Lý Khác nói vậy không phải giả dối, tính cách của hắn có vài phần giống
như Lý Thế Dân, đồng dạng có dã tâm, đồng dạng xem trọng tình nghĩa. Lý
Khác thân là hoàng tử, bằng hữu tri tâm không nhiều lắm nhưng Phòng Di
Ái là một trong số đó.
Lý Khác từng có tâm kéo Phòng Di Ái vào
trận doanh của mình từ đó thuận tiện lôi kéo Phòng Huyền Linh đức cao
vọng trọng làm chỗ dựa cho mình tranh giành Thái tử nhưng Phòng Di Ái cự tuyệt.
Tình bạn là tình bạn nhưng lựa chọn vị trí lại là một chuyện khác.
Giả như Lý Khác là Lý Thừa Càn hoặc là Lý Thái thì quan hệ song phương coi
như thất bại nhưng Lý Khác bất đồng. Có lẽ về khí độ thì Lý Khác không
so được với Lý Thế Dân nhưng so với Lý Thừa Càn, Lý Thái mạnh hơn trăm
ngàn lần.
Lý Khác suy bụng ta ra bụng người, có thể hiểu tình
cảnh Phòng Di Ái nên cũng không cưỡng cầu, tình nghĩa song phương không
vì thế mà yếu bớt. Lý Khác từ đó về sau cũng không nhắc lại việc này,
chỉ phân rõ giới hạn chính trị với Phòng Di Ái. Khi hai bên gặp nhau
cũng chỉ là đối ẩm nói chuyện phiếm, rất ít liên quan đến chính sự. Về
phần nguyên do, tự nhiên là không muốn đem Phòng Di Ái liên lụy vào.
Kỳ thật Lý Khác cũng đang phạm vào sai lầm của mọi người, cho rằng vị trí
Thái tử tương lai không phải là hắn thì là Lý Thái, về phần Lý Trì không xem vào mắt. Lý Khác vẫn tương đối hiểu vị đệ đệ Lý Thái, biết thủ đoạn của hắn. Nếu như Phòng Di Ái không thay đổi loại tính tình này thì ngày sau mình thất bại thì Lý Thái không thể nào dung hạ được Phòng Di Ái.
Phòng Di Ái cũng có thể nghe ra hàm ý của Lý Khác, tất nhiên cảm động, lập
tức nghĩ đến Lý Khác đang lo lắng cho mình, như vậy lại chứng tỏ chẳng
phải đang tranh đua với Lý Thái?
Trong đầu hắn hiển hiện câu nói
kia của Đỗ Hà “Ngụy Vương Lý Thái không có khả năng, Ngô Vương Lý Khác
cũng không có khả năng, bọn họ càng tranh giành lại càng không có khả
năng.”
Phòng Di Ái đầu óc đơn giản nhưng cũng không đến nỗi ngu
như heo. Dù sao hắn xuất thân hào môn, mưa dầm thấm đất, cũng biết
chuyện tranh đoạt quyền bính là tàn khốc. Không nói đâu xa, lúc phát
sinh biến loạn Huyền Vũ môn thì Phòng Di Ái cũng đã biết chuyện. Khi đó
phụ thân Phòng Huyền Linh bị trục xuất Trường An, kháng thánh chỉ mà lẻn vào Trường An trù tính chuyện Huyền Vũ môn, đó là tội tru diệt cửu tộc
tội. Trong đầu Phòng Di Ái mơ hồ còn nhớ đến không khí trong nhà ngày
đó.
Hắn biết nếu Lý Khác thất bại thì kết cục không tốt hơn Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát năm đó.
Hắn tín nhiệm Đỗ Hà vô điều kiện, biết Đỗ Hà đã nói Lý Khác không có khả năng, vậy thì nhất định không có khả năng.
- Chẳng lẽ biết rõ không có khả năng, còn muốn trơ mắt ếch nhìn Vi Đức đi vào cửa tử?
Một mặt là lời hứa đối với Đỗ Hà, một mặt là an nguy của hảo hữu.
Phòng Di Ái lộ vẻ cực kỳ phức tạp, muốn nói lại thôi.
Lý Khác nào biết đâu rằng Phòng Di Ái đang rối như tơ vò, chỉ cho là hắn
không muốn cải biến, lại không biết như thế nào mở miệng cự tuyệt hảo ý
nên mới vậy, lại lần nữa trầm giọng khuyên nhủ:
- Tuấn ca nhân,
địa vị càng cao, té càng nặng. Phòng gia các ngươi đã dính sâu vào trong đó, nếu ngươi có việc gì không chỉ liên quan đến mình ngươi mà còn cả
gia tộc. Ta biết ngươi không sợ Lý Thái nhưng không vì mình cân nhắc,
cũng phải vì người nhà cân nhắc.
Hắn cùng với Phòng Di Ái là bạn
tri kỉ, khuyên bảo như thế kỳ thật đã hết lòng, nhưng vì Phòng Di Ái
chọc phải Lý Thái nên hắn mới khuyên thêm như vậy.
