Sửa chữa xong “Luật Lễ”, Đỗ Hà thỏa mãn duỗi lưng, toàn thân không ngừng phát ra thanh âm răng rắc vì ngồi quá lâu.
Hắn đem “Luật Lễ” đã được biên soạn xong cầm trên tay, tính toán vào ngày
mai đi qua Thái Quốc Công phủ, đem “Luật Lễ” đưa cho Đỗ Như Hối xem qua, nghe ý kiến của hắn một chút, sau đó sẽ quyết định có nên trình lên cho Lý Thế Dân hay không. Dù sao người biên soạn “Luật Lễ” là Trưởng Tôn Vô Kỵ. “Luật Lễ” được viết trong ba năm, là kiệt tác được biên soạn tỉ mỉ, nếu như vậy trắng trợn đập phá sửa chữa, tất sẽ tạo ra một trận náo
động. Để cho Đỗ Như Hối xem trước, mới dễ dàng ứng phó với cơn lốc này.
Kỳ thật chuyện cho tới bây giờ, Đỗ Hà đã sớm không phải vì muốn gây sự mới làm, mà là muốn sửa đổi một chút chế độ của Đường triều.
Chế độ
cổ đại trải qua mấy ngàn năm sờ soạng từng bước một diễn biến mà đến.
Theo thời nguyên thủy từ xã hội mẫu hệ, xã hội nô lệ, phát triển đến xã
hội phong kiến bây giờ, mỗi một bước phát triển đều cần trải qua những
năm tháng dài đăng đẵng. Ví như hậu duệ quý tộc ở Xuân Thu thời kỳ sớm
nhất, đến thời kỳ Chiến Quốc trăm nhà đua tiếng, cũng bởi vì có Khổng Tử xuất hiện mới khiến cho văn hóa phát triển.
Trước thời Khổng Tử, dân chúng không có cơ hội đọc sách, học giả dị sĩ nổi tiếng trên đời
kết giao đều là quan to hậu duệ quý tộc. Tỷ dụ như Lão Tử xuất Hàm Cốc
Quan, Tây du Tần quốc, Hàm Cốc quan thủ quan quan viên Quan Duẫn tự mình nghênh đón, đem dẫn vào chỗ ở của mình, cung phụng chẳng khác gì Bồ
Tát.
Đương nhiên cũng không phải nói Lão Tử cao ngạo như thế nào, mà là ở thời đại kia bọn họ luôn cư xử như vậy. Lúc ấy Lão Tử là học
giả vĩ đại, có thể cùng Lão Tử lui tới đều có tính cách giống nhau, là
người có chút tiêu chuẩn văn hóa, cùng dân chúng mù chữ sống chung một
chỗ chính là không vui vẻ, như đàn gảy tai trâu.
Nhưng Khổng Tử
lại thay đổi tập tục này, hắn là người thứ nhất trên thế gian đưa ra tư
tưởng “Hữu giáo vô loại”, chỉ cần có tâm dốc lòng cầu học, bất luận xuất thân của ngươi thấp như thế nào, bất luận do phong thổ hay tập tục, đều trước sau như một đem văn hóa truyền bá thiên hạ.
Đánh vỡ truyền thống chỉ có hậu duệ quý tộc mới có thể được học tập, làm cho người
trong thiên hạ mỗi người đều có thể được học tập tri thức.
Ngoài
ra những học sĩ thời bây giờ đều noi theo Khổng Tử, không chỉ đem tri
thức truyền cho hậu duệ quý tộc mà là rải khắp thiên hạ. Như thế mới
khiến cho văn hóa trong vòng mười năm phát triển, biến thành trăm nhà
đua tiếng.
Nếu không có Khổng Từ đề xuất tư tưởng “Hữu giáo vô
loại”, khiến cho trăm nhà đua tiếng, văn hóa Hoa Hạ được rầm rộ, như vậy văn hóa muốn xuất hiện cũng không phải chuyện dễ dàng.
