Hầu Quân Tập thân kinh bách chiến, dạng tình huống gì mà chưa từng gặp
qua, thế nhưng lần này hắn lại cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, có cảm giác
không rét mà run.
Đây là tình huống gì?
Đỗ Hà tiểu tử là quái vật hay sao?
Hắn làm sao biết được Khế Bật Hà Lực tập kích quân doanh của hắn đó là bởi
vì vị danh tướng kia biết tùy cơ ứng biến, hắn lại cho rằng tất cả
chuyện này là do Đỗ Hà tính kế, mỗi một bước đều nằm trong dự liệu của
Đỗ Hà.
Từ ban đầu đánh lui mình, tiếp tục đến hiện tại tập kích
quân doanh, hết thảy cùng chung một kế hoạch, một thế cục do Đỗ Hà bày
ra, mà hắn cũng giống như một quân cờ, hoàn toàn thừa nhận an bài.
Cũng không trách Hầu Quân Tập sẽ nghĩ như thế, dù sao sự tình quá mức trùng
hợp, Hầu Quân Tập cũng không phải thần tiên, tính không được Khế Bật Hà
Lực sẽ can đảm nhiễu qua quân doanh của hắn mà công kích đại quân từ
phía sau, càng không thể tưởng được Khế Bật Hà Lực sẽ tự chủ trương tập
kích quân doanh của hắn, chỉ có thể đem tất cả những chuyện này là do Đỗ Hà tính kế, trong lúc nhất thời trái tim hắn càng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
- Không xong!
Thần sắc hắn biến đổi lớn, nếu Đỗ Hà
có thể thiết kế tập kích quân doanh của mình, vậy nhất định sẽ thừa dịp
mình tháo chạy truy kích đến…
Vừa nghĩ như vậy, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, khóe mắt không khỏi muốn nứt vỡ!
Ở xa xa quả nhiên có bóng người đang cực nhanh tiến đến gần.
Bởi vì bọn hắn thua trận đang không ngừng lui thành từng đợt, trong đêm đen lại không đốt đuốc, trong bóng tối cũng không phân biệt được rõ ràng
địch ta. Binh mã Tiết Duyên Đà rơi lại sau cùng dù có phát hiện được
bóng người phía sau còn tưởng rằng là người một nhà, không ai kịp thời
báo động.
Hầu Quân Tập cũng không nghĩ thế, hắn biết rõ tính kỷ
luật của Đường binh, mặc dù di động với tốc độ cao nhưng vẫn duy trì
trận hình nhất định, điểm này cho dù là dân tộc thảo nguyên giỏi cưỡi
ngựa mà không trải qua tình huống được huấn luyện đặc thù cũng không
cách nào làm được.
Bóng người tiến nhanh trên đường nhưng đội
hình vẫn không loạn, căn bản không thể nào là binh mã Tiết Duyên Đà, Hầu Quân Tập cắn răng ken két, rít gào nói:
- Triệt, địch tập kích…đốt lửa…ách…
Hầu Quân Tập vừa nghĩ tới dừng lại tác chiến, nếu như đối chiến là Đỗ Hà,
hắn có đầy đủ tin tưởng ở tại nơi hoang dã này đánh bại Đỗ Hà, nhưng ở
một khắc này hắn lại chột dạ, bị trí kế kinh thế xuất quỷ nhập thần của
Đỗ Hà hù dọa, hắn không thể đoán trước được tập kích nơi đóng quân của
hắn lại có được bao nhiêu binh mã.
Hắn có tự tin chiến thắng được sự tấn công của Đỗ Hà, nhưng tự hỏi không cách nào đối phó được Đỗ Hà
cùng binh mã tập kích từ sau lưng đại quân, không cách nào ứng phó hai
bên cùng giáp công.
Nếu Đỗ Hà đã tính tới bước này, ý nghĩa hai đường binh mã tùy thời tùy chỗ đều có thể cùng giáp công, hắn không thể mạo hiểm!