Phòng Di Ái thấy Lý Khác như thế nên trong lòng càng cảm động, nhịn không được nói:
- Vi Đức huynh, buông tha đi.
- Cái gì?
Lý Khác ngoài ý muốn ngây dại, không biết Phòng Di Ái nói cái gì nữa.
Phòng Di Ái buột miệng đã biết không ổn, vừa rồi là nói hoàn toàn không suy
nghĩ, muốn nuốt lại cũng không kịp. Thấy thần sắc dị thường của Lý Khác
liền quyết định dù sao cũng đã sai, vậy thì xin lỗi lão đại rồi.
Hắn thấp giọng nói:
- Từ xưa đến nay, tranh giành hoàng trữ phần lớn đều là bi kịch. Vi Đức
biết rõ so ra kém Ngụy Vương, cần gì phải lâm vào trong đó?
Nếu là người khác nói loại lời này, Lý Khác nhất định giận tím mặt, nhưng Phòng Di Ái nói lại khác.
Lý Khác biết Phòng Di Ái chân chính quan tâm đến an nguy của mình, lạnh nhạt cười nói:
- Thân không ở trong hoàng gia, ngươi cũng không không rõ hấp dẫn trong
đó, có bất đắc dĩ, cũng có chí hướng, có hùng tâm khát vọng, không phải
một câu nói có thể buông bỏ. Huống chi hiện giờ ta buông bỏ cũng chưa
chắc gặp kết cục tốt gì. Ta không phủ nhận cả triều văn võ ủng hộ Tứ đệ
làm thái tử hơn xa ta nhưng chỉ cần phụ hoàng một ngày chưa định, ta
chưa hẳn không có cơ hội.
Không có hy vọng nên không hành động,
Phòng Di Ái không phải hoàng tử, ngôi vị hoàng đế cách hắn vạn dặm, cho
nên chưa bao giờ có loại ý niệm này. Nhưng nếu như ngôi vị hoàng đế chỉ
cách hắn vài bước thì thật không có mấy người có thể cự tuyệt hấp dẫn
này.
Lý Khác là như thế.
Với tư cách một hoàng tử, hết
thảy hùng tâm khát vọng của hắn đều đặt ở vị trí hoàng đế, từ đó mới có
thể triển khai. Làm một vương gia tiêu dao hiển nhiên không phải chí
hướng của Lý Khác, vì hảo hữu khuyên bảo, liền buông tha hết thảy vậy
thì chí hướng của Lý Khác cũng không giá trị gì.
Phòng Di Ái lắc đầu, thấp giọng vội vàng nói:
- Không có cơ hội, một chút cũng không có cơ hội.
Lý Khác trầm mặt, từ vừa mới bắt đầu đã cảm thấy Phòng Di Ái rất kỳ quái,
nghe xong lời này càng giật mình, thấp giọng nghiêm nghị hỏi:
- Ngươi nghe được phong thanh gì rồi hả?
Địa vị Phòng Di Ái tại triều tuy không cao nhưng có phụ thân được hoàng đế
coi là tâm phúc, lại có một đại ca là người hoàng đế tín nhiệm nhất,
nghe được một số chuyện không phải là chuyện không thể nào.
Phòng Di Ái đến lúc này tự nhiên không có ý định giấu diếm, trầm giọng nói:
- Là lão Đại ta nói, hắn nói ngươi không có gì hi vọng.
Lý Khác thất kinh còn hơn cả Phòng Di Ái nghe được từ miệng Phòng Huyền
Linh. Lời của Đỗ Hà trong trường hợp này còn có phân lượng hơn. Quan hệ
giữa Phòng Huyền Linh cùng Lý Thế Dân là quân thần, giữa hai người lúc
lên lúc xuống, có một số việc chỉ cần Lý Thế Dân không nói, Phòng Huyền
Linh không có cơ hội biết đến. Nhưng Đỗ Hà lại bất đồng, Đỗ Hà cùng Lý
Thế Dân vừa là quân thần, lại là con rể, còn có chút tình nghĩa thầy
trò, đan xen phức tạp.
Phóng mắt toàn bộ Đại Đường vương triều, có thể cùng Lý Thế Dân thoải mái nói chuyện phiếm, không chỗ nào cố kỵ chỉ có Đỗ Hà.
Đỗ Hà nghe được phong thanh, tin tức, chưa hẳn
không có khả năng.
Hắn rung giọng nói:
- Chẳng lẽ phụ hoàng đã dự định Tứ đệ?
Phòng Di Ái một lần nữa lắc đầu nói:
- Càng không khả năng là Ngụy Vương, lão đại nói, Ngụy Vương tuyệt không có hy vọng kế nhiệm thái tử.
Lý Khác triệt để ngây dại, Ngụy Vương Lý Thái có hi vọng nhất lại tuyệt không khả năng?
Không phải mình, cũng không phải Lý Thái, vậy thì là ai? Lý Khác hỏi vẻ tràn ngập nghi vấn:
- Không phải ta, cũng không tính Tứ đệ, còn có thể là ai?