Luật pháp cũng giống như vậy, từ học thuyết Hoàng lão sớm nhất, vô vi chi trị,
càng về sau là tam tỉnh lục bộ chế, theo tam công chế độ, về sau tới cửu phẩm công chính chế, từ cử hiếu liêm đến chế độ khoa cử, hết thảy phát
triển đều không rời khỏi cải biến.
Biến thảo có tốt có xấu, có lợi thiên thu, có di họa muôn đời.
Đỗ Hà là người hiện đại, có thể rõ ràng biết được chế độ nào có lợi cho xã hội phong kiến phát triển, chế độ nào không thích hợp cho xã hội phong
kiến, đem thích hợp tuyển chọn ra, không thích hợp từ bỏ. Đúng như Khổng Phu Tử đã nói, “Hữu giáo vô loại” cùng “Thủy chế”, Dương Kiên đưa ra
chế độ khoa cử, làm ra những quyết sách bước ra thời đại.
Đỗ Hà
sinh sống tại Đường triều, thành gia lập nghiệp, lại được Lý Thế Dân tín nhiệm coi trọng, sớm đem chính mình xem là người Đường, đem Đại Đường
vương triều là quốc gia của mình, có thể vì quốc gia ra một phần lực là
chuyện phi thường đáng tự hào.
Lúc ban đầu Đỗ Hà quả thật có lòng muốn đấu một trận với Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng khi đặt bút viết, suy
nghĩ trong đầu như tràn ra, cũng dần dần có biến hóa, quyết định lấy
việc sửa chữa là việc chính, về phần Trưởng Tôn Vô Kỵ đã là thứ yếu.
Đương nhiên nếu có cơ hội làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ khó chịu nổi, hắn
cũng sẽ không bỏ qua.
Đỗ Hà đi tới phòng Trường Nhạc, thăm tiểu Bảo Nhi cùng tiểu Bách Hợp.
Bóng đêm càng thâm, tiểu Bảo Nhi cùng tiểu Bách Hợp đang nằm trên nôi,
Trường Nhạc vừa đẩy nôi vừa ngâm nga khúc hát ru học được từ chỗ Đỗ Hà,
đang hống hai hài tử đi ngủ.
Đỗ Hà nhẹ nhàng bước tới, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng lắng nghe Trường Nhạc ru con, tối nay Đỗ Hà
qua đêm trong phòng Vũ Mị Nương, cũng không ở lâu, dặn Trường Nhạc đi
nghỉ ngơi đừng làm mệt thân mình.
Trên mặt Trường Nhạc hiện lên
dáng tươi cười hạnh phúc dào dạt, giữ nhi đồng cũng thật phiền lụy,
nhưng từ góc độ của một mẫu thân mà nói, cũng là chuyện vui vẻ nhất.
Tạm biệt Trường Nhạc, Đỗ Hà đi xuyên qua hai sân viện, tới khuê phòng của Vũ Mị Nương.
Vũ Mị Nương mặc một bộ sa mỏng y cơ hồ trong suốt thật nhẹ nhàng, ngồi
trước bàn trang điểm, trong tay đang xem tình báo về ngũ đại thế gia.
Đỗ Hà bước vào phòng, thần sắc chợt nao nao. Trong mắt hắn Vũ Mị Nương
diễm quang chói ngời, đang ngồi cạnh bàn chăm chú xem gì đó. Trên người
nàng mặc bộ áo sa mỏng không biết do tài liệu gì chế thành, mỏng như
cánh ve, mặc dù mặc trên người lại có thể rõ ràng nhìn thấy bờ lưng bóng loáng như ngọc, cùng chiếc yếm màu đỏ. Da thịt trơn mềm lộ bên ngoài
cực kỳ mê người.
Nàng đã tháo trang sức xuống, nhưng không làm
giảm đi vẻ diễm lệ, hiển lộ ra phong thái yêu kiều, thành thục mê người, làm không người nào có thể tự chủ chính mình.
Đỗ Hà tiến tới từ
phía sau ôm nàng vào lòng, ngửi hương thơm nồng nàn trên người nàng tản
ra, cả người có cảm giác như bay vào trong đám mây, thấp giọng hỏi:
- Nhìn cái gì đấy?
