- “Lan Đình Tập Tự” quả thực bất phàm!
Lý Thế Dân nâng bức vẽ lên, ánh mắt rất chăm chú, như rất sợ bảo bối trong tay sẽ biến mất.
Đỗ Hà, Lý Khác nhìn nhau cười khổ.
Từ sau khi bọn họ dâng “Lan Đình Tập Tự” lên, Lý Thế Dân hoàn toàn không
để ý đến bọn họ, một mình thưởng thức món kỳ trân dị bảo này, ánh mắt
lấp lánh, không ngừng lẩm bẩm những lời kính ngưỡng.
Có thể khiến một Hoàng Đế kính ngưỡng như vậy, Vương Hi Chi quả thật bất phàm.
Một hồi lâu, Lý Thế Dân mới lưu luyến dời ánh mắt, cảm khái nói:
- Vương Hữu Quân thực sự không thẹn là Thư Thánh, trẫm tự xưng là tinh
thư pháp, nhưng so với hắn đúng là khác biệt một trời một vực. “Lan Đình Tập Tự” có thể nói là cổ kim vô song...
Cho đến lúc này, hắn mới nhớ tới hai vị công thần Đỗ Hà và Lý Khác, liếc nhìn hai người, khen ngợi nói:
- Các ngươi làm không tồi, trước tiên cứ lui đi đã, ba ngày, chỉ có ba ngày, trẫm phải nắm chặt ba ngày này mới được.
Hắn nói, lúc này cũng không để ý tới bọn họ nữa, đặt “Lan Đình Tập Tự” lên
trên bàn, cầm bút lông, bắt chước thư pháp và bút pháp.
Đỗ Hà và Lý Khác chỉ biết cười khổ, cáo từ rời đi.
Hai người sóng vai rời khỏi hoàng cung.
Lý Khác vẫn chuyện phiếm với Đỗ Hà như thường.
Đỗ Hà vì thái độ này của Lý Khác mà có một chút thay đổi, cũng không giống như trước kia, qua loa cho xong, mà là nói chuyện như người bình
thường.
Đi tới cửa hoàng cung, Đỗ Hà và Lý Khác nhắc đến chuyện
khai phá Giang Nam. Lý Khác là Ngô Vương, đất phong ở cảnh nội Giang
Nam. Tuy nói Vương gia đường triều không thế nào quản sự, nhưng Vương
gia dù sao cũng là Vương gia, ở Ngô Địa hắn là người lớn nhất. Có rất
nhiều tình huống đều phải thông báo với hắn một tiếng.
Đỗ Hà
tương đối quan tâm tình huống Ngô Địa, mà Lý Khác cũng không phải như Lý Hữu, hoàn toàn không quan tâm đến đất phong, ngược lại hắn còn biết rất rõ tình huống Giang Nam, thậm chí còn biết nhiều hơn Đỗ Hà.
Hai người nói tới chuyện này cực kỳ hòa hợp.
Lý Khác nói:
- Nếu muốn thực sự khai phá phía nam Trường Giang, ta cho rằng cần phải
khai thông kênh Vĩnh Tề, chỉ khi kênh Vĩnh Tề thông suốt, Giang Nam mới
có thể thực sự phát triển.
Kênh Vĩnh Tề là một đoạn của kênh đào
Tùy triều, là thủy đạo câu thông lưu vực Hoàng Hà và Hải Hà, toàn bộ dài hơn một ngàn chín trăm dặm, chiếm cứ vị trí vô cùng quan trọng trong
vận tải đường sông, nhưng đoạn ở giữa lại giống như một cục phân chuột
rơi vào trong nồi nước.
Phía nam kênh Vĩnh Tề nối liền với Hoàng
Hà, phía bắc thông với Trác quận, là một đường thủy đạo xuyên qua nam
bắc, vô cùng trọng yếu. Dương Quảng chính vì nhìn thấy điều này nên đã
thân thiết kế đào móc. Người này có chuyên môn, ở vài phương diện khác
có lẽ cũng có chút lợi hại, nhưng trong chuyện này thì đúng là vô cùng
ngu ngốc, chỉ huy tùy tiện, trời mới biết đã lãng phí bao nhiêu tài lực
vật lực. Đoạn chính giữa kênh Vĩnh Tề là chỗ then chốt nhất, đặc biệt
khó đào. Dương Quảng phát huy ý nghĩ kỳ lạ của hắn, sử dụng hơn mười vạn người, mạnh mẽ đào móc.
