Tục ngữ nói:
- Cây không muốn vỏ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ; người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ...
Người sống, lấy tranh giành chính là mặt mũi. Đây chính là mục tiêu vĩ đại
của bất cứ người nào, hoặc giả, nó quá nhỏ bé, bất luận là người có địa
vị cao cỡ nào, hay hoặc giả là đê tiện cỡ nào. Nó cũng tồn tại trong máu của bọn họ, đều cần được người ta tôn trọng, dù chỉ là một chút ít.
Người sở dĩ có cố gắng, kiếm lấy chính là phần tư cách được người ta tôn
trọng này, mà đại bộ phận người, đều khó thực hiện nguyện vọng này.
Một người, nếu ngay cả mặt mũi tối thiểu cũng không cần, vậy hắn còn có thể bỏ qua cái gì nữa?
Hầu Quân Tập hiển nhiên không đạt tới cảnh giới này, hắn không chỉ cần mặt
mũi, hơn nữa rất xem trọng mặt mũi, mà loại sỉ diện này, chính là nhân
vật cần sỉ diện mà chết.
Hôm nay cả quân doanh Tiết Duyên Đà,
thái độ đối với Hầu Quân Tập đều có một phần khinh thường, xem thường,
cho dù thế nào, cũng xem thường sự tồn tại của Hầu Quân Tập, hoàn toàn
cô lập hắn ra. Mọi người ở sau lưng Hầu Quân Tập, đều gọi hắn là Hầu Oa
Tử, bởi vì chỉ có Oa Nhi mới có bản lĩnh có được quyền lực, cứt đái
không cách nào tự gánh vác.
Tuy Hầu Quân Tập trên danh nghĩa là thống soái tam quân, nhưng không có bao nhiêu binh sĩ nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của hắn.
Hắn muốn tuần doanh, ánh mắt sau lưng giống như dao đâm, không lúc nào mà
không xuất hiện. Tại loại tình huống này, mặc dù là Bạch Khởi, Hàn Tín
là những danh tướng cái thế cũng bất lực, huống chi Hầu Quân Tập còn
chưa tới cảnh giới của Bạch Khởi, Hàn Tín.
Hầu Quân Tập bị buộc
bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng lý do trọng thương, giao quyền chỉ huy cho
Đại Độ Thiết, một mình trốn ở trong doanh trướng, chân không bước ra
khỏi nhà.
Ngược lại cũng không phải mọi người đều dùng ánh mắt
này với Hầu Quân Tập, nhưng người hiểu Hầu Quân Tập cũng có một người,
đó chính là chiến tướng Phạm Hạo của Tiết Duyên Đà.
Phạm Hạo là
một mãnh tướng của Di Nam phái tới Tiết Duyên Đà, có quan hệ với Đại Độ
Thiết, cũng không mật thiết, có thể chăm chú chấp hành mệnh lệnh của Hầu Quân Tập. Hầu Quân Tập bảo hắn làm việc. Dần dà, Phạm Hạo cũng học được một thân bản lĩnh của Hầu Quân Tập, cho nên Phạm Hạo vô cùng kính trọng hắn.
Hắn một mực đi theo bên cạnh Hầu Quân Tập, đương nhiên
không ai cũng như hắn, người khác cho rằng Hầu Quân Tập hai lần bại là
do Hầu Quân Tập năng lực chưa đủ. Ngược lại cảm thấy Hầu Quân Tập không
dậy nổi, đổi lại Đại Độ Thiết đến đánh hai trận này, hắn tuyệt đối không có khả năng đánh được một trận đặc sắc như Hầu Quân Tập.
- Đại tướng quân...
Phạm Hạo cầm thuốc tới, ý định tự mình thay thuốc cho Hầu Quân Tập.
Trong quân của Hầu Quân Tập cũng có quân y, nhưng quân y chữa trị cho Hầu
Quân Tập, xử lý miệng vết thương, cũng là làm dối mà thôi, ngược lại
không bằng Phạm Hạo tự mình xử lý mới tốt.
Hầu Quân Tập im lặng
nằm ở trên giường, trong nội tâm ngũ vị đều có, có cảm giác không nói
nên lời. Mấy ngày trước đây, hắn còn là thống soái hơn muời vạn quân,
ngắn ngủn hơn tháng, hắn đã bị mỗi người thóa mạ như chó nhà có tang,
mỗi lần tâm niệm không sai, trong mắt gần như phun lửa: Tiết Duyên Đà
mọi rợ dám lấn ta như thế, bị nguời người thóa mạ, lão tử như không giết cẩu tặc kia, lão tử sẽ không mang họ Hầu, ta sẽ mang họ Thí!
Trong lòng Hầu Quân Tập nhỏ mọn, nhất là mang thù hận, cuộc đời này có hai
người hắn muốn giết, Đỗ Hà là đầu tiên, Đại Độ Thiết là thứ hai.
