Nạp Ngôn vẫn còn ý định biện giải, da mặt của hắn dày như Vạn Lý Trường Thành, bảo Đỗ Hà không có bằng chứng, tất cả đều là tự mình suy
đoán, mỗi chữ mỗi câu ngôn từ sắc bén, đạo lý rõ ràng, tựa hồ rất có lý.
Đỗ Hà biết Nạp Ngôn chỉ như dã thú giãy dụa trước đường cùng, hắn nắm chắc hòa thượng đạo mạo trước mặt là hung thủ.
Danh tính có chữ Nạp của Nạp Ngôn khá hiếm, bình thường không có ai sử dụng. Nạp Ngôn xuất thân từ Thiếu Lâm, dùng Nạp làm chữ lót, còn tên lót của
Hoằng Phúc tự mấy năm gần đây đều là mấy chữ Không, Giới, Phổ, Minh,
không hề có ai dùng chữ Nạp. Vì thế toàn bộ chỉ có Nạp Ngôn phù hợp với
chữ Phổ Huệ. Khách nhân vào chùa cũng không ai có tính danh này, đây là
chứng cứ trọng yếu nhất.
Trên thực tế Nạp Ngôn bộc lộ sơ hở trong lời nói sớm nhất. Hắn nói vào nửa tháng trước, từng gặp Nam Hồng ở
chùa, điều này hiển nhiên là để đổ vấy tội. Nạp Ngôn tham tài, bình
thường đối đãi những khách hàng lớn như thượng đế. Nam Hồng tuy không
tin phật, nhưng phu nhân của hắn là khách hàng lớn, ra tay xa xỉ. Giả
như hắn thật sự nhìn thấy Nam Hồng, không có đạo lý bỏ qua. Nhằm vào
việc này, Nạp Ngôn nhưng lại nói một câu “nửa tháng trước bần tăng hình
như thấy qua Nam thí chủ trong đám người, bất quá cũng chỉ là bên cạnh
nên không thể khẳng định”, hoàn toàn không hề giống thái độ bình thường.
Chuyện quái lạ tất có mờ ám.
Điểm ấy đủ để cho thấy Nạp Ngôn được Phổ Huệ cho biết là Nam Hồng tìm tới tận cửa rồi nên đổi cho hắn.
Ngoài ra Nạp Ngôn là sư phụ Tuệ Không, xuất thân Thiếu Lâm…, những chi tiết
này đều nhằm vào Nạp Ngôn. Một việc là trùng hợp, hai việc cũng có thể
có thể là trùng hợp, nhưng ba việc bốn việc liền cùng một chỗ thì chắc
chắn không phải là trùng hợp.
- Nếu ngươi chỉ là một dâm hòa
thượng, tối nay có lẽ ta thật sự không làm gì được ngươi...... Nhưng rất đáng tiếc, ngươi chẳng những là dâm hòa thượng mà còn là một hòa thượng tham tài.
Đỗ Hà vẫn cười tự tin:
- Nữ tử yêu mỹ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhất là phu nhân nhà phú quý càng phải như vậy.
Các nàng dựa vào cách ăn mặc để chứng minh phong vận vẫn còn. Hiện giờ
trên người Nam phu nhân lại không hề có ngọc khí trang sức, hiển nhiên
cực không hợp lý. Không khó suy đoán, ngọc khí ai cầm thì người đó là
hung phạm ......
Trong lòng Nạp Ngôn khẽ động nhưng vẫn thản
nhiên không lộ vẻ kinh hoảng, xác thực là hắn lấy đi những đồ trang sức
quý giá từ người chết đợi bán qua tay thu tiền mặt. Những vật kia cũng
xác thực có thể coi như chứng cớ nhưng hắn không hề sợ hãi, chỗ hắn giấu vật nếu không có chìa khóa thì căn bản không có khả năng mở ra.
Hắn còn đang nghĩ như vậy thì liền thấy một bộ đầu bước nhanh vào viện,
trên tay cầm chính là những đồ trang sức của Nam phu nhân, sắc mặt tái
nhợt, ngầm liếc Tuệ Không.
Đỗ Hà thấy thần sắc của Nạp Ngôn không còn vẻ tự tại thì biết thứ Vương Hưng đang cầm trong tay chính là bằng chứng như núi.
Vương Hưng cười nói:
- Tặc hòa thượng, giấu đồ kín thật, lại có thể đào một gian mật thất
dưới chỗ ở. Nhưng khó lường là trong mật thất có tới mười chiếc rương,
trong rương đều là chân kim bạch ngân, chỉ có mấy đồ trang sức này là
ngoại lệ, đoán chừng vài ngày nữa cũng sẽ được bán lấy tiền mặt để vào
trong đó.
