Trường An Duyên Khang Phường.
Duyên Khang Phường là một khu nhà
nổi tiếng của người giàu có trong thành Trường An, cũng tương đương như
sơn trang của thời hiện đại, người ở lại nơi này không phú tức quý.
Trong đó địa vị sùng cao nhất chính là Ngụy Vương phủ của Lý Thái, thứ
hai là một tòa cổ trạch cách ba con đường.
Cổ trạch cũng không có bao nhiêu tráng lệ, nhưng chính là cứ điểm của Lô gia trong năm đại gia tộc đặt ở Trường An.
Bởi vì hiện tại Trường An gió giục mây vần, những người nắm quyền năm đại
gia tộc đều lần lượt bí mật lẻn vào Trường An, yên tĩnh quan sát biến
cố.
Vào buổi tối, bên trong đại sảnh Lô gia nghênh đón bốn vị khách nhân.
Lão gia tử Lô gia Lô Tử Kiến tự mình ngồi trong đại sảnh nghênh đón.
Không bao lâu, ba nam một nữ phân thành hai nhóm trước sau đi vào trong sảnh.
Đi trước nhất là hai người, một trung niên nho sĩ diện mạo bình thường,
người còn lại dáng người thon dài, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mặc
thanh y, khuôn mặt tuấn nhã lộ ra cảm giác tang thương, hoàn toàn có thể nghĩ ra nếu người này trẻ hơn hai mươi tuổi sẽ là một thanh niên tuấn
mỹ làm xiêu lòng hàng ngàn thiếu nữ. Sau lưng hắn có một nam một nữ,
thanh niên đội hồng anh quan, thân mặc hoa phục hoàng sắc thêu hoa, chân mang giày võ sĩ màu đen, thân hình anh vĩ. Hình thể hắn rắn chắc, lưng
hùm vai gấu, tràn ngập mị lực nam tính, hai mắt lóng lánh, trán cao rộng rãi, mũi thẳng mắt sáng, đôi môi mỏng mang theo ngạo khí cùng tự phụ
nói không nên lời. Bộ dáng rất giống thanh y trung niên, là một công tử
tuấn tú phong lưu.
Người còn lại là một thiếu nữ trẻ tuổi, khoảng chừng mười tám, mặc y phục màu vàng nhạt, dáng vóc kiều mỵ, quý khí bức người.
Có thể làm cho Lô gia lão gia tử tự mình đón chào, thân phận của những người này thật không tầm thường.
Trung niên nho sĩ chính là Thôi Trung Bình, bên trong năm đại gia tộc Thôi,
Lô, Lý, Trịnh, Vương…địa vị của hắn chỉ đứng sau gia chủ Thôi gia, có
quyền lực thật lớn. Ở bên cạnh hắn chính là Huỳnh Dương Trịnh gia gia
chủ Trịnh Thiên Phàm.
Tổ tiên Trịnh thị Huỳnh Dương có thể tính
ngược dòng tới Trịnh quốc Chu Tuyên Vương phân đất phong hầu, sau khi
Trịnh quốc bị tiêu diệt vẫn lấy Trịnh làm họ, lấy Huỳnh Dương làm quận.
Cuối thời Đông Hán Trịnh Đương thuộc Trịnh Hồn nhất mạch, đám người Trịnh
Thái khởi đầu, dần dần phát triển thành cao môn vọng tộc. Trải qua thời
gian đổi dời, sau khi nhập Đường họ Trịnh vẫn là vọng tộc, là sự tồn tại cao ngất trong giới sĩ lâm.
Đứng sau lưng Trịnh Thiên Phàm chính là trưởng nhi tử cùng trưởng nữ nhi của hắn, được gọi là Trịnh Thế Mỹ cùng Trịnh Chỉ Phái.
- Trung Bình, Thiên Phàm gặp qua Lô lão!
Trong thế tộc chú ý nhất lễ tiết, đối mặt trưởng bối nhiều tuổi nhất trong
năm gia tộc, bất luận là Thôi gia hạ nhậm gia chủ hay Trịnh gia hiện
nhậm gia chủ đều phải dùng lễ vãn bối.
Trịnh Thế Mỹ cùng Trịnh Chỉ Phái đều bái xuống, lại hô:
- Thái gia gia!
