Đỗ Hà nghiêm nghị nói:
- Nếu các ngươi binh lâm thành hạ (hãm
thành nguy cấp), sẽ gặp ba tình thế nguy cấp. Thứ nhất, một mình xâm
nhập; thứ hai, sẽ bị quân canh giữ thành La Sa và quân Thổ Phiên vây
đánh; thứ ba, khí hậu ác liệt, La Sa nằm sâu trong cao nguyên Thanh
Tàng, phải chú ý nhiều hơn, ta có ghi phương pháp đối ứng.
Đỗ Hà
đã đi du lịch từ đời trước, kinh nghiệm phong phú, thời điểm tiến vào
được hướng dẫn viên du lịch giảng giải, nói tỉ mỉ cách ứng phó khoa học
với sự ác liệt của cao nguyên. Hiện tại dược vật không đủ, nhưng những
chú ý đó vô cùng hữu dụng.
- Mặt khác, thấu đáo, có việc gì
thương nghị với nhau, đại quân các ngươi ra ngoài, sinh tử tồn vong,
không chỉ là chuyện của các ngươi, còn quan hệ đến sự tồn vong của tướng sĩ ba quân, gặp chuyện cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Đỗ Hà biết rõ năng lực của La Thông cùng Tiết Nhân Quý, cũng không có hao tâm tổn trí nhiều, chỉ lo lắng tính tình vội vàng xao đông của La Thông, nhắc nhở
hắn.
Tuy Tiết Nhân Quý có năng lực trên La Thông, nhưng thời gian lãnh binh của hắn ngắn, công tích còn kém hơn tùy tùng đi theo Đỗ Hà,
La Thông. Cho nên chủ tướng đại quân sẽ là La Thông, Tiết Nhân Quý làm
phó.
La Thông cười gật đầu, đối với năng lực của Tiết Nhân Quý hắn rất phục.
Trải qua thời gian dài tiếp xúc, Tiết Nhân Quý đã được hắn tán thành rồi. Mà hắn chỉ tin phục mỗi mình Đỗ Hà.
Lúc này Chúc Hoắc với tư cách dẫn đường cho quân đội xuất hiện trong doanh.
Đỗ Hà bảo Chúc Hoắc đồng hành cùng Tiết Nhân Quý, La Thông.
Bảo hai tướng đi chuẩn bị.
Một giờ sau đó, Tiết Nhân Quý, La Thông cưỡi kỵ binh nhẹ rời khỏi quân doanh quân Đường.
Kỵ binh nhẹ đi ẩn mật, bọn họ xuất phát rời doanh, lại đi một vòng, tránh
ánh mắt trinh sát của quân Thổ Phiên, cộng thêm muốn nhanh chóng đi tới
gần La Sa.
Đỗ Hà đưa mắt nhìn Tiết Nhân Quý, La Thông rời đi, huýt sáo, triệu hoán Mãnh nhi, đem thư tín chuyển đi, nhẹ giọng cười nói:
- Tùng Tán Kiền Bố, ngươi đã giúp ta chuyện nhỏ, ta sẽ cảm kích ngươi, ngươi cầu nguyện đi...
Ý đồ chân chính của Đỗ Hà đã sắp thành công, nhất định phải phối hợp "ăn ý" với Tùng Tán Kiền Bố.
Sau khi Tùng Tán Kiền Bố phát giác được "Kỳ binh" này, đã là giữa trưa hôm sau.
- Cái gì?
Nhận được tin tức này, thần sắc Tùng Tán Kiền Bố đại biến, qua lại hai bước, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, có chút thời điểm gặp được đối thủ tốt, so với gặp rác rưởi, càng làm cho người ta cao hứng hơn, làm cho nhiệt
huyết sôi trào, nói:
- Tốt một Đỗ Hà, hảo thủ đoạn, không ngờ
khám phá ra thủ đoạn của hắn, trực tiếp phái binh đi đánh La Sa, một
chiêu này, đánh vào tử huyệt của chúng ta...
Đối mặt với Đại
Đường bách chiến bách thắng, Tùng Tán Kiền Bố tuyệt đối không có chút
khinh thị, có thể chiến một trận với Đại Đường, hắn đem tất cả binh sĩ
Thổ Phiên cầm trong tay. Ngay cả đội quân mạnh mẽ của đệ êệ cũng gọi
tới. Thậm chí một ít hộ vệ La Sa cũng rút bớt đi, hiện tại La Sa cũng
chỉ có hơn năm ngàn binh, đây là thời điểm phòng ngự yếu nhất.