Rút quân, đây là lựa chọn duy nhất cho hắn hiện tại!
Vừa đốt đuốc lên, mượn nhờ ánh lửa yếu ớt, Hầu Quân Tập phát hiện những
bóng người mình nhìn thấy quả nhiên là kỵ binh Đường triều, cùng đầu sỏ
đánh bại hắn lần này, Đỗ Hà.
Đỗ Hà dẫn binh mã truy kích, bởi vì đuổi theo thật vội vàng, toàn quân cũng không đốt đuốc.
Đuổi theo một đoạn đường hắn phát hiện binh mã Tiết Duyên Đà đang lui lại
phía trước thế nhưng không có dấu hiệu phát hiện, hắn không khỏi cảm
thấy ngạc nhiên. Nhưng ngay lập tức cũng phát hiện nếu không tiến đến
gần nhau, ở trong đêm đen có thể thấy được bóng người cũng đã không tệ,
làm sao nhận ra được quần áo giáp trụ là của Đường binh hay Tiết Duyên
Đà binh.
Phát hiện điểm này hắn liền quyết đoán hạ lệnh nhanh
thêm tốc độ, nhưng không cho phát ra âm thanh cũng không đốt lửa. Khoảng cách càng ngày càng gần, hắn đang nghĩ chỉ cần tới gần liền có thể phát động thế công.
Không ngờ Hầu Quân Tập lại cho đốt đuốc, lập tức lộ ra sự hiện hữu của bọn họ.
Đỗ Hà cũng bất chấp hết thảy, hô quát:
- Lập tức theo ta truy! Tiến thẳng phía trước, không bắt được Hầu Quân Tập thì không dừng lại!
Nói xong hai chân dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, nhanh như tia chớp lao tới, bọn kỵ binh chung quanh cũng cuống quýt đuổi theo.
Đỗ Hà rút đao kiếm, dẫn đầu xung phong liều lĩnh phóng ra ngoài, đồng thời hạ lệnh toàn quân đột kích.
Hắn dựa vào sức lực của Tuyết Vô Ảnh xông thẳng vào trong địch quân, tính
toán tự mình chặn lại binh mã của Tiết Duyên Đà, mở rộng thành quả chiến đấu lần này.
Trong lòng Hầu Quân Tập lại nhớ tới đội kỵ binh
công kích sau lưng đại doanh của hắn, căn bản không còn lòng dạ nào tiếp chiến, đánh đánh trốn trốn, muốn ngăn chặn thế công của Đỗ Hà, lại phát hiện Đỗ Hà học theo chiến thuật của hắn cắn chết không buông, căn bản
không hề muốn bỏ qua lần này, như thế càng xác định nỗi lo lắng trong
lòng hắn, càng không dám đánh bừa.
Đúng ngay lúc này, Khế Bật Hà Lực đột nhiên dẫn quân giết tới, sinh sôi đem quân đội của Hầu Quân Tập cắt thành hai nửa.
Nguyên lai Khế Bật Hà Lực lo lắng Hầu Quân Tập đến công kích mà hắn không kịp
phát hiện, nên ở đoạn đường này bố trí thám báo, làm tốt chuẩn bị chạy
trốn. Kết quả thám báo chẳng những phát hiện ra sự tồn tại của Hầu Quân
Tập, còn nhìn thấy được Đỗ Hà đang đuổi theo truy giết quân đội của Hầu
Quân Tập.
Khế Bật Hà Lực bị hiệu quả ngoài ý muốn làm chấn kinh,
không thể tưởng được Đỗ Hà có thể đánh bại được Hầu Quân Tập, lúc này
liền suất lĩnh binh mã chạy tới ngăn chặn.
