Đao kiếm tề xuất tóe lên huyết vụ đầy trời, Đỗ Hà dẫn Tiết Nhân Quý nhằm vào thế công của con sói đói Hầu Quân Tập ngoan cường đánh trả.
Đối với thế cục trước mắt, Đỗ Hà đã tính kỹ.
Không thể không thừa nhận, trình độ đánh dã chiến của Hầu Quân Tập vượt trên
hắn, hiện tại tăng thêm thiên thời địa lợi càng khiến hắn lâm vào bị
động, hết cách xoay chuyển.
Bại, hiện tại chỉ là vấn đề thời gian.
Theo tình huống trước mắt, Đỗ Hà chỉ có hai con đường có thể đi. Thứ nhất là lui lại, thứ hai kiên trì.
Nhưng so tốc độ, Đường quân kém hơn Tiết Duyên Đà quân một bậc, lại thêm có
bộ tốt liên lụy, lui lại không thể nghi ngờ là muốn chết, cho Hầu Quân
Tập cơ hội cắn một miếng còn kiên trì vẫn còn một đường sinh cơ.
Bởi vì trước khi triệt thoái, để đảm bảo an toàn hắn đã phái tâm phúc tiến
về quân doanh Lý Tích để thông báo ý đồ, hơn nữa thỉnh trợ giúp.
Lý Tích làm người lão thành cẩn thận, rất có thể sẽ phái binh trợ giúp.
Chỉ cần viện binh đến, nguy cơ tất nhiên cũng sẽ giải quyết dễ dàng.
- Các tướng sĩ chịu đựng, chỉ cần đợi đến lúc Lý Tích Đại tổng quản đến giúp, chúng ta sẽ chuyển bại thành thắng.
Đỗ Hà một tay vung đao chém ngã một quân tốt Tiết Duyên Đà dưới ngựa, tay
kia giơ cao Bàn Long Kiếm, một lần nữa tụ tập lực lượng cuối cùng, dẫn
hơn năm mươi tên thân binh xông lên tiền tuyến.
Chủ tướng tử
chiến có thể kích phát sĩ khí toàn quân, nếu như vận khí tốt, còn có thể dựa vào một thân võ nghệ kết liễu Hầu Quân Tập trong đám loạn quân, còn có thể chuyển bại thành thắng.
Trong đầu hắn nhớ lại nhược điểm
của Hầu Quân Tập mà Lý Tĩnh nói, cho biết Hầu Quân Tập võ nghệ không tầm thường, ưa thích xông lên phía trước.
Đỗ Hà giục ngựa xông lên
chém giết. Đao kiếm kết hợp, giết chết toàn bộ binh sĩ lọt vào mắt.
Chiến mã bước qua vô số thi thể, không ngừng dẫn thân binh triển khai
phản đột kích, dùng công đối công, triệt tiêu thế công như thủy triều
của binh Tiết Duyên Đà. Hắn vừa chém giết vừa triển khai mệnh lệnh cho
tướng sĩ bên cạnh phất cờ lệnh cho rất nhiều tiểu đội sau lưng, chỉ huy
bao vây tấn công, hơn nữa tìm thân ảnh Hầu Quân Tập.
Thời gian dần trôi, hoàn cảnh xấu của cánh quân bên trái dần hiện ra.
Áp lực trên người Đỗ Hà cũng càng lúc càng lớn, dần dần lâm vào trong vòng vây của kỵ binh cánh phải Tiết Duyên Đà.
Chiến trường biến thành một mảnh núi thây biển máu.
Khắp nơi đều là thi thể Đường quân, Tiết Duyên Đà quân.
Đỗ Hà đột nhiên trừng lớn hai mắt: Hắn phát hiện thân ảnh Hầu Quân Tập.
Cách hắn không xa, Hầu Quân Tập đang tính toán tiến vào trung quân của
Phòng Di Ái. Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, vì cánh quân bên trái đã
gãy nên từ bên đó tới trung quân đều là địch nhân, không cách nào bảo
trì trận hình.
Tên biến thái Hầu Quân Tập lại một lần nữa nhìn ra sơ hở, ý định thừa cơ sát nhập trung quân để đánh tan.
Nếu như trung quân bị đánh tan, bọn họ chắc chắn sẽ gặp phải nguy cơ bị diệt toàn quân.
Hiện tại hắn trước mặt đều là quân tốt Tiết Duyên Đà, dù muốn ngăn chặn cũng không kịp, bên tai nghe tiếng Tiết Nhân Quý gào thét.
Vị đệ nhất mãnh tướng tương lai của Đại tướng đang điên cuồng múa Phương Thiên Họa Kích trong địch quân, huyết nhục bay tứ tung, thi thể chồng chất trước
mặt hắn.
Đỗ Hà khẽ động, phẫn nộ quát:
- Nhân Quý, phải phía trên, Hầu Quân Tập, mau bắn.
