Đại Đường Đạo Soái

Chương 663: Chưa biết hươu chết về tay ai (thượng)




- Có phải tiền tuyến xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn phải không?
Trong nội tâm Trường Nhạc, Vũ Mị Nương, Lý Tuyết Nhạn đều xiết chặc, còn chưa nghe là chuyện gì, tâm đã nhảy lên.
Tần Dục tâm tư linh xảo, vội vàng cười nói:
- Chiến sự thuận lợi, công tử cũng không có gì. Công tử phái ta về, chủ yếu có hai chuyện... Đầu tiên, thư nhà...
Hắn cầm một lá thư do Đỗ Hà tự tay viết trong áo ra, phân biệt đưa cho Trường Nhạc, Vũ Mị Nương.
Lý Tuyết Nhạn nhìn Tần Dực, thấy hắn không có cho mình, kinh ngạc nói:
- Sao ta không có?
Tần Dục lắc đầu nói:
- Chưa, chỉ có Đại phu nhân, Tam phu nhân...
Lý Tuyết Nhạn há hốc mồm, không phải bởi vì minh ngực nhỏ, cho nên không có thư cho mình a?
Tần Dục vội hỏi:
- Chuyện thứ hai chính là Nhị phu nhân đi theo tại hạ đi tới phương bắc một chuyến, công tử nói hiện tại chiến sự xuất hiện biến hóa, mấu chốt thắng bại nằm trên tuyệt kỹ của Nhị phu nhân.
Lý Tuyết Nhạn lúc này mới chợt hiểu, vừa nghĩ tới mình có thể ảnh hưởng tới thắng bại, tâm tư khẽ động, nói ra:
- Ta đi chuẩn bị.
...
Trải qua nửa tháng chạy đi, Lý Tuyết Nhạn ngồi xe ngựa đi tới quân doanh của Đỗ Hà trong đại doanh quân Đường.
Tần Dục đưa cho Lý Tuyết Nhạn một bao nhỏ, nói:
- Trong này có quần áo quân tốt, quân doanh trọng địa, không cho nữ tử tiến vào, ta cũng không muốn làm khó phu nhân đâu.
Lý Tuyết Nhạn cười khanh khách, trong lúc này, một giai nhân thanh xuân tú lệ biến thành một binh nhị ca tuấn tú. Nữ tử cải nam trang, khó khăn nhất chính là trái khế cổ, nhưng bây giờ là mùa đông, cho nên không để lộ cổ ra ngoài.
Đỗ Hà đã chuẩn bị cho hai người lệnh bài ra vào quân doanh, Tần Dục, Lý Tuyết Nhạn một trước một sau, không bị kiểm tra gì, tức thì tiến vào quân doanh quân Đường.
Sau khi Đỗ Hà nghe thông báo, cười cười tiến ra đón. Nhìn thấy thân ảnh sau lưng Tần Dục, có một tên lính rất quen, cười khổ lắc đầu, nhận ra Lý Tuyết Nhạn không có mang bất cứ mặt nạ gì, mà cách ăn mặc cũng tùy tiện.
Nhưng cách ăn mặc tùy ý này, lại che dấu bộ mặt đặc thù của nàng. Nếu không có nàng và Tần Dục đi cùng một chỗ, nếu không phải ở trong quân doanh trọng địa không cho người thường tiến vào, Đỗ Hà cũng không nhất định nhận ra nàng.
Dịch Dung Thuật của nha đầu kia, càng ngày càng xảo đoạt thiên công.
Đỗ Hà tươi cười hơn, có tay nghề này của Lý Tuyết Nhạn, tương đương với toàn bộ kế hoạch thành công.
- Đến, vào trong doanh trướng nói chuyện...
Đỗ Hà bảo Tần Dục đi xuống nghỉ ngơi, đem Lý Tuyết Nhạn đưa vào doanh trướng, mặc kệ cái kế hoạch kia thế nào, trước ôm giai nhân vuốt ve an ủi trước rồi tính sau.
Tham gia quân ngũ đã ba năm, heo mẹ cũng biến thành Điêu Thuyền, lời này không sai chút nào.
Ngày bình thường nhìn ba phu nhân như hoa như ngọc oanh oanh yến yến, nếu như biến thành người cô đơn, tư vị thật sự không dễ chịu.
Ôm giai nhân xinh đẹp mê người trong ngực, ngửi ngửi hương vị nữ nhân trong ngực của mình, nam nhân nhất định sẽ nhất trụ kình thiên ngay lập tức.
Cảm nhận được tiểu Đỗ Hà đang đè lên bụng của mình, Lý Tuyết Nhạn đỏ mặt tới tận mang tai, kháng cự nói:
- Đừng, ta lo có người...
Đỗ Hà cười tà, nói:
- Nơi này là doanh trướng của ta, mặc dù Lý Tích là đại tổng quản có tới, cũng cần thông báo một tiếng, không ai dám xông vào...
Lý Tuyết Nhạn xấu hổ, mặt đỏ như máu, nói:
- Quân doanh trọng địa, không thể xằng bậy, trái pháp luật quân kỷ...
Nàng cũng không biết quân quy, nhưng vào lúc này nói loạn.