Hắn so với bất luận kẻ nào cũng nhìn rõ ràng, Đại Độ Thiết trong quân Tiết
Duyên Đà có địa vị gần với Di Nam. Cho dù tạo thành loại cục diện này
cũng tận lực được Đại Độ Thiết đè xuống, nhưng dùng uy tín của mình,
ngăn chặn những lời đồn đãi, đó là chuyện dễ dàng. Nhưng Đại Độ Thiết
không có, hắn không có, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, ngồi xem sự
việc phát triển, sau đó công khai cho nguời của mình công kích
hắn, tiếp nhận quyền lực.
Nếu không phải Đại Độ Thiết cố tình như thế, căn bản không có khả năng huyên náo tới mức này.
Đối với Phạm Hạo ủng hộ, Hầu Quân Tập vẫn cảm kích, hoạn nạn gặp chân tình, cũng chỉ có như thế.
- Thiếu chủ, gần đây động tĩnh rất lớn, có trận lớn với Đại Đường...
Trong lời nói của Phạm Hạo mang theo lo lắng, hắn kính yêu Hầu Quân Tập,
nhưng trung với Tiết Duyên Đà, hắn cũng không mong muốn Tiết Duyên Đà
bại trận.
Hầu Quân Tập nằm lỳ ở trên giường, nghe vậy không biết là có cái gì ngoài ý muốn hay không, lạnh lùng cười nói:
- Hắn vừa mới cướp binh quyền trong tay của ta, đương nhiên cần phải biểu hiện chút gì đó, làm cho Khả Hãn cùng tướng sĩ toàn quân cao thấp biết
hắn có bản lĩnh hơn Hầu Quân Tập ta, càng có năng lực làm thống soái tam quân hơn. Có thể khẳng định, sắp tới, Đại Độ Thiết sẽ xuất quân đấu với Đại Đường. . .
Phạm Hạo trầm giọng hỏi:
- Đại tướng quân cảm thấy lần này thiếu chủ xuất chiến, tỷ lệ thắng là bao nhiêu?
Hầu Quân Tập chẳng thèm ngó tới cười cười:
- Chỉ bằng hắn, cho dù gặp Tiết Vạn Triệt, Khế Bật Hà Lực hắn cũng chưa
chắc thủ thắng, chớ nói chi là Đỗ Hà, Lý Tích. Chờ xem, Đại Độ Thiết sẽ
bại rất thảm, trận chiến khó đánh.
Trên mặt Phạm Hạo biến đổi, thất thanh nói:
- Vậy phải làm gì? Đại tướng quân, không bằng ngươi một lần nữa đoạt lại
binh quyền, giúp chúng ta thủ thắng... Ta tin tưởng, chỉ có đại tướng
quân mới có thể chiến thắng Đại Đường.
Hầu Quân Tập thở ra một hơi, cười lạnh nói:
- Chớ ngu, hiện tại cả quân tốt của Tiết Duyên Đà, đối với Hầu Quân Tập
ta không có tâm tuân theo, hiện tại bảo ta đi lãnh binh, bại thảm hại
hơn... Đây là cơ hội duy nhất để cho Đại Độ Thiết biết rõ Lý Tích, Đỗ Hà lợi hại, chỉ có như thế, hắn mới có thể biết được là mình ngu xuẩn cở
nào, chính mình vô tri, sau đó cam tâm tình nguyện đem quân đội trả cho
ta, hơn nữa toàn tâm toàn ý giúp ta phá địch. Khi đó, đây mới là cơ hội
duy nhất của chúng ta...
Phạm Hạo không thể làm gì mà thở dài.
Hầu Quân Tập nói:
- Phạm Hạo, ngươi đi theo ta gần như thế, Đại Độ Thiết sẽ giận lây sang
ngươi, sẽ không để cho ngươi ra trận giết địch, ngươi vừa vặn lợi dụng
thời gian này mà làm vài chuyện cho ta, trong quân Tiết Duyên Đà tất
nhiên có mật thám của Đại Đường, hơn nữa địa vị không thấp ... Ngươi
giúp ta tra một chút, để ý những tướng tá vừa được đề bạt gần đây, bọn
chúng rất có thể là nội ứng của Đại Đường.
Phạm Hạo nghiêm cẩn tuân lệnh, sau đó cáo từ rời đi.
Vừa đi ra ngoài trướng, Phạm Hạo thình lình nghe trong trướng truyền ra một hồi thở dài:
- Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là thắng lợi... Nếu là thắng lợi, thì cũng không có hi vọng gì.
...
Quân doanh Đại Đường.
Bởi vì con đường lầy lội, mà quân Đường lại muốn dùng cách tiêu hao chiến,
Lý Tích cầm chủ lực, đại quân cũng không có hành động quá sớm, án binh
bất động, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh.
Ngày hôm nay Đỗ Hà
nhận được thư của Tần Dục, thế công lời đồn đãi, đạt được thành công,
Hầu Quân Tập đã bị toàn quân xem thường, không thể diện tiếp tục lãnh
binh tác chiến, cho nên dùng cớ bị thương nặng, đem quân quyền chỉ huy
giao cho Đại Độ Thiết.