Năm đại gia tộc đồng khí liên chi, bọn hắn không ngừng dùng phương thức đám hỏi làm quan hệ càng thêm sâu sắc lẫn nhau, mạng lưới quan hệ lẫn nhau
đã sớm rối rắm phức tạp. Chẳng hạn như mẫu thân của Trịnh Chỉ Phái là
tiểu thư Lô gia mà bản thân nàng là hôn thê của Lô gia tằng tôn Lô Tử
Thiên. Bất quá ở thời đại này bà con kết hôn cũng không phải là chuyện
gì kỳ lạ, vì vậy cũng không có quan hệ đạo lý loạn luân gì đáng nói.
Lô Tử Kiến cười ra hiệu cho bốn người đứng dậy, ánh mắt dừng trên người
Trịnh Thế Mỹ cùng Trịnh Chỉ Phái. Những môn phiệt gia tộc truyền lưu
nhiều đời như bọn hắn, xem trọng nhất chính là người thừa kế tương lai
của gia tộc. Hắn nhìn hồi lâu lại khen:
- Thế Mỹ lưng hùm vai
gấu, thế đứng nhìn qua như thả lỏng, nhưng võ nghệ lại cao minh. Lão phu ở Phạm Dương từng nghe Thế Mỹ làm một bài thơ, đại khí mênh mông. Quả
thật là một thanh niên văn võ song toàn, Trịnh gia có người nối nghiệp…
Trịnh Thế Mỹ ngạo nghễ đáp:
- Tạ thái gia gia khen ngợi, Thế Mỹ thật thẹn không dám…
Trong miệng hắn khiêm tốn, nhưng thần thái lại thản nhiên thừa nhận, tràn ngập ngạo khí.
Thuở nhỏ hắn có danh xưng thần đồng, cưỡi ngựa bắn cung, thi từ ca phú đều
là đệ nhất trong giới thanh niên Huỳnh Dương, không ai có thể so sánh.
Mặc dù tài hoa phi phàm, nhưng hắn luôn có một loại cảm giác ta là duy
nhất trong thiên hạ.
Trịnh Thiên Phàm lắc đầu nói:
- Người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, chỉ nghĩ Huỳnh Dương rộng lớn, mà không biết thiên hạ bao la!
Vẻ mặt Trịnh Thế Mỹ không phục, nhưng cũng không dám xen lời.
Lô Tử Kiến cười nói:
- Người trẻ tuổi phải có ngạo khí, không thể tránh được. Cũng như lời cổ
nhân, người tài cao tất tâm cao. Nếu Thế Mỹ không có tài hoa trong Huỳnh Dương không ai có thể so sánh, cũng không nuôi dưỡng ra ngạo khí như
thế. Tiểu Trịnh ngươi cũng không cần phải trách móc. Nếu đã đến thì cứ
cho người trẻ tuổi nhìn thấy chút cảnh đời. Trường An rộng lớn, nhân tài ẩn dật, không sao đếm hết, chung quy cũng sẽ có thể gặp được tri kỷ
cùng chung chí hướng mà thôi…
Trịnh Thế Mỹ ngạo khí nói:
- Lần này tiểu tử tới Trường An chủ yếu là muốn gặp mặt Đỗ Hà kia, nhìn
xem vị đệ nhất tài tử Trường An được truyền thuyết vô cùng kỳ diệu nọ
đến tột cùng có phải chỉ có hư danh…
Lô Tử Kiến im lặng không
đáp, đưa mắt nhìn Trịnh Thiên Phàm, thấy thần sắc Trịnh Thiên Phàm có
chút bất đắc dĩ nhưng không mở miệng cự tuyệt, cũng hiểu ý hắn, lắc đầu
nói:
- Thế Mỹ ngươi đã chọn lầm người, cũng như Nam triều Tạ Linh Vận từng hình dung Tào Thực, thiên hạ có một thạch, Đỗ Thanh Liên đã
chiếm tám đấu…
Trịnh Thế Mỹ không phục, vẻ mặt tối sầm.
Lô Tử Kiến cũng không nhiều lời trong vấn đề này, chỉ gọi Trịnh Thế Mỹ
cùng Trịnh Chỉ Phái đến hậu viện ôn chuyện cùng hậu bối Lô gia, hơn nữa
nói với Trịnh Chỉ Phái đã thông tri cho Lô Tử Thiên, nói cho nàng biết
vị hôn phu tương lai của nàng cũng đã sắp đến.
