quái.
Nhìn thấy báo cáo khám nghiệm tử thi, Đỗ Hà chợt có một loại cảm giác thật quái dị, cảm giác như có chỗ nào lầm lỗi, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể nắm bắt.
Lúc này Tôn Phàm cùng Vương Hưng phụ trách thẩm vấn tăng lữ trong chùa cũng đã đi vào trong phòng.
Đỗ Hà nhìn thấy vẻ mặt uể oải của bọn họ cũng biết việc thẩm vấn không hề tiến triển.
Tôn Phàm buồn rầu gãi đầu nói:
- Giờ Dần là thời gian người ta còn ngủ say nhất, toàn bộ tăng nhân trong tự đều nói mình đang ngủ, ngủ thật say, cũng không thể chứng minh lẫn nhau, nói cách khác toàn bộ hơn hai trăm hòa thượng trong tự đều có thời gian để gây án, về phần động cơ gây án…Hỏi khắp toàn thể người trong chùa, cũng không biết là ai có cừu oán với Phổ Huệ…Nhưng có một người đáng hiềm nghi… Ở nửa tháng trước Phổ Huệ từng bị một người thần bí đánh gần chết, nằm suốt bảy ngày trên giường mới có thể xuống đi lại. Xuống tay ác như vậy, khẳng định phải có thâm cừu đại hận với Phổ Huệ. Nhưng cổ quái chính là người thần bí kia rốt cục lại là ai, hết thảy tăng nhân trong chùa không ai biết, thương thế trên người hắn giống như trống rỗng xuất hiện.
Đoạn Kiền Chí nói:
- Xem ra người thần bí kia là đầu mối duy nhất…
Vương Hưng hỏi:
- Đoàn đại ca, kế tiếp chúng ta nên bắt tay từ chỗ nào?
Đoạn Kiền Chí nhíu mày suy nghĩ.
Đỗ Hà nói:
- Ta cho rằng nên bắt tay vào ba phương diện. Thứ nhất Phổ Huệ lưu lại chữ “Nam”, đây là chữ viết do nạn nhân lưu lại trước khi chết, là lời cần nói của người chết, điều hắn muốn nói phi thường trọng yếu. Thứ hai tìm người thần bí kia, trên đời không thể vô duyên sinh ra cừu hận, người thần bí nếu ra tay tàn nhẫn với Phổ Huệ, nhất định phải có lý do. Lý do này rất có thể là nguyên nhân Phổ Huệ bị giết chết. Thứ ba, các vị không cảm thấy thật kỳ quái sao? Huệ Phổ chỉ là một hòa thượng câm điếc, đêm hôm khuya khoắc trong hoàn cảnh đưa tay không thấy năm ngón, vì nguyên nhân gì lại đi ra khỏi phòng? Đi vệ sinh, đây không phải là lý do, ở góc tối của dãy phòng ở có một nhà vệ sinh, Phổ Huệ không có khả năng bỏ gần tìm xa, hắn là từ bên ngoài chạy trối chết trở vào dãy nhà ở. Nói cách khác, ở thời gian đêm hôm khuya khoắc, hắn ra ngoài cần làm việc gì đó, chuyện này rất có thể chính là mấu chốt tạo ra cái chết của hắn. Dãy nhà ở là hiện trường Phổ Huệ bị giết không thể nghi ngờ, nhưng tuyệt đối không phải hiện trường phát sinh vụ án. Phổ Huệ từ hiện trường phát sinh vụ án nhìn thấy được cái gì đó, vì vậy bỏ chạy tới nơi này mới bị giết, như vậy hiện trường vụ án phát sinh hẳn là bên trong chùa. Hỏi xem tăng nhân trong chùa, có ai biết vì sao buổi tối Phổ Huệ lại phải đi ra ngoài hay không!
Đỗ Hà đưa ra ba vấn đề, hai điểm đầu tiên đều nằm trong suy đoán của Đoạn Kiền Chí, điểm thứ ba hắn lại không nghĩ qua, nghe Đỗ Hà vừa nói như thế trong mắt hắn chợt sáng ngời, đã hoàn toàn hiểu được.
Đoạn Kiền Chí nói:
- Tôn Phàm, ngươi đi thẩm vấn toàn bộ hòa thượng thêm lần nữa, tra hỏi xem người thần bí cùng chữ “Nam” kia, nhìn xem chữ “Nam” cùng người thần bí có liên hệ gì hay không.
Vương Hưng, ngươi hỏi thăm tăng nhân trong chùa, nhìn xem có ai hay biết Phổ Huệ có nhiệm vụ hay việc gì cần ra ngoài buổi tối, trễ như vậy còn đi ra ngoài làm gì?
Tôn Phàm cùng Vương Hưng đều kích động rời đi.
Ở một khắc này Đoạn Kiền Chí mới ý thức được sự hỗ trợ của Đỗ Hà cần thiết như thế nào.
Rất nhanh, Vương Hưng lại có được tình báo mới nhất.
- Đại ca, đại nhân, ta theo hỏa đầu tăng tìm hiểu được. Bởi vì Phổ Huệ thường xuyên bị khi dễ trong chùa, vì vậy việc nặng việc cực đều giao cho hắn làm, ăn cơm cũng là trễ nhất, khi hắn ăn cơm chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, thể lực hắn tiêu hao cực lớn, căn bản ăn không đủ no, buổi tối hắn thường có thói quen đến nhà bếp trộm đồ ăn!
Đoạn Kiền Chí cau mày nói:
- Tựa hồ không phải là tin tức gì trọng yếu.
- Không!
Đỗ Hà nở nụ cười nói:
- Rất trọng yếu, ít nhất chúng ta không bị giậm chân tại chỗ. Nếu Phổ Huệ không phải đi làm chính sự gì, mà là đói bụng đi tìm đồ ăn, vậy hắn không có lý do gì mà chết. Trộm ăn đồ còn chưa tới mức toi mạng, nhưng hắn lại bị giết chết, điều này có ý nghĩa khi hắn đi tìm đồ ăn, trong lúc vô ý đã phát hiện ra điều gì, nhìn thấy gì đó không nên thấy nên đã bị giết chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.