Vũ Mị Nương vừa giật mình, nhưng thấy hình ảnh trong gương, cũng thu cảnh
giác, đối với việc Đỗ Hà đi đường không hề có chút tiếng động nàng cũng
đã sớm thành thói quen.
- Đang xem tình báo của năm đại thế gia, nhìn xem có biện pháp nào cho bọn hắn nhận một kích lôi đình…
Vũ Mị Nương đối với trượng phu không hề có bất kỳ giấu diếm.
Đỗ Hà kinh ngạc nói:
- Năm thế gia vì sao gây lên nàng vậy?
Mấy tháng trôi qua, hắn cũng đã quên mất chuyện về Phí Thanh.
- Là gây chuyện với Đỗ lang thôi…
Vũ Mị Nương liếc mắt nói:
- Tên Phí Thanh cáo buộc Đỗ lang, còn nhớ không? Mị Nương trải qua điều
tra, hiện sau lưng hắn có hai hậu đài, một là năm thế gia, một là Ngụy
Vương Lý Thái… Muội xem chừng, sở dĩ Phí Thanh gây chuyện với Đỗ lang,
có thể là vì đêm mừng đầy tháng từng có mâu thuẫn với Ngụy Vương…Người
chân chính muốn đối phó Đỗ lang theo lý chính là Ngụy Vương. Ngụy Vương
là vương gia, xuống tay với hắn động tĩnh quá lớn. Chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, dù sao năm họ thế gia cùng Ngụy Vương có quan hệ chặt chẽ,
đối phó bọn hắn cùng đối phó Ngụy Vương cũng không có gì khác biệt…Quả
nhiên muội còn chưa xuất hậu chiêu, Ngụy Vương đã vì năm họ thế gia liên tục bôn ba!
Nàng giản lược kể lại chuyện mình đả kích năm họ thế gia.
Đỗ Hà đến lúc này mới biết Vũ Mị Nương thế nhưng chỉ vì một câu nói của
mình, lại phải bề bộn như vậy, cười hôn lên gương mặt mềm mại, nói:
- Thật sự là một tiểu yêu tinh lợi hại…
Hắn không hề trách cứ hay hỏi đến chuyện của nàng đã làm.
Hắn biết Vũ Mị Nương làm hết thảy cũng đều vì hắn, lại biết được thủ đoạn
của Vũ Mị Nương, dù là Phúc Nhĩ Ma có xuyên qua thời đại này cũng chưa
chắc có bản lĩnh từ chỗ Vũ Mị Nương tìm được dấu vết gì lưu lại.
- Ta xem xem…
Đỗ Hà đem “Luật Lễ” đặt lên bàn, tiếp lấy tài liệu về ngũ họ thế gia, muốn tìm hiểu thêm hiểu biết về họ.
Vũ Mị Nương cầm lên “Luật Lễ”, nàng sớm biết được gần đây Đỗ Hà đang vội
vàng sửa chữa những thứ này, đáy lòng tò mò tùy tay lật xem.
- Đây là…
Vũ Mị Nương chỉ xem chốc lát, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Đỗ Hà cũng không có bất kỳ cảnh giác, đáp:
- Là căn cứ theo “Luật Lễ” mà sửa, một ít chế độ, nàng xem thử có nơi nào cần bổ sung hay không?
Vũ Mị Nương thật sự chuyên tâm đọc, trầm ngâm một lát nói:
- Đỗ lang định dùng bản sửa chữa này để đối phó Trưởng Tôn Vô Kỵ sao?
Đỗ Hà lắc đầu nói:
- Ban đầu cũng có loại ý nghĩ này, nhưng bây giờ lại nghĩ nên lấy việc thay đổi chế độ xã hội làm đầu.
Vũ Mị Nương liền lộ ra bộ dáng quả nhiên là thế, lạnh nhạt nói:
- Vậy Đỗ lang cũng không nên viết như vậy, làm như vậy chỉ là hành vi làm cho người bị trọng thương nhưng chính mình cũng tổn thương…
- Vì sao?