- Tuổi trẻ khí thịnh cũng không phải chuyện xấu. Để cho hắn nếm thử mùi vị thất bại cũng là một chuyện tốt…
Người nói lời này là Thôi Trung Bình, Trịnh Thiên Phàm mỉm cười, hắn cũng có ý tứ như vậy.
Bất luận là Lô Tử Kiến, Thôi Trung Bình hay Trịnh Thiên Phàm đều rõ ràng
chênh lệch giữa Trịnh Thế Mỹ cùng Đỗ Hà, chênh lệch còn không chỉ một
ít. Ở Huỳnh Dương Trịnh Thế Mỹ có thể trở thành đệ nhất, nhưng ở Trường
An hắn có thể tiến vào trước mười người đứng đầu cũng đã rất giỏi. Mà Đỗ Hà từ lúc mới nổi tiếng cũng đã chiếm ổn vị trí đệ nhất. Ở trong thanh
niên đồng lứa thật sự không có ai có thể so sánh được.
- Tiểu Trịnh, chuyện tiểu Thôi nói với ngươi, ngươi có ý nghĩ gì, đều là người một nhà, cứ nói thẳng đừng ngại.
Lô Tử Kiến đưa mắt đặt lên người Trịnh Thiên Phàm, hôm nay Thôi Trung Bình mang theo Trịnh Thiên Phàm tới đây, mục đích thực sự chính là vì muốn
kéo theo Huỳnh Dương Trịnh gia xuống nước.
Năm đại thế gia có
chút xem thường xuất thân của Lý Thế Dân, đối với hành động bài xích của Lý Thế Dân rất không cam lòng, âm thầm đều có thủ đoạn mờ ám, nhưng chỉ là chưa trở mặt lẫn nhau. Bọn hắn đã không còn đem hi vọng ký thác lên
người Lý Thế Dân, tính toán bắt tay từ trên người kế thừa Đại Đường
tương lai, mượn dùng thái tử của Đại Đường đến phát huy thực lực của
chính mình.
Lý Thái giỏi văn học, trọng văn bỏ võ, là người được chọn lý tưởng nhất đối với năm đại thế gia, vì thế đi lại rất gần.
Nhưng đi lại gần cũng không có nghĩa sẵn sàng góp sức. Trong năm đại thế gia, chân chính quyết định toàn lực ủng hộ Lý Thái chỉ có Thôi gia cùng Lô
gia, còn lại ba nhà còn chưa có quyết định toàn lực ủng hộ.
Thôi
gia, Lô gia đã đem Lý Thái xem là thái tử tương lai của Đại Đường, vì
lợi ích bản thân, vì tính kế lâu dài không tiếc lực lượng khuyên bảo ba
nhà còn lại. Cũng hi vọng bọn họ giống như nhà mình ủng hộ Lý Thái, tăng cường thực lực cho Lý Thái.
Khi Trịnh Thiên Phàm còn trẻ tuổi
cũng là một vị quý công tử phong lưu, là người có dung mạo tuấn tú nhất
trong năm đại thế gia, nhưng bởi vì biến cố tình trường, để cho hắn mất
đi người yêu, bất đắc dĩ mới tiếp nhận vị trí gia chủ. Thái độ làm người trầm ổn đa trí, có thể thừa nhận tình huống ổn định nhất. Cho nên hai
người đem mục tiêu tập trung lên trên người Trịnh Thiên Phàm, chỉ muốn
thuyết phục Trịnh gia quy thuật Lý Thái, còn lại hai nhà kia cũng sẽ
không còn tồn tại bao nhiêu vấn đề.
Nhưng tính cách của Trịnh
Thiên Phàm thật ổn trọng, là loại người không cầu tìm công lao. Bây giờ
Lý Thái còn chưa là thái tử, để cho hắn đem toàn bộ gia tộc áp lên người Lý Thái cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thôi Trung Bình nói:
- Thiên Phàm có cố kỵ băn khoăn là đúng, nhưng ngươi hẳn nên hiểu rõ thế
cục trước mắt. Khoa cử sắp đến, hàn môn dần dần quật khởi. Không qua
mười năm mười mấy năm, hàn môn nhất định có thể sóng vai cùng thế gia
chúng ta, lật đổ địa vị của chúng ta chỉ là vấn đề thời gian.