Lúc đó khi hắn đang đào, có chuyên gia
nói với hắn, cách làm của hắn sẽ phá hỏng nền tảng của sông ngòi, khiến
nước bùn lắng đọng, đường sông ùn tắc.
Dương Quảng không thèm quan tâm, nghĩ mình chính là thiên tử, tuyệt đối sẽ không sai, quyết giữ ý mình.
Kết quả là, vận dụng hơn mười vạn bách tính, hao tốn vô số nhân lực đào vét kênh Vĩnh Tề, chưa đến mười năm đã bắt đầu bế tắc, vào thời kỳ Trinh
Quán, Lý Thế Dân từng dự định lợi dụng kênh Vĩnh Tề vận chuyển lương
thực, kết quả vì đường sông bế tắc, đội tàu tắc trên đường, tiến thối
không được, lương quan bởi vậy suýt nữa mất đầu, cho tới bây giờ con
đường vận tải đường sông vô cùng quan trọng này hầu như bỏ phế.
Đỗ Hà gật đầu nói:
- Ngô Vương điện hạ rất có kiến giải, nếu kênh Vĩnh Tề được khai thông,
vận chuyển đường sông mới có thể phát huy hiệu dụng, lợi cho nam bắc.
Chỉ là nhân lực vật lực của Đại Đường kém xa so với thời kỳ Dương Quảng, nếu tiếp tục đào móc sẽ ảnh hưởng rất lớn đến dân sinh. Việc này không
cấp bách được, quýnh lên ngược lại hỏng việc. Kỳ thực Dương Quảng tu sửa kênh đào cũng không sai, sai lầm ở đây là hắn chỉ vì cái trước mắt, tự
cao tự đại, không nghe khuyên bảo. Hiện nay dưới tình huống không có
thực lực kinh tế chống đỡ, chuyện trùng tu kênh đào không thể muốn là có thể làm được.
Kênh đào có tầm quan trọng như thế nào, Đỗ Hà làm
sao có thể không biết, chỉ là loại công trình lớn này là khảo nghiệm vô
cùng quan trọng đối với thực lực của một nước.
Lý Khác thở dài nói:
- Điểm này ta há có thể không biết, chỉ là nhìn thấy một cơ hội phú
cường, lại chỉ có thể trông mòn con mắt, thực sự không cam lòng.
Đỗ Hà cười nói:
- Khai phá Giang Nam cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, từ từ sẽ
đến, cuối cùng sẽ có một ngày Giang Nam sẽ trở thành bảo địa của Đại
Đường, thậm chí còn hơn cả Quan Trung. Hai người vừa đi vừa trò chuyện,
bất giác đã đến cửa cung.
Lúc này một đội quân tốt huấn luyện vừa vặn từ cửa cung đi vào, Đỗ Hà và Lý Khác cũng không lưu ý, hoàng cung
phòng giữ sâu nghiêm, binh lính tuần tra bất kể ngày đêm, bọn họ nhìn
thấy cũng không phải một hai người.
Khi hai bên bước qua nhau,
trong đội quân có một người mặc trang phục cấm quân quay đầu lại nhìn,
ánh mắt oán độc hung hăng nhìn Đỗ Hà, nhãn thần như một con sói khát
máu.
Đỗ Hà có nhạy cảm hơn người, mơ hồ phát hiện dị dạng phía sau, quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt kia lộ vẻ kinh hãi, quay đầu không dám nhìn nữa.
Đỗ Hà chung quy chậm hơn một chút, ánh mắt chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt,
hắn nhìn đảo qua nhóm binh lính, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một thân
ảnh cảm giác quen thuộc.
- Sao vậy, em rể?
Trong lòng Lý
Khác cảm thấy vô cùng vui vẻ, làm hoàng tử, không có mấy người có thể
thản nhiên đối mặt với ngôi vị Hoàng Đế, huống chi Lý Khác còn có khả
năng thay thế ngôi vị Thái tử. Lý Khác thực sự rất quan tâm đến đại ca
mình, hắn không cảm thấy Lý Thừa Càn mạnh hơn hắn, đương nhiên cũng có
chút không phục. Chỉ là so với Lý Thừa Càn, Lý Thái, hắn làm con vợ kế
cũng có chút thua kém. Lý Thừa Càn có Trưởng Tôn Vô Kỵ và các đại thần
ủng hộ lập con trưởng chống đỡ, Lý Thái lại được lòng các sĩ lâm nhân
sĩ, còn hắn lại chỉ có mấy tên tâm phúc ở đất phong, luận về thực lực
thua kém hơn hai người kia rất nhiều.