Đỗ Hà có chút mờ mịt.
Vũ Mị Nương cười nói:
- Trưởng Tôn Vô Kỵ là đại thần được đương kim thánh thượng tín nhiệm
nhất, “Luật Lễ” lại là kiệt tác mà Trưởng Tôn Vô Kỵ biên soạn suốt ba
năm. Đỗ lang sửa chữa “Luật Lễ”, người sáng suốt vừa nhìn liền biết là
gây hấn với Trưởng Tôn Vô Kỵ. Cho dù Đỗ lang viết thật hay thì thế nào?
Đây là cố ý dẫn phân tranh, cho dù hoàng thượng tín nhiệm Đỗ lang ra
sao, làm sao trong lòng hắn lại không có khúc mắc?
Đỗ Hà nghe đến ngẩn ra, bản thân hắn thật sự không nghĩ tới chi tiết này.
Đây rõ ràng giống như chuyên công hữu thuật, tuy rằng Đỗ Hà có trí tuệ,
nhưng thiên phú thiên về tập võ, binh pháp, thư pháp ba đại sở trường,
đối với giác ngộ chính trị cũng không quá cao minh, có lẽ mạnh hơn người thường được một chút, nhưng không thể nào so sánh với loại bánh quẩy
như Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng Vũ Mị Nương là trời sinh chính trị gia, giác ngộ trong phương diện này thậm chí còn hơn cả những cựu thần như Phòng
Huyền Linh, Đỗ Như Hối, hoàn toàn không thua Trưởng Tôn Vô Kỵ, nàng có
thể mẫn cảm bắt lấy đáy lòng của những quan viên này, thậm chí cả ý
tưởng của Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân là hoàng đế, hắn hi vọng nhất chính là quần thần trên dưới một lòng, làm việc cho hắn, dốc sức cho Đại Đường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ở trong lòng Lý Thế Dân rất có địa vị, Đỗ Hà cũng rất trọng
yếu. Hai người đối kháng nhau, đối với Lý Thế Dân mà nói giống như dùng
tay trái đánh với tay phải, là chuyện mà hắn không nguyện ý nhìn thấy
nhất.
Nếu như hai người đấu tranh dây dưa, Lý Thế Dân tất nhiên
sẽ cảm thấy đau đầu, đồng thời sẽ nghiêm trị, hung hăng giáo huấn người
khởi xướng. Năm xưa hắn nặng phạt Trưởng Tôn Vô Kỵ chính vì nguyên nhân
này.
Nếu Đỗ Hà đem bản sửa chữa “Luật Lễ” đưa lên, tất nhiên sẽ
tạo ra một phen chấn động. Sẽ tạo thành chuyện Đỗ Hà đối chiến với
Trưởng Tôn Vô Kỵ. Đương nhiên giá trị của bản sửa chữa “Luật Lễ” của Đỗ
Hà hơn xa bản của Trưởng Tôn Vô Kỵ, tranh đấu thắng bại vừa xem liền
hiểu được ngay.
Nhưng mấu chốt chính là không phải thắng Trưởng
Tôn Vô Kỵ, mà là suy nghĩ trong lòng hoàng đế Lý Thế Dân. Mũi nhọn của
Đỗ Hà chỉ hướng Trưởng Tôn Vô Kỵ, đây là cố ý gây ra tranh đấu. Cho dù
hắn thắng, nhưng trong lòng Lý Thế Dân hắn lại bại rối tinh rối mù. Rất
rõ ràng đây là hành động hại người mà mình không có lợi gì!
Đỗ Hà không phát hiện điểm này, nhưng Vũ Mị Nương lại nhạy cảm nhận ra.
Đỗ Hà hít sâu một hơi, nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể lãng phí thời gian vậy đi?
Vũ Mị Nương cúi đầu cười, nhẹ giọng chỉ điểm:
- Vô tình dẫn phân tranh cùng cố ý dẫn phân tranh, đây là hai việc khác nhau…