Hầu Quân Tập nhìn thấy người tới là Khế Bật Hà Lực, trong lòng trầm xuống, đối với vị lương
tướng này hắn vẫn rất hiểu biết. Tuy Khế Bật Hà Lực là tướng lĩnh ngoại
tộc, nhưng tài trí quân sự của hắn không chút nào thua kém đại tướng
Đường triều, biết khó thể may mắn thoát khỏi, liền vứt bỏ hết thảy, lưu
lại quân mã đoạn hậu, triệt trước một bước.
Đỗ Hà cùng Khế Bật Hà Lực diệt sạch quân đoạn hậu, lại truy kích thêm mười dặm, mãi cho tới
tờ mờ sáng cũng biết nếu tiếp tục chiến cũng không ích lợi, vì vậy quay
về nơi đóng quân.
Chiến dịch này Hầu Quân Tập đại bại trốn về
phương bắc cùng đại quân hội tụ, ba vạn kỵ binh chỉ còn lại không đủ vạn người, thương vong cực kỳ thảm trọng.
Mà lần này Đường quân chỉ hao tổn sáu ngàn năm trăm người, thắng tuy không thoải mái, nhưng tuyệt đối xem là xinh đẹp.
Khi Đỗ Hà về tới quân doanh, toàn quân cao thấp vang lên tiếng hoan hô của hàng vạn hàng ngàn binh sĩ.
Chiến thắng, bọn họ chiến thắng.
Một trận chiến này bọn họ đánh bại Hầu Quân Tập, đánh bại danh tướng thường thắng tiếng tăm lừng lẫy, từ tướng lĩnh cho tới quân tốt đều hân hoan
vui mừng.
Đỗ Hà cũng cao hứng cười toe toét.
Cuộc chiến này thắng lợi quá mức đột nhiên, đến bây giờ hắn vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ.
Nói hắn đánh bại Hầu Quân Tập chi bằng nói Đường quân đánh bại Hầu Quân Tập.
So sánh với một mình Hầu Quân Tập, tướng lĩnh Đường quân thật sự mạnh mẽ.
Không nói tới La Thông, Tiết Nhân Quý dũng mãnh thiện chiến, nhân tố mấu chốt thủ thắng là do Tiết Vạn Triệt đề nghị cùng Khế Bật Hà Lực nắm thời cơ
tập kích quân doanh. Nếu không phải bọn họ có tài năng, làm sao đạt được thắng lợi hôm nay, sự tồn tại của Đỗ Hà chỉ làm ra quyết sách cho một
loạt biến cố cùng biến hóa chiến cuộc mà thôi.
Đỗ Hà nghĩ tới
thắng lợi của cuộc chiến này đồng thời trong đầu lại nghĩ tới một câu
trong Tôn Tử binh pháp “binh vô thường thế, thủy vô thường hình”, ở trên chiến trường bất cứ chuyện gì đều có thể phát sinh, mấu chốt ở chỗ
ngươi có thể nắm bắt được thời cơ chiến đấu hay không.
Trận chiến hôm nay đã chứng minh được điểm này.
Tin tức thắng lợi rất nhanh rơi vào trong tai Lý Tích ở sau đại quân. Mấy
ngày nay vị đại tổng quản này có chút không yên, tuy rằng hắn đồng ý với kế sách của Đỗ Hà, nhưng dù sao cũng không thể yên tâm, dù sao người
kia là Hầu Quân Tập, dù chính bản thân Lý Tích cũng không nắm chắc có
thể thủ thắng.
Mặc dù Đỗ Hà là nhân tài khó được, nhưng vẫn còn
quá trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa đầy, chống cự Hầu Quân Tập thân kinh bách chiến thật dễ dàng có hại.
Vào đêm đó Lý Tích nhận được tin
chiến thắng của Đỗ Hà, hắn chợt giật mình không sao tưởng tượng nổi, sau đó lại viết thư báo tin chiến thắng cho Lý Thế Dân.
Đêm đó hắn ngủ thật say sưa lẫn an ổn vô cùng!