Hắn phụng lệnh Đỗ Hà điều tra gian phòng của Nạp Ngôn,
xem xét khắp nơi vẫn không thấy gì khả nghi. Hắn không tin tà, tra xét
sáu lượt, rốt cục phát hiện ở đầu ngón út của Phật Như Lai chỉ lên trời
có một chỗ đút khóa nho nhỏ.
Hắn lập tức phán đoán tượng Phật này có vấn đề nhưng cũng không có để xử lý.
Hắn là bộ khoái, không tin Phật, cũng không tin quỷ thần, điều pháo chùy
nện mấy lần khiến tượng Phật trăm cân thành đồng nát, dùng lực đánh
thông cửa vào mật thất, phát hiện tài vật mà Nạp Ngôn gom góp từ mồ hôi
nước mắt của dân chúng những năm gần đây.
Nam Hồng lại bị án mạng làm cho choáng váng, đối mặt với Đỗ Hà, Đoạn Kiền Chí thay nhau tạo áp
lực, hắn thậm chí cúi đầu nghĩ cách nhận tội. Tuy án mạng không phải là
hắn phạm nhưng nếu để cho Đỗ Hà, Đoạn Kiền Chí tra được, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Trong lòng hắn đã quyết định, chỉ cần hai
người tiếp tục tra hỏi thì dứt khoát nhận tội, tối đa cũng chỉ chết mà
thôi. Chỉ là cứ như vậy mà chết thì cũng không cam lòng, vừa lúc thấy
Vương Hưng lấy ra đồ trang sức, đúng là của phu nhân nhà mình thì vui
mừng quá đỗi, vội hỏi:
- Những thứ này xác thực là đồ trang sức của phu nhân ta, hung thủ là Nạp Ngôn không thể nghi ngờ......
Hắn còn chưa dứt lời, Tuệ Không ở một bên an phận thủ thường đột nhiên như
đại bàng giương cánh bay nhào hướng về phía Trường Nhạc.
Chứng cớ vô cùng xác thực, hai án mạng tại thân, càng thêm lừa dối dân chúng,
thu vô số tiền mồ hôi nước mắt dân chúng, tội hữu tử vô sinh. Đang ở thủ đô, quân bốn bên coi giữ nhiều đến mấy vạn, với lực một người dù cũng
trốn không thoát đi. Nhưng chỉ cần có thể bắt Trường Nhạc, hết thảy đều
biến thành chuyện dễ dàng.
Trường Nhạc là ái nữ Lý Thế Dân yêu
nhất, điều này toàn thành Trường An đều biết,chỉ cần có nàng làm con tin thì không sợ Lý Thế Dân không thả người.
Nạp Ngôn nhìn đúng điểm này, nhưng hắn biết bản thân với tư cách tội phạm giết người, mọi cử
động đều trong vòng giám thị. Tuệ Không lại khác, không có mấy người đề
phòng hắn.
Tuệ Không liều mạng khiến người chung quanh luống cuống. Hắn lao tới rất nhanh, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Trường Nhạc.
Hắn nhanh nhưng Đỗ Hà nhanh hơn.
Đỗ Hà sớm đã nhìn ra võ công của Tuệ Không không tầm thường, về sau càng
nghe Giới Không nói võ công của Nạp Ngôn càng trên Tuệ Không, sớm đã lưu lại tâm, lo lắng hắn làm chuyện chó cùng rứt giậu.
Tuệ Không đột nhiên ra tay khiến hắn cũng bất ngờ nhưng đã sớm chuẩn bị nên kịp phản ứng đầu tiên.
Thân hình hắn lóe lên chặn ngang giữa Tuệ Không cùng Trường Nhạc, đưa tay tiếp một chưởng.
Nếu như một chưởng này của Tuệ Không dùng tới thập thành lực lượng, Đỗ Hà
vội vàng ứng đối khó có thể tiếp được chưởng lực khủng bố của Thiếu Lâm
Thiết Sa Chưởng nhưng Tuệ Không nhằm vào chính là Trường Nhạc, không hề
có một chút võ nghệ nên tuy thế như mãnh hổ, lực lượng trên tay lại có
hạn, tuyệt không đủ để uy hiếp được Đỗ Hà.
Đỗ Hà thấy Tuệ Không
lại dám đánh vợ hắn thì giận dữ, cúi người xuống, hai tay ôm lấy đầu Tuệ Không, đầu gối vọt lên dộng vào mặt hắn như thiên thạch khiến trước mắt Tuệ Không tối sầm.
Đầu gối Đỗ Hà đánh dập xương mũi hắn, dù Tuệ Không có là sắt đá cũng không thể đỡ được, ngã
ngửa ra đất, nằm không nhúc nhích.
Luận võ nghệ Tuệ Không mặc dù không so được Đỗ Hà nhưng Thiết Sa Chưởng cũng không phải hư danh. Chỉ là cao thủ chân chính phải trải qua vô số lần
khổ luyện cùng thực chiến mới thành.