Đỗ Hà cười càng lớn, nói:
- Quân pháp nói là, quân doanh trọng địa, không cho nữ quyến đi vào. Nhưng ngươi không phải nữ quyến, là nhân tài, là nhân tài giúp cho quân ta giành được thắng lợi. Cho nên, ngươi là ngoại lệ...
- Nhưng bây giờ là ban ngày...
Đỗ Hà vẻ mặt kinh ngạc:
- Ta ôm một cái, ngươi muốn đi đâu?
- Ngươi...
Rốt cuộc Lý Tuyết Nhạn hiểu được, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Đỗ Hà, hung hăng đá một cước, dẫm nát mu bàn chân của Đỗ Hà, thấy mặt của Đỗ Hà đau đến mức vặn vẹo, thị uy dương dương tự đắc, giãy giụa khỏi ôm ấp, đi tới trước bàn và ngồi xuống, đắc ý hỏi:
- Ta là nhân tài, hì hì, nói đi, thỉnh bổn cô nương làm cái gì?
Đỗ Hà thấy vẻ mặt đắc ý của nàng, lắc đầu cười khổ, lập tức nói tới chính sự, cũng nghiêm nét mặt nói:
- Cho ngươi cải trang thành người khác, nhất định phải làm, hơn nữa không được để cho kẻ nào phát giác vấn đề này... Việc này thành, tám vạn quân của Tiết Duyên Đà sẽ tan thành mây khói, nếu không thành, tướng công của ngươi là ta, sẽ mất mặt thật lớn. Chẳng những đề ra kế sách, bị người ta phá giải, còn hại quân Đường tan tác, càng không công tặng một phần đại lễ của Tiết Duyên Đà.
Lý Tuyết Nhạn thấy hắn nói nghiêm túc, cũng thay đổi vẻ mặt tùy ý, nói:
- Chuyện này yên tâm, phàm là ta cải trang, chỉ cần cải trang thành người khác, không nói lời nào để lộ nội tình, bộ dáng cho dù là người chí thân, cũng khó có thể phát giác.
Tuy Lý Tuyết Nhạn biết rõ chuyện trọng đại, nhưng thời điểm nói lời này, vẫn bảo trì tư thế tự tin, đây là nét mặt của một chuyên gia tin tưởng tuyệt đối vào tuyệt kỹ của bản thân.
Đỗ Hà cười, nói ra:
- Mong rằng mọi sự đại cát, ta cũng không nói thêm chuyện gì, trận chiến này đắc thắng, phu nhân sẽ lập công đầu.
Lý Tuyết Nhạn không thèm quan tâm tới cái gì công đầu, có thể giúp đỡ Đỗ Hà lấy được thắng lợi, đã cảm thấy mỹ mãn, hỏi:
- Muốn cải trang ai? Muốn giả trang, tốt nhất là phải cho ta quan sát tinh tế, nói ra chi tiết đặc thù, tỉ mĩ, ta phải ghi nhớ điểm này, mới có được thành quả hoàn mỹ nhất.
Đỗ Hà tự nhiên cười nói:
- Đây là tự nhiên...
Trong nội tâm thì thầm.
...
Chiến sự một mực giằng co, quân Đường đối mặt với binh của Tiết Duyên Đà không có khả năng đại thắng, đồng dạng binh của Tiết Duyên Đà cũng không làm gì được binh mã dũng mãnh thiện chiến của Đại Đường.
Nhưng Đường triều vì một trận chiến này, đặc biệt trù bị hơn một năm trước, lương thảo vật tư sung túc, hoàn toàn có thể tiêu hao.
Tiết Duyên Đà lại không có thời gian, tuy nói bọn chúng không bị lương thảo khốn nhiễu. Nhưng đại quân Đường triều ba mặt tới gần, không chừng ngày nào đó sẽ tiến tới trướng đình của Tiết Duyên Đà, bọn họ không có thời gian để dài dòng.
Hiện tại Tiết Duyên Đà chỉ có một hi vọng thắng duy nhất, đó chính là tình báo của Khế Bật Hà Lực.
Qua một tháng liên tục, Khế Bật Hà Lực vẫn không truyền lại tin tức gì.
Thời điểm Đại Độ Thiết chờ không được, thì tin tức đầu tiên của Khế Bật Hà Lực truyền đến, làm cho Đại Độ Thiết cảm thấy vui như bay lên trời.
Thứ sáu tháng hai, sẽ có một đại đội vận lương từ Nhạn Môn Quan vẫn chuyển tới quân doanh Đường triều. Bởi vì dân tộc thảo nguyên từ trước tới nay qua lại như gió, đề phòng con đường vận lương gặp nạn, phương thức vận lương phân thành vài lần vận chuyển, mà không giống như trước kia, sẽ vận chuyển như nước. Nếu không vận, trong tháng này sẽ không có quân lương cho tám vạn đại quân.
Nhận được tin tức này, trong lòng Đại Độ Thiết kích động, lương thảo chính là mạch máu của ba quân, nếu cạn lương thực, cho dù binh mã nhiều hơn nữa, cũng chỉ có bị chờ diệt vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.