Phòng Di Ái nhún nhún hai vai, lần thứ ba lắc đầu:
- Không rõ ràng lắm, lão đại chưa nói, chỉ nói là Ngụy Vương Lý Thái
không có khả năng, ngươi cũng không có khả năng. Các ngươi càng tranh
giành lại càng không có khả năng.
Lý Khác ngơ ngác nhưng rất
nhanh ánh mắt lóe lên dị sắc, trong miệng thì thầm nhớ kỹ một câu “càng
tranh giành lại càng không có khả năng.”
Dù sao cũng là người
thông minh, đã phát giác một câu nói kia đã là mấu chốt. Phòng Di Ái
không nói gì thêm, chỉ khổ sở vò đầu hối hận.
*****
Đỗ Hà tìm được Lý Thế Dân trong Ngự Hoa Viên.
Lý Thế Dân đang bất nhã ghếch chân lên ghế, trong tay cầm một con vẹt xinh đẹp.
Đỗ Hà trắng mắt, hắn phát hiện mình mỗi lần tới hoàng cung tìm Lý Thế Dân
thì vị hoàng đế Đại Đường này nếu không phải đang phê duyệt tấu chương
thì đang luyện thư pháp, nếu không nữa thì trốn ở trong ngự hoa viên
chơi động vật, lúc là thỏ, lúc là vẹt, tựa hồ không biết mệt.
- Ngươi đã đến rồi?
Lý Thế Dân chỉ liếc qua một cái, tiếp tục đùa với chim chóc, tựa hồ trong
mắt hắn, Đỗ Hà còn không quan trọng bằng một con chim nhỏ này.
Đỗ Hà im lặng, cảm thấy bản thân thật sự quá không uy nghiêm. Nếu như Ngụy Chinh ở chỗ này thì tốt rồi, Lý Thế Dân còn như vậy đảm bảo sẽ bị tên
kia phun nước miếng đầy mặt.
- Ngụy đại nhân?
Đỗ Hà đột nhiên kêu một tiếng.
- Soạt.
Lý Thế Dân ngồi nghiêm chỉnh, con chim trong tay đã nhét vào dưới ghế, hai chân khép lại dùng long bào phủ lên, một bản cổ tịch chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trên tay của hắn, giả vờ giả vịt nhìn xem. Tốc độ biến
hóa cực nhanh khiến ngay cả Đỗ Hà cũng theo đó líu lưỡi, bình tĩnh mà
xem xét, đổi lại là hắn cũng chưa chắc thần tốc như Lý Thế Dân, đây là
tuyệt kỹ thiên chuy bách luyện a.
Lý Thế Dân nghiêng ngó tựa hồ đang tìm thân ảnh Ngụy Chinh.
- Khục.
Đỗ Hà ho khan một tiếng, ra vẻ áy náy:
- Thật ngại quá, nhìn lầm rồi.
Lý Thế Dân cứng đờ, sao có thể không rõ nguyên do.
Tỳ nữ bốn phía cố nén cười, mặt nhăn nhúm, các nàng từng gặp không ít tình huống này nhưng trước kia đều là sự thật, lần này lại là giả.
Lý Thế Dân hung dữ trừng mắt nhìn Đỗ Hà, cũng không tức giận, chỉ là giống như cười mà không phải cười nói:
- Tiểu tử gan lớn thật, dám trêu đùa hí lộng đến lên đầu trẫm, rất tốt, rất tốt.
Đỗ Hà âm thầm kêu khổ, hắn hiểu rõ Lý Thế Dân, nếu khiến Lý Thế Dân mắng
vài câu thì không vấn đề gì nhưng nếu lộ ra bộ dạng này thì họa đến nơi
rồi.
Hắn thật muốn cho mình một bạt tai, biết rõ đấu không lại,
cũng không biết là cái quỷ gì quái phục sinh nên nhịn không được phạm
tật xấu muốn chơi khăm Lý Thế Dân.
Hắn lại ho khan vài tiếng, nghiêm nghị nói:
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế hôm nay đến còn có
đại sự.
Hắn vội vàng nói sang chuyện khác, dâng quyển sách trong tay lên, hy vọng bỏ qua.
Lý Thế Dân liếc hắn ra vẻ ngươi nhớ đấy cho trẫm, trong lòng cực kỳ vui
sướng. Với tư cách Hoàng Đế, hắn có rất ít thời điểm giải trí nhưng mỗi
lần làm khó dễ được Đỗ Hà, nhìn xem tên kỳ tài này kêu trời không ứng,
gọi địa mất linh cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ là với tư cách Hoàng
Đế, hắn cũng không thể vô cớ làm bừa.
Cho nên mỗi lần Đỗ Hà “mạo phạm”, hắn đều cảm giác đặc biệt vui vẻ.
Lý Thế Dân tiếp nhận kết tinh mấy tháng qua của Đỗ Hà, chậm rãi đọc qua.
Phút chốc, biểu tình vui vẻ của hắn trở nên nghiêm túc, kinh ngạc, chăm chú!