Hắn phóng người lên cao một trượng từ lưng ngựa, hai tay dùng thủ pháp độc
môn bắn ra ba phi đao đánh chết sáu tên binh Tiết Duyên Đà bên cạnh Tiết Nhân Quý.
Quân tốt sau lưng Tiết Nhân Quý cũng nhanh chóng thiết lập vòng tròn vây lấy để hắn bắn tên.
Tiết Nhân Quý đã nghe được Đỗ Hà gầm lên, đưa mắt nhìn lại, cũng phát hiện Hầu Quân Tập.
Còn chưa đợi hắn lấy ra cung tiễn thì hai gã kỵ binh phía sau Hầu Quân Tập đã phóng lên che lấy hắn.
- Đã xong.
Đỗ Hà nhắm mắt, cơ hồ có thể tưởng tượng trung quân sẽ bị diệt.
Tiết Nhân Quý tựa hồ không buông bỏ, bình tĩnh kéo dây cung đến cực hạn.
- Băng.
Một tiếng vang thật lớn, thế tên còn mạnh hơn cả cường nỏ.
Mũi tên lao đi trong đêm tối giống như một đạo thiểm điện, phá qua bả vai
một quân tốt Tiết Duyên Đà, xuyên thấu tim một tên khác, kình lực vẫn
còn đủ đâm vào hậu tâm Hầu Quân Tập.
- Phốc.
Hầu Quân Tập phun ra một búng máu, ngã xuống trên lưng ngựa.
Bóng đá là tròn nên trên sân bóng có thể phát sinh bất cứ chuyện gì, thậm
chí kể cả đội Trung Quốc đội chiến thắng đội nước Pháp.
Đồng dạng trên chiến trường bất cứ chuyện gì cũng có thể phát sinh, dù có lúc chắc thắng cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hầu Quân Tập trúng tên, không thể nghi ngờ là cơ hội này.
Chỉ tiếc ánh mắt Tiết Nhân Quý bị quân tốt Tiết Duyên Đà chắn đi, hắn bắn
tên bằng cảm giác nên không trúng vào chỗ hiểm trí mạng. Nếu không với
tiễn pháp của hắn dù không phải chỗ yếu hại, cũng có thể đưa địch vào
chỗ chết. Mũi tên vừa rồi sau khi xuyên qua hai người thì lực lượng đã
giảm bớt rất nhiều nên Hầu Quân Tập trọng thương nhưng lại không nguy
hiểm đến tánh mạng.
Hầu Quân Tập vẫn bảo trì được lý trí nhất định, thong dong chỉ huy rút quân.
Đỗ Hà cũng không truy kích, tuy hắn biết Hầu Quân Tập bị thương, nhưng
thương thế như thế nào cũng không xác nhận. Tuy nhiên vì cánh quân bên
trái tan tác khiến thực lực của hai bên quá chênh lệch.
Hầu Quân Tập lui mà không loạn, miễn cưỡng truy kích tác chiến cũng không phải là hành động sáng suốt.
Đỗ Hà một lần nữa chỉnh đốn binh mã, triệt hồi hướng nam. Trên đường đi
gặp Đường quân Lý Tích sai tới trợ giúp, hai bên nhập vào trở về nơi trú quân.
Trong đại doanh, Lý Tích sớm đã chuẩn bị xong đầy đủ áo bông, lửa than cùng canh gừng, cung cấp cho binh mã của Đỗ Hà nghỉ ngơi.
Đỗ Hà hạ lệnh toàn quân giải tán, cũng thay đổi một bộ áo bông sạch sẽ đi vào soái trướng của Lý Tích báo cáo quân tình.
Soái trướng Lý Tích rất lớn nên hơi thấp lạnh. Trước soái trướng có một chậu than đốt lửa nhỏ, hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn, bình thường Lý Tích
cũng không đốt than sưởi ấm trong trướng.
- Bái kiến Đại tổng quản.
Đỗ Hà vấn an.
Lý Tích cười nói:
- Không cần đa lễ, tới sưởi ấm đi. Trong khí trời ác liệt,ngươi có thể an toàn rút về, thật sự không dễ dàng. Có thể trong tình huống bị phục
kích tình huống đánh lui Hầu Quân Tập, càng là rất giỏi, điểm ấy dù là
ta cũng không tự tin làm được.
Hắn còn không biết Đỗ Hà trải qua
khổ chiến như thế nào nhưng nghe tướng sĩ phái đi trợ giúp kể lại trước
khi bọn họ tới thì Đỗ Hà đã đánh tan Hầu Quân Tập đến công, trong nội
tâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Vào trận chiến đầu tiên, Đỗ Hà dù sao ở vào thủ thế, lại có rất nhiều danh tướng trợ giúp, chiếm cứ địa
lợi cùng nhân hòa nên đánh bại Hầu Quân Tập cố nhiên là một loại bổn sự, nhìn vào biểu hiện bình thường của Đỗ Hà cũng không phải chuyện gì
ngoài ý muốn.