Đỗ Hà hiện nay là một tiểu
tử trẻ tuổi mới xuất thế. Nhưng hắn lại chiếm Thượng Thư tỉnh, lại kiêm
chức tướng quân, có thể nói là quân chính hai tay. Loại vinh quang này ở vương triều Đại Đường cũng chỉ có một mình Lý Tĩnh chiến công lừng lẫy
mới có tiền lệ như vậy. Đỗ Hà rất được Lý Thế Dân coi trọng, tín nhiệm,
chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn thấy, tiền đồ của hắn vô
cùng tươi sáng. Huống chi, phía sau Đỗ Hà còn có Đỗ Như Hối dẫn đầu tập
đoàn văn nhân.
Đối diện với một luồng thực lực khổng lồ như vậy không ai không bị động tâm.
Đỗ Hà luôn là mục tiêu Lý Khác muốn mượn hơi, chỉ là tên gia hỏa này căn bản không cho hắn cơ hội.
Nhưng hắn cũng không buông tha, càng không buồn bực, cũng không ép buộc, chỉ
là không ngừng biểu thị hữu hảo. Không ngờ chuyện hôm nay lại khiến
khoảng cách của hai người giảm bớt đi rất nhiều.
Hắn thấy Đỗ Hà thần tình nghi hoặc, không nhịn được hỏi một câu.
- A... Không có gì...
Đỗ Hà kỳ quái nói:
- Chỉ là cảm thấy một tên lính có cảm giác quen mặt, tựa hồ đã nhìn thấy ở đâu rồi... Nhưng ta ngày nào cũng ra vào hoàng cung, nhìn bóng lưng thị vệ cũng quen mắt, cũng không có gì kỳ lạ.
Nhìn y phục của hắn có lẽ là binh mã của Hữu Kim Ngô Vệ, hình như tướng quân mới nhậm chức của Hữu Kim Ngô Vệ tên là Trọng Tôn Chi, là nhân tài do Ngụy đại nhân tiến
cử. Ta thấy nhánh quân này vô cùng tinh khí, vị tướng quân mới này thật
có chút bản lĩnh.
**********
Đông cung, hậu viện phủ Thái tử.
Một trăm gã chiến sĩ tráng dũng vô cùng cường tráng xếp thành hàng, bọn họ
không hề nhúc nhích, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, nhưng trên
người tản ra một luồng khí tức bưu hãn đáng sợ.
Trong tay bọn họ cũng không có binh khí, nhưng nhìn người nào cũng giống như xuất ra lợi kiếm sắc bén.
Ở trước mặt một trăm người này là một người có khí chất kiêu ngạo, khuôn
mặt chữ quốc, ánh mắt như điện, chính là Lại Bộ Thượng Thư Hầu Quân Tập.
Hầu Quân Tập nhìn những dũng sĩ uy phong lẫm liệt xung quanh, trên khuôn mặt cũng không hiện ra bất cứ nụ cười nào.
- Thái tử điện hạ...
Bên ngoài viện truyền tới tiếng thông báo của thủ vệ.
Lý Thừa Càn mặc sắc phục Thái tử màu vàng nhạt, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào hậu viện.
Hầu Quân Tập ôm quyền nói:
- Thái tử điện hạ, những người này đều là những dũng sĩ cương mãnh do ta
đích thân tuyển chọn, bọn họ dũng mãnh thiện chiến, người nào cũng có
thể lấy một chọi mười, sau này phụ trách hộ vệ phủ Thái tử, vâng mệnh
Thái tử, có thể vì Thái tử làm bất cứ chuyện gì.
Trong ngữ khí của hắn tràn đầy ngạo khí dị dạng, trong mắt cũng nổi lên sát khí, đó là một quyết tâm trước nay chưa từng có.
Lý Thừa Càn vô cùng vui sướng, từ khi được Hầu Quân Tập sẵn sàng góp sức,
hắn xem những uất ức trước đó như một làn gió, vô cùng tin tưởng vào
tương lai. Nhìn thực lực của mình từng giọt từng giọt được tích tụ, hắn
dần dần nghĩ giang sơn Đại Đường đã cách hắn không xa, thân thiết kéo
tay Hầu Quân Tập nói:
- Ta có được Quân Tập, giống như Văn Vương
được Khương Thượng, Tề Hằng gặp Quản Trọng, tất cả đều giao cho Quân
Tập, ta bảo đảm thân này quyết không phụ khanh.