Đại Độ Thiết nhạy cảm ý thức được đây là cơ hội, nếu như có thể
nắm chặt, thắng lợi chắc chắn sẽ nghiêng về phía Tiết Duyên Đà... Nhưng
điểm mấu chốt nhất, Đại Độ Thiết cũng không dám không coi trọng, vạn
nhất đây là bẩy rập, quân Tiết Duyên Đà phái đi tập kích, sẽ dữ nhiều
lành ít.
Tiết Duyên Đà hiện tại hao không nổi, đồng dạng cũng tổn thương không dậy nổi.
Cho nên tập hợp tâm phúc thương nghị.
Cho dù bàn thế nào, cũng không thể đoán được tin tức này có chuẩn xác hay không.
Luyên Đê Lục Hồn nói:
- Nếu đây là mồi nhử của Đường triều dành cho chúng ta, ta xem không
phải, bởi vì mồi nhử này quá lớn... Nếu nói trong đó có lừa dối, cũng
không có khả năng lớn. Tướng lãnh Đường triều, có lẽ không đến mức lợi
dụng tính mạng mẫu thân của Khế Bật Hà Lực, để đổi lấy một trận thắng
lợi. Bởi vì cho dù quân ta trúng kế tổn thất cũng chỉ là quân cướp lương thôi... Tình huống quỷ dị, ta thấy không cách nào đoán được thật giả.
Tu Bặc Phá Tuyền cũng không thèm để ý, nói:
- Cân nhắc đi, cân nhắc đi, có làm hay không? Trong mắt của ta, nói nhiều thế chỉ là nói nhảm, để cho ta suất lĩnh binh mã tinh binh dưới trướng, quanh co vòng vèo đến sau lưng địch. Nếu như phát hiện có bóng dáng của địch nhân, không đánh là được. Nếu như không có phát hiện bóng dáng
phục binh, vậy thì cướp lương, cho dù viện quân quân Đường đến thì thế
nào? Chúng ta bốn chân, nhanh hơn bốn chân của bọn chúng, muốn bắt chúng ta, kiếp sau học kỹ thuật cỡi ngựa từ trong bụng mẹ đi.
Trong mắt Đại Độ Thiết, Luyên Đê Lục Hồn sáng lên.
Đại Độ Thiết cười ha ha:
- Cổ nhân nói không bao giờ sai: trí giả cũng có khi sai, đồ đần cũng có
khi nghĩ ra được sách lược cao minh... Tu Bặc Phá Tuyền ngươi nói không
sai, quân tốt dưới trướng ngươi tốc độ là nhanh nhất, việc này sẽ do
ngươi đảm nhiệm tập kích, nhưng có một điểm ngươi sai rồi, đó là không
phải cướp lương, mà là thiêu hủy, thiêu hủy tại chỗ. Tình báo của Khế
Bật Hà Lực cường điệu Lý Tích cho nhiều quân theo bảo vệ, muốn mang
chúng đi, chỉ biến thành vướng bận. Lương thực ngũ cốc dễ dàng đốt,
chuẩn bị nhiều dầu dê một chút, dùng chúng trợ thế lửa, phải thiêu hủy
toàn bộ lương thực của quân Đường, nhớ lấy, trận chiến này mục đích cao
nhất chính là giải quyết và đốt lương thảo, đốt hết thì lui, không thể
nên chần chờ.
- Mạt tướng tuân mệnh!
Tu Bặc Phá Tuyền là
dũng tướng thân kinh bách chiến, tuy tài trí không cao, nhưng trọng yếu
là nghe theo quân lệnh, không chần chờ chút nào.
Lần hội nghị này Phạm Hạo không có quyền lợi tham gia, đương nhiên không phải địa vị
không đủ, với tư cách là dũng tướng của Tiết Duyên Đà, địa vị của Phạm
Hạo không kém Luyên Đê Lục Hồn, Tu Bặc Phá Tuyền, nhưng bởi vì hắn có
khuynh hướng nghiêng về phía Hầu Quân Tập cho nên bị Đại Độ Thiết bài
xích ra ngoài, cũng không có mời hắn tham gia hội nghị lần này.
Nhưng Phạm Hạo vẫn từ chỗ của bằng hữu mà đạt được tin tức, xanh mặt, tìm tới Hầu Quân Tập, đem chuyện Đại Độ Thiết cưỡng ép mẫu thân Khế Bật Hà Lực, bức bách Khế Bật Hà Lực thỏa hiệp, hơn nữa lộ ra quân tình của quân
Đường, nói cho Hầu Quân Tập.
Hầu Quân Tập động dung đứng lên, trầm giọng nói:
- Không có khả năng, bọn chúng không hiểu Khế Bật Hà Lực. Tại Đường triều có câu: "quân xem thần như tay chân, thì thần sẽ xem quân như tim gan;
quân xem thần như khuyễn mã, thần sẽ xem quân như nước trong người; quân xem thần như đất, thần sẽ xem quân như kẻ thù". Lý Thế Dân đối đãi Khế
Bật Hà Lực như quốc sĩ, cho dù có đem đao gác lên cổ của Khế Bật Hà Lực, Khế Bật Hà Lực cũng quyết định không phản nhà
Đường. Đây tuyệt đối là bị tính toán... Đại Độ Thiết đã nửa bước, tiến vào trong mộ rồi.