Chư tướng của Thổ Phiên nghe tin này giống như nổ tung, võ tướng đứng đầu là Cách Nhĩ Đán nhảy lên đầu tiên, nói:
- Tán Phổ, vương thành binh thiểu, nếu như bị công hãm, vậy thì không ổn. Ta nguyện ý lãnh binh làm viện binh quay về, tiêu diệt đám quân Đường
dám ăn gan báo này.
Tùng Tán Kiền Bố cũng không lo lắng, cho dù
chiêu này của Đỗ Hà làm hắn ăn cả kinh, nhưng hắn nhanh khôi phục lại,
dùng thái độ của văn võ dưới trướng. Hắn lắc đầu bác bỏ ý tứ của Cách
Nhĩ Đán, nói:
- Đuổi không kịp... Ngựa của chúng ta, không bằng bọn chúng...
Lãnh thổ Đại Đường rộng lớn, các đời quân chủ, đều có được các chuồng ngựa
lớn. Quân mã của Đại Đường có hai loại, một loại là tây bắc Mã Cao cường tráng, sức bật mạnh, một loại khác chính là Hà Sáo, thấp bé tháo vát,
sức chịu đựng mười phần. Cho nên kỵ binh quân Đường phối hợp với hai
loại này, lúc đi vội sẽ dùng Hà Sáo làm chủ, lúc tác chiến, Mã Cao ở tây bắc làm chủ.
Cao nguyên Thanh Tàng cũng có ngựa, nhưng nơi của
bọn họ là đồi núi, thiếu khuyết điều kiện nuôi thả ngựa, ngựa của bọn họ phần lớn đều dùng để vận chuyển, thiện ở phụ trọng, thiếu sức bật và
tốc độ. Vốn không phải là đối thủ, quân Đường đã đi từ đêm qua, trừ phi
ngựa của bọn họ có cánh, nếu không sẽ không có khả năng đuổi theo kịp.
Điểm này, Tùng Tán Kiền Bố thấy rất rõ ràng.
- Không thể một mình phái quân trở về tiếp viện, bọn chúng sẽ dùng chiến
thuật binh mã, vây đánh viện binh. Trước công kích La sa, bức bách viện
binh xuất binh, sau đó tiêu diệt viện binh. Có thể khẳng định, sức chiến đấu của chi quân mã này rất mạnh. Phái quân trở về làm viện binh, tương đương với quỷ kế của bọn chúng, chúng ta không thể vô cớ hao tổn thực
lực.
Tùng Tán Kiền Bố tỉnh táo phân tích tình hình, liếc mắt bản
đồ, rất là đau đầu, hắn hi vọng vào lúc này có Khâm Lăng suy nghĩ giúp
hắn.
Bởi vì văn hóa thấp, tất cả tướng quân của Thổ Phiên cơ hồ
đều mù chữ, bảo bọn họ ra chiến trường giết địch còn được, nhưng thảo
luận thương nghị đối sách thì đúng là đàn gảy tai trâu.
Tùng Tán Kiền Bố cũng là người quyết tuyệt, rất nhanh liền ra lệnh.
- Bảo lính liên lạc ngày đêm chạy về báo tin, lệnh cho tất cả binh thủ
thành, hơn nữa tụ tập tráng đinh trong thanh, bảo bọn họ tham gia huấn
luyện, nếu có cần, thì tham gia bảo vệ thủ đô. Mặt khác... Truyền lệnh
ba quân, lập tức nhổ trại, toàn bộ đại quân lui về sau chút ít.
Hắn đưa ra mệnh lệnh này có chút không tình nguyện, theo như kịch bản của
hắn, quân Đường không ngừng bị dẫn vào sâu trong cao nguyên, thông qua
giao chiến thăm dò, không ngừng giả bại, từng bước thăm dò thực lực của
quân Đường yếu đi bao nhiêu, cuối cùng mới lui đến điểm tử thủ, chờ đợi
chiến cơ, lợi dùng át chủ bài trong tay, toàn lực thủ thắng.
Nhưng bây giờ tất cả bởi vì kỳ binh của Đỗ Hà mà tan vỡ, Đỗ Hà đã khám phá ra kế hoạch của hắn.