Tuệ Không chỉ có khổ luyện,
kinh nghiệm thực chiến thấp đáng thương, căn bản không đủ đối chiến với
Đỗ Hà, một khi gặp biến cố liền hoàn toàn không thể ứng biến, một chiêu
đã bại.
Nạp Ngôn muốn chạy trốn, nhưng mấy người Đoạn Kiền Chí, Vương Hưng đã sớm đề phòng, chắn ngang trước mặt Nạp Ngôn.
Công phu thiết chưởng của Nạp Ngôn xác thực rất cao minh, luận võ nghệ vượt xa Tuệ Không.
Cả mấy người Đoạn Kiền Chí, Vương Hưng, Tôn Phàm cùng với sáy bảy bộ khoái khác đồng thời vây lấy hắn.
Vương Hưng, Tôn Phàm đều có thân thủ không tầm thường, những bộ khoái khác
cũng tập võ nhiều năm. Đoạn Kiền Chí càng là đồ đệ của Chu Chấn Uy, võ
nghệ cao cường, cả đám cùng nhau ra tay nhưng vẫn không thể làm gì được
Nạp Ngôn.
Cũng phải nói, Thiếu Lâm Tự có thể thừa truyền ngàn
năm, dù sao vẫn có bản lĩnh thực sự, chỉ hòa thượng đời sau đã không còn mấy ai có thể được chính thức thừa truyền.
Đỗ Hà cầm chắc phi đao trong tay, nhìn đúng thời cơ, vung tay phóng ra.
Phi đao của hắn đã tới mức lô hỏa thuần thanh, trong cự ly hai mươi bước có thể như "tiểu Lý phi đao" trong truyền thuyết, lệ bất hư phát.
Nạp Ngôn đang lo đối phó với công kích liên hoàn của Đoạn Kiền Chí, không kịp đối phó với phi đao đột nhiên bắn tới.
- “Phốc” một tiếng, phi đao đã cắm vào vai trái của hắn.
Nạp Ngôn dùng cánh tay phải ngăn cản thế công của Vương Hưng, Tôn Phàm, kêu to một tiếng, Đoạn Kiền Chí thừa cơ đánh tới một quyền vào vai phải
hắn.
Hai tay bị thương, thiết chưởng của Nạp Ngôn đại giảm uy lực, không địch nổi vây công, bị Đoạn Kiền Chí dùng khóa sắt trói lại.
Nạp Ngôn giãy giụa không được, mắng to đám Đỗ Hà hèn hạ vô sỉ, không tuân quy củ giang hồ.
Đỗ Hà cười nói:
- Bắt một dâm hòa thượng còn muốn giảng quy củ giang hồ, con lừa đầu gỗ
nhà ngươi niệm kinh nhiều quá nên óc thành đậu phụ hay sao?
Nạp Ngôn im bặt.
Liền tại lúc này, Cao Dương đột nhiên xông lên phía trước, thi triển thủ đoạn đoạn tử tuyệt tôn với Nạp Ngôn.
Nàng vốn hận đến nghiến răng với hung thủ sau màn, sớm đã nghĩ cách trừng
trị nhưng thấy biểu hiện võ nghệ của Nạp Ngôn nên có chút chột dạ, chần
chừ chưa động thủ. Nhưng về sau nghe Nạp Ngôn mắng tỷ phu nàng bội phục
nhất, cũng bất chấp nhiều như vậy, hung hăng đá ra một cước.
Nạp
Ngôn lồi mắt, người có võ nghệ cường thịnh đến mấy cũng không thể luyện
hạ thân cứng như thép, bị một cước kia ngã vật xuống đất.
Cao Dương chưa hết giận, hung hăng đá thêm một hồi mới bỏ qua.
- Khục khục.....
Đỗ Hà tuy có chút khiếp sợ, nhưng đã sinh ra một chút sức miễn dịch, nói với đám khán giả đang ngơ ngác:
- Thất thần làm gì vậy, còn không mau bắt tên tặc hòa thượng này lại.
- A, đúng......
Đoạn Kiền Chí lấm lét nhìn Cao Dương rồi sai người khiêng Nạp Ngôn đi.
- Mấy vị đại nhân, hung phạm đã tìm được, có phải ta thoát hiềm nghi rồi hả?
Nam Hồng bởi vì họ Nam nên không hiểu vì sao lại thành người bị hại, trong mọi người ở đây, hắn là người ủy khuất nhất.
Đoạn Kiền Chí nhìn Nam Hồng, cũng cảm thấy áy náy, nghĩ không ra lý do lưu hắn, gật đầu để rời đi.
Đỗ Hà như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Nam Hồng, thấp giọng nói một câu:
- Có chuyện gì khiến một người cam nguyện mạo hiểm mất đầu, mạo hiểm nhận sai để giấu diếm?
Ánh mắt hắn lộ vẻ hiếu kỳ.