Những lời này lúc chém giết địch ta trên chiến trường là thích hợp nhất.
Đại Đường thượng võ, sơ thời nhà Đường trọng binh, dũng mãnh thiện chiến,
bọn họ không cần thông qua huấn luyện nghiêm khắc, nhưng vẫn có thể ra
sa chiến giết địch, mà binh lính sống ở Tiết Duyên Đà thảo nguyên, mà ở
trên thảo nguyên, mạnh được yếu thua, người trong thảo nguyên vào lúc
còn trẻ, đã bắt đầu vũ đao lộng bổng, giơ roi thúc ngựa, bọn họ coi
trọng vinh quang, dùng hung hãn không sợ chết mà trứ danh.
Dùng một câu khái quát: "Binh Đường thiện chiến, binh Tiết Duyên Đa dũng mãnh, không hơn không kém nhau."
Loại chiến đấu cương mãnh thế này, chỉ có dũng giả mới có thể chiến đấu tới cuối cùng.
Mất đi nỏ vĩnh trình áp chế, binh của Tiết Duyên Đà đã triển khai công kích một cách toàn diện.
Không dưới vạn binh lính Tiết Duyên Đà trùng kích doanh môn.
Ở cửa doanh môn, tranh giành từng tấc đất, mỗi khi tiến lên, hoặc lui xuống, đều phải trả giá bằng tính mạng.
Đỗ Hà dẫn toàn quân, nắm vào của doanh môn mà tiến công điên cuồng, triển khai chặn đánh thật mạnh mẽ.
Hắn với tư cách chủ tướng tiên phong, cho nên vào lúc này đứng ở tuyến đầu
chém giết, có tác dụng cổ vũ sĩ khí không thể bỏ qua được. Mà lúc này
hắn dẫn đầu Liên Vân Khôi, đang mặc quang khải trên người, tay trái cầm
Định Đường Đao, tay phải cầm Bàn Long Kiếm, đao kiếm vung vẩy ở giữa
không trung, trong Hiệp Khách Hành có một câu thơ để miêu tả: "Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu người!"
Có lẽ hắn không được tính là dũng mãnh nhất, nhưng tuyệt đối là nhất lưu.
Ở trong đám địch quân dày đặc, hắn giống như một con báo, qua lại nhẹ
nhàng giống như hồ điệp (con bướm). Qua lại tự nhiên, đao kiếm nâng lên
hạ xuống đều là máu của địch nhân, bản thân hắn lại có thể tránh né tất
cả công kích đánh tới.
Tiết Duyên Đà Thiên phu trưởng Vương Khôi
cũng không nhận ra Đỗ Hà, nhưng từ trang phục có thể chứng minh một
chuyện, hắn là đại tướng nhà Đường. Đại tướng có thể ra chiến trường
Tiết Duyên Đà giết địch là một chuyện vô cùng vinh quang, vẫy tay một
cái, thân binh dưới trướng lao về phía Đỗ Hà.
- Bắt lại...
Định Đường Đao chống chọi với Lang Nha Bổng của Vương Khôi, mà thanh Đường
Vương Đao vô kiên bất tồi kia, liên tục chặt đứt ba cây gai ngược, sau
đó đình chỉ.
Lang Nha Bổng ở Trung Nguyên gọi là Thù, vào thời
Xuân Thu Chiến Quốc được sử dụng rất rộng rãi, bởi vì cấu tạo đơn giản,
uy lực cường đại, mà dị tộc thảo nguyên lại vô cùng hoan nghênh thứ binh khí này nhất.
Vương Khôi tại Tiết Duyên Đà có tiếng là dũng giả, Lang Nha Bổng hạ xuống là có người phải chết, thấy binh khí mà mình yêu quý bị một đao tiện tay của kẻ này chém đứt ba cây gai ngược, con mắt
sung khởi huyết, chợt quát một tiếng, Lang Nha Bổng vung qua đầu.
Hô một tiếng.
Đỗ Hà bị chém một thành hai khúc.
Không, chỉ là bóng dáng mà thôi!
Đỗ Hà quá nhanh, nhanh tới mức thị giác của người ta cũng bị lừa.
Vương Khôi còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Hà đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Bốn tên thân vệ sau lưng Vương Khôi cũng nhìn rất rõ ràng, quan trên lâm nguy, bản thân của bọn họ liền ra tay cứu Vương Khôi.
Nhưng mà thiên la võng cũng không trói được thần long, Bàn Long Kiếm trong
tay Đỗ Hà giống như một đầu bạch long bay lên bầu trời, một tiếng thét
dài động cửu tiêu (cửu tiêu: chín tầng trời), một đạo hào quang phóng
lên trời. Định Đường Đao vừa ra, hai gã thân binh đang cầm thương bị
chém thành hai đoạn, một gã bị Bàn Long Kiếm đâm thủng cổ họng, người
cuối cùng thấy thế sợ tới mức hồn phi phách tán, làm cho Đỗ Hà xuất hiện bên cạnh, đâm thủng lồng ngực.