Thần sắc Phạm Hạo biến đổi lớn, hoảng sợ nói:
- Không được, ta đi thông tri thiếu chủ, Tiết Duyên Đà sẽ không bị hủy trong tay chúng ta...
- Không cần...
Hầu Quân Tập cười lạnh thò tay ngăn lại, thong dong nói:
- Tu Bặc Phá Tuyền lần này mang binh đi sẽ được tặng chiến thắng không
tốn sức, không cần phải buông tha cho thắng lợi dễ như trở bàn tay này.
Nếu như ta không có đoán sai, sát chiêu chân chính của Đường triều chính là khi lui lại. Lương thảo bị cướp, quân Đường sẽ lui lại. Đại Độ Thiết suất lĩnh quân thừa thắng xông lên, đương nhiên. Lần truy đuổi theo sau lưng này, mới thật sự là tai họa. Chúng ta không cần quản thắng lợi,
chỉ cần ngăn cản Đại Độ Thiết buông tha truy kích, vậy thì có thể phá
tan quỷ kế của Đường triều.
Thần sắc Phạm Hạo hiểu ra, tán thán nói:
- Đại tướng quân cao minh, nhưng không biết tướng quân dùng cách nào để
thuyết phục thiếu chủ đây? Với tính cách của thiếu chủ, muốn hắn nghe ta là không thể nào.
Hầu Quân Tập nói:
- Đại Độ Thiết không nghe ta, nhưng sẽ nghe Di Nam Khả Hãn...
...
Quân doanh Đại Đường, trong doanh soái của đại tổng quản Lý Tích.
Đỗ Hà, Lý Tích, hai vị chính phó tổng quản đang đánh cờ..
Trên bàn cờ là hai con rồng trắng đen đang đấu nhau, không ai nhường ai.
Đỗ Hà cũng không biết đánh cờ vây, sau khi xuyên việt tới Đường triều thì
học qua, kỹ thuật cũng không cao minh. Lý Tích cũng không phải là danh
thủ quốc gia, hắn cũng chỉ bình thường, kỹ thuật cũng không phải thượng
đẳng, cũng thuộc về cấp bậc tân thủ.
Hai kỳ thủ cấp thấp đọ sức, cũng có thể giết tới long trời lỡ đất.
Vào lúc này bọn họ đã nghe được tin lương thảo bị hủy.
Vào đêm qua, mãnh tướng Tu Bặc Phá Tuyền của Tiết Duyên Đà dẫn đầu năm ngàn kỵ binh đột kích đội ngũ vận lương, tuy đội vận lương bị tập kích nhưng bọn họ anh dũng chống cự, vây xe thành một vòng, không ngờ có thể đối
kháng thế công của kỵ binh Tuyết Duyên Đà.
Tu Bặc Phá Tuyền tấn
công mấy lần, mắt thấy cái trận xe kia chắc chắn, nhất thời khó có thể
đánh vỡ, cũng lệnh cho kỵ binh chuẩn bị bó đuốc, đem tất cả xe lương
thảo thiêu hủy, sau đó thong dong trở ra. Hắn cũng không biết, trong xe
có không ít bao tải đầy đất cát, ngăn cản thế lửa, bị đốt chỉ là lớp
trên mà thôi, lương thảo phía dưới, cũng không bị đốt quá nhiều.
Lý Tích văn vê quân cờ trắng trong tay, nói:
- Tuy nói bởi vì có đất cát ngăn cản phân nửa lương thảo, nhưng lửa lớn
vẫn thiêu hủy đi bốn thành lương thảo. Phải biết rằng bốn thành lương
thảo trong một tháng của tám vạn đại quân là con số lớn cỡ nào. Có thể
thủ thắng thì tốt, không thể thủ thắng, vậy thì mất mặt to.
Đỗ Hà cầm trong cờ đen trong tay đặt lên tử huyệt của cờ trắng, cười nói:
- Chuyện này đại tổng quản yên tâm, bởi vì có Hầu Quân Tập tồn tại, ta
mới không dám đánh cược. Ta biết rõ kế này nhất định gạt được Đại Độ
Thiết, nhất định không gạt được Hầu Quân Tập. Bởi vì hắn quá hiểu tướng
quân Khế Bật Hà Lực, biết rõ hắn sẽ không phản Đường, cho nên cũng không tin chuyện trá hàng. Trước khi thực hành kế sách, ta đã nghĩ biện pháp
giải quyết, trước đó không lâu ta đã mời một vị kỳ nhân, có thần kỹ của
nàng tương trợ, ta có thể cam đoan cho dù Hầu Quân Tập là thống soái tam quân như cũ, hắn cũng phải trúng kế...