Năm gia tộc lẫn nhau đều có nhiều năm lịch sử, tuyệt không thể bị tiêu tan trên tay của chúng ta…
Khoa cử là một sáng kiến được phát minh thời Tùy triều, Tùy Văn Đế Dương
Kiên tài trí mưu lược kiệt xuất cũng có lòng muốn đề bạt hàn môn, chỉ là môn phiệt thời Tùy cường đại hơn Đường triều, khoa cử thời đó cơ hồ chỉ dùng để bài trí, căn bản không thể giải quyết được căn nguyên. Phát
triển tới Đường triều, Lý Thế Dân đã sửa lại chế độ khoa cử, khoa cử
càng ngày càng công bình công chính, cho cơ hội để hàn môn đệ tử được
tấn thân.
Điều này đã làm các thế gia môn phiệt có kiêng kỵ,
nhưng bọn hắn nắm giữ tài nguyên, có thật nhiều điều kiện có lợi hơn hàn môn đệ tử. Dù cho khoa cử có công chính như thế nào, hàn môn đệ tử cũng không có điều kiện học tập tốt như thế gia đệ tử.
Nhưng Đỗ Hà
xuất hiện lại thay đổi tình huống này, xây dựng thư viện, làm cho hàn
môn đệ tử không đọc nổi sách có cơ hội học tập, phát minh thuật in ấn
làm cho giá cả sách vở giảm cực lớn. Giá cả đã giảm, giấy rẻ hiện thế,
tạo dựng cơ bản cho hàn môn đệ tử càng có điều kiện học tập.
Hàn
môn đệ tử bởi nhà nghèo nên học tập càng thêm khắc khổ hơn môn phiệt đệ
tử, một khi bọn họ có được điều kiện học tập, đệ tử môn phiệt rất khó
thể so sánh với bọn họ.
Điểm này nhìn từ những khoa cử đều có thể nhận thấy, dĩ vãng khoa cử đệ tử môn phiệt các nơi thực hiện tư thế
lũng đoạn trên bảng vàng đề danh, đệ tử hàn môn trên bảng vàng chỉ ít ỏi thưa thớt, nhưng mấy năm gần đây hàn môn đệ tử đã có dấu hiệu vượt
trội.
Điểm này là điều mà môn phiệt sĩ tộc hoàn toàn không muốn chứng kiến.
Mà hết thảy những điều này là do dụng tâm “ác ý” của Lý Thế Dân. Còn có
lời đề nghị xây dựng thư viện của Đỗ Hà, cùng thuật in ấn, thay đổi
thuật tạo giấy rẻ tiền.
Để xem lựa chọn của Lý Thái đi…
Trịnh Thiên Phàm cũng không phải không hiểu thế cục trước mắt, hiện tại hắn
cũng đã có dấu hiệu thả lỏng, nhưng trước khi đáp ứng hắn thật muốn nhìn xem Lý Thái có thể cùng tiến cùng lui với môn phiệt thế gia tới mức độ
nào.
Bên trong văn học quán của Ngụy Vương phủ có người của Trịnh gia ta, trong đó có một người thiên phú dị bẩm, hắn tinh thông thần ngữ thuật, có thể nhìn thấy được người khác nói chuyện qua miệng, đại khái
hình dung được nội dung cuộc nói chuyện. Khi Lý Thái thương nghị với Đỗ
Sở Khách tuy thanh âm áp thấp, nhưng không giấu diếm được người nọ, “Lan Đình Tập Tự” đang nằm trong tay Lý Thái.
Lô Tử Kiến là lão thành tinh, hắn hiểu được dụng tâm của Trịnh Thiên Phàm, vê râu cười nói:
- Trộm cắp “Lan Đình Tập Tự” cũng là việc làm ám muội, nếu như Lý Thái
nguyện ý cho mượn, không thể nghi ngờ là thừa nhận mình trộm cắp “Lan
Đình Tập Tự”. Điều này cũng có ý nghĩa hắn đã thành thật với chúng ta,
đáng giá tín nhiệm…
Ngay lúc này bọn hắn nghe được tin tức Lý Thái đưa tới “Lan Đình Tập Tự”.
Đỗ Hà đi theo sát hắc y nhân, đi tới bên ngoài Lô phủ, nhìn thấy tấm biển cổ xưa, nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ người của Lô phủ làm sao?
Hắn dự tính đến hậu viện để trèo tường vào phủ truy tra tới tột cùng, lại
nhìn thấy một chiếc xe ngựa thần thần bí bí ẩn bên trong bóng tối hậu
viện.