Tuy Vương Khôi được đám thân binh hộ vệ bảo trụ tính mạng, nhưng lập tức cho thân binh vây công Đỗ Hà.
Hảo hán không chịu nổi nhiều người, cột máu trùng thiên, cho dù là lão
đại cũng ngã xuống đất.
Thân hình Đỗ Hà khẽ động, biến mất ngay
tại chỗ. Thân ảnh của hắn xuất hiện ở cách đó hơn mười bước, đao chém
kiếm đâm, liền giết ba người, bước nhẹ một dời, lại tới chỗ khác, thân
ảnh quỷ mị, tiêu sái phiêu dật. Hắn hất đao kiếm lên liền có vết máu,
cười dài nói:
- Muốn tiến lên trước một bước, trước qua cửa ải này của ta...
Cùng loại tình hình, máu và nước mặt ở trên chiến trường, nhìn mãi thành quen.
Binh sĩ dũng mãnh nhà Đường, không chỉ có mình Đỗ Hà.
La Thông, Tiết Nhân Quý hai vị thủ tướng cũng nửa bước không dời, vẫn đứng tại chỗ chiến đấu hăng hái.
Vào thời khắc này, La Thông không phụ cái tên Tiểu Bá Vương, trong tay của hắn cầm thiết thương, lúc này đã nhuộm đỏ máu.
- Thương trận, xuất kích...
Công thủ chiến, thương trận vĩnh viễn là hữu hiệu nhất.
La Thông phòng thủ ở chính diện doanh môn, địa phương mấu chốt nhất, cũng là chỗ bị áp lực nhiều nhất.
Vào thời điểm binh lính Tiết Duyên Đà không ngừng xung phong liều chết, doanh môn đã thay chủ mấy lượt.
Hiện tại La Thông muốn làm, chính là đoạt doanh môn trở lại từ tay địch.
Nhưng vào lúc này, hắn phải đối mặt với binh lính vô biên vô hạn của Tiết
Duyên Đà quân, bọn họ chỉ có thể chiếm cứ vị trí của bản thân mình, muốn đoạt doanh môn lại, phương pháp duy nhất, chính là phải giẫm qua người
của những quân tốt này.
La Thông giơ lên thiết thương của mình lên, quát:
- Đại trượng phu bảo vệ quốc gia, chỉ ở hôm nay! Chư quân theo ta ra sức giết địch!
Trước bước từng bước, thiết thương đâm vào ngực của một tên binh lính Tiết
Duyên Đà, hắn giơ thi thể của tên binh lính này lên, một đại hán hơn hai trăm cân bị giơ lên giống như con gà, bay lên giữa không trung.
- Aaaaaa...
Thời điểm thi thể đó rơi xuống, La Thông giơ trường thương lên trời, nổi
giận gầm lên một tiếng, tụ tập toàn bộ lực lượng vào trong cơ thể, nện
lên thi thể đó, giống như đánh bóng chày, thi thể hai trăm cân giống như đạn pháo, bay vào trong đám binh lính dày đặc, lập tức có hơn hai mươi
người phía trước ngã xuống. Chuyện này còn chưa kết thúc, hai mươi người này, bị những binh lính phía sau xông lên giẫm đạp mà chết.
Mà dư ba của nó, lại có ba bốn mươi người xung quanh nghiêng ngã, hành động ảnh hưởng mấy trăm người ở chung quanh.
Một kích công thành!
La Thông giơ trường thương lên cao, quát:
- Giết...
Đường binh đều bị một kích này của La Thông thuyết phục, khí huyết dâng lên, ý chí chiến đấu sục sôi, gào thét xông về phía địch nhân.
La Thông từ trước tơi nay, chưa bao giờ giống như hôm nay, liên tục chém giết hơn mười binh lính Tiết Duyên Đà.
Toàn quân nương tựa theo cổ dũng khí ta là vô địch này, một lần hành động đoạt lại doanh môn.
Nhiệm vụ của Tiết Nhân Quý là du kích, đội viên cứu hỏa, ở đâu gặp nguy hiểm, ở đâu thì có thân ảnh của hắn, kịch chiến càng lâu, hắn dẫn năm trăm kỵ binh, liên tục chiến đấu ở các chiến trường hơn mười địa phương, Phương Thiên Họa Kích cực lớn nâng lên hạ xuống giết hơn mười địch nhân, trên
lưng ngựa đã sớm không còn mũi tên nào.
Sau khi bổ sung mũi tên,
Tiết Nhân Quý mới nhận được tình hình chiến đấu mới nhất, Vương Đức phụ
trách cánh phải đang giao chiến với địch nhân, bị cung tên bắn lén,
phòng tuyến đầy nguy cơ.
Tiết Nhân Quý không có chút do dự, dẫn năm trăm kỵ binh lao tới.
Trước doanh phía bên phải mất đi chỉ huy, Đường binh tuy thủ vững cương vị, nhưng thiếu người chỉ huy, mỗi người tự chiến.