Nhưng đã bị Hầu Quân Tập phục kích, dã chiến với
hắn vẫn có thể chiến thắng vậy thì rất giỏi rồi. Theo như hắn nhận thấy, dù là Lý Tĩnh cũng làm không được. Dù sao Lý Tĩnh thiện ở dùng mưu, ở
chỗ dùng kỳ thủ thắng mà không phải giao phong trên trận.
Đỗ Hà lắc đầu cười khổ:
- Đại tổng quản quá đề cao ta rồi, quyết đấu dã chiến với Hầu Quân Tập,
ta thất bại thảm hại, cơ hồ không có chỗ hoàn thủ. Nếu không có tiễn
thuật nghịch thiên của Tiết Nhân Quý, lại được viện quân Đại tổng quản
đuổi tới cứu thì cũng chỉ là một đám tàn binh bại tốt.
Hắn kể lại tình huống bị tập kích sau lưng, không hề giấu diếm cảm giác vô lực khi đối mặt với Hầu Quân Tập, cuối cùng khi nói ra tình huống xoay chuyển
kịch tính thì cảm khái:
- Lúc ấy Hầu Quân Tập đã thấy rõ trung
quân khác thường, có thể khẳng định, chỉ cần hắn đánh vào trung quân thì trung quân sẽ bị diệt như tả quân. May quân ta có mãnh tướng như Tiết
Nhân Quý.
Hắn không tiếc lời khen Tiết Nhân Quý, hết thảy công lao xoay chuyển dồn cho thần tiễn thủ này.
Lý Tích biết nhưng không thể trách, cười ha hả:
- Đây cũng chính là vũ vận, tình thế chiến trường thiên biến vạn hóa, cho dù là một chi tiết nhỏ cũng có thể cải biến thế cục.
Đỗ Hà cũng nghĩ đến rất nhiều chuyện trong lịch sử, điển hình nhất như
trận chiến Minh triều Chu Lệ phát động “Tĩnh Nan” đánh với Lý Cảnh Long ở Bạch Câu Hà. Lý Cảnh Long tuy không phải nhân vật gì, nhưng có được đại quân 60 vạn, dưới trướng lại có danh tướng là hai cha con Bình An vây
Chu Lệ ở Bạch Câu Hà, tiền hậu giáp kích, Chu Lệ suýt nữa bị bắt. Nếu
đánh tiếp thì bại là dĩ nhiên, nào ngờ một trận gió thổi đổ tướng kỳ của Lý Cảnh Long khiến Chu Lệ, chuyển bại thành thắng.
Đỗ Hà cũng
không dị nghị với tình huống này, Chu Lệ là trời giúp còn dưới trướng
hắn lại có mãnh tướng có thể dùng ba mũi tên định Thiên Sơn.
- Bất quá, thất bại thủy chung là thất bại.
Đỗ Hà cũng đem chuyện đánh lui Hầu Quân Tập là một hồi thắng lợi, tuy
trong mắt nhiều người chuyện này là thắng lợi nhưng Đỗ Hà hiểu rõ khi
Hầu Quân Tập công kích đến La Thông thì cơ hồ toàn quân bị diệt. Binh mã của Tiết Nhân Quý cũng tổn thất thảm trọng, duy nhất đánh trọng thương
quân địch là Tuyển Phong quân.
So sánh quân số thương vong, bọn họ vẫn thua thiệt.
Lý Tích sao nhìn không ra phiền não của Đỗ Hà, trầm giọng nói:
- Đã tòng quân nhất định phải có chuẩn bị tâm lý này. Trên thế giới không có Thường Thắng Tướng quân, không ngừng học tập, tiến bộ, tiếp thu bài
học trong thất bại mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Đỗ Hà cười cười ảo não:
- Đạo lý là minh bạch, nhưng muốn bắt đầu vẫn cảm thấy khó chịu. Bất quá
Đại tổng quản yên tâm, té ngã ở đâu, đứng lên ở đấy. Trải qua một trận
chiến này, ta xem như hiểu được cùng hắn minh đao minh thương chính diện quyết đấu, muốn thủ thắng, cũng không dễ dàng. Ta cảm thấy chúng ta nên ngầm giở trò mới có thể đánh bại hắn.
Lý Tích sáng mắt, Đỗ Hà đã từng là cấp dưới trực tiếp của hắn nên hắn rất hiểu mưu ma chước quỷ
của thuộc cấp này, thấp giọng hỏi:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Đỗ Hà thầm thì một hồi, chỉ nghe rõ mấy tiếng “Lần này không làm hắn tức đến thổ huyết thì không thể”.