Thủ binh nhà kho hiện giờ chỉ có năm trăm, cộng thêm thay phiên trực với nhau, cho nên mỗi lần chỉ có hai trăm người. Mà hai trăm người duy trì
một nhà kho cỡ lớn thế này mà nói, địa phương có thể phòng thủ vô cùng
có hạn.
Bọn họ cũng chỉ có thể bố phòng ở chỗ hiểm yếu, trông coi các tuyến đường qua lại.
Phong Phong, Bình Hạo hai vị tiểu đội trưởng chính là thiên tướng phụ trách
trực đêm hôm nay, bọn họ vừa mới thay quân, hai người mới từ trong giấc
ngủ mơ màn tỉnh dậy, bởi vì chưa ngủ đủ, con mắt híp lại, bộ dáng chưa
tỉnh mộng.
- Lão ca, tại sao chúng ta không ngã lưng một chút, ở
đây làm gì có chuyện. Mỗi ngày trông coi cái nhà kho này, ta cảm thấy
được ta sắp biến thành môn thần rồi.
Phùng Phong quyệt miệng, vẻ mặt báo oán.
Bình Hạo cảm động lây gật gật đầu, nhận đồng nói:
- Cũng không phải, canh giữ ở cái địa phương này, con của ta tới giờ còn
quở trách ta. Nói ta còn kém hơn những tên Lăng Tử, tức chết ta. Nhớ năm đó lão tử đùa nghịch Lăng Tử trên lưỡi đao, hiện tại thì lại biến thành không bằng hắn, không phải bởi vì nhiệm vụ sao? Thật không rõ, cái nhà
kho bỏ đi này, có gì cần chúng ta bảo vệ?
Tùng Tán Kiền Bố an bài Cự Thương, thủ vệ ở đây đều là quân tinh nhuệ nhất, là một trong những
vương bài. Có thể thấy được Tùng Tán Kiền Bố coi trọng nhà kho này thế
nào, nhưng mà hắn xem nhẹ một điểm, đó chính là nhân tâm. Với tư cách
vương bài mạnh nhất, bọn họ cần chiến tích hiển hách, về đến nhà, dọc
đường đi sẽ được người người ngưỡng mộ.
Mà hiện giờ, vương bài mạnh nhất biến thành thủ vệ nhà kho, trong lúc này, kém hơn không chỉ vài lần.
Lại nói Bình Hạo, tư lịch, thân phận và địa vị của hắn cao hơn Lăng Tử,
nhưng Lăng Tử lại biến thành tiểu tướng thủ thành, là tùy thời tùy chỗ
có thể xuất binh giao thủ, phong quang của hắn còn tốt hơn tên thủ lĩnh
bảo vệ nhà kho nhiều, không cần nói cũng biết.
Đặc biệt đãi ngộ
này, làm cho vương bài mạnh nhất thân kinh bách chiến cảm thấy khác
thường, hiệu suất cũng giảm xuống rất nhiều.
- Ồ...
Phùng Phong đang muốn nói chuyện, khóe mắt liếc qua, nhìn thấy một cái bóng lóe lên, vội vàng nhìn qua.
- Sao thế?
Ánh mắt Bình Hạo nhìn theo.
Phùng Phong cổ quái nói ra:
- Không, không có gì... Có khả năng là ta hoa mắt, vừa mới cảm thấy có bóng đen từ không trung bay qua...
Bình Hạo bật cười nói:
- Xem ra mắt của người quá kém a, người làm sao biết bay, có khả năng là
con dơi thôi, lại nói ngày hôm qua, một con mèo không biết lúc nào chạy
vào nhà kho, chạy trên mái nhà. Còn tưởng rằng náo tặc, giày vò người
ta.
Phùng Phong cũng là một trong những người bị hại, nhận đồng cái thuyết pháp này, không nói nhiều.
Bình Hạo ngáp một cái thật dài, nói:
- Ngươi trông coi đi, ta tìm địa phương ngủ một lát. Thật sự là, thành đô không có phá, còn lo lắng quân Đường mọc cánh bay vào thành a.
Bởi vì trong nội tâm bất mãn, biệt khuất, cho dù là vương bài mạnh nhất, cũng xuất hiện tâm tư lười biếng.
Bình Hạo nói sai, người tuy không có cánh, nhưng nếu có khí cụ, thân thủ siêu quần, hoàn toàn có thể làm cánh.
Thời điểm bọn họ nói chuyện phiếm, tiểu đội Đạp Nguyệt Lưu Hương đã đi vào Cự Thương.
Tần Dục quen việc dễ làm, lợi dụng góc chết thị giác của quân canh phòng, đi thẳng vào nhà kho chứa dầu, thấp giọng nói:
- Tại đây đều là dầu, chỉ cần cho lửa, chúng ta tưới lên lương thực, có
thể làm ít công nhiều. Ngày hôm qua ta đặc biệt bỏ con mèo vào trong nhà kho, đùa nghịch bọn chúng hơn nửa đêm. Cuối cùng ta lặng lẽ thu con
mèo. Những tên thủ vệ này biết rõ trong nhà kho có mèo chỉ cần cẩn thận
chút ít, không phát ra âm thanh quá lớn, có lẽ không có người nào để ý
tới.
Tần Dục thận trọng, phương diện chi tiết, tỉ mĩ hắn làm vô
cùng hoàn mỹ. Con mèo lúc này, chỉ cần con mèo Tần Dục không bị bắt đi,
mặc dù có chút động tĩnh, thủ vệ cũng cho rằng là do con mèo gây nên, dễ dàng hơn cho hành động của Đạp Nguyệt Lưu Hương.
Đây cũng là
toàn bộ kế hoạch của Đỗ Hà, Thổ Phiên muốn chơi đánh giằng co, tử thủ
thời gian dài . Dùng biện pháp sử dụng khí hậu cao nguyên gây bất lợi
cho quân Đường, Đỗ Hà đã suy nghĩ, có biện pháp nào bức bách quân Thổ
Phiên tốc chiến tốc thắng với quân Đường.
Trải qua tự định giá,
cũng có kết quả hôm nay, chỉ cần bị phá hủy kho dự trữ lương thảo vật tư của Thổ Phiên, Thổ Phiên không có khả năng chơi hao tổn chiến. Một mực ở vào thế bị động với quân Đường, cũng có thể thay đổi càn khôn, đem
quyền chủ động nắm trong tay của mình.
Lửa mạnh bốc lên hừng hực, đặc điểm lớn nhất của nhà kho là khô ráo, mà trong nhà kho có nơi chứa
dầu, chỉ cần có chút lửa, chẳng khác gì cồn bốc cháy.
Lửa được dầu trợ giúp, dầu đốt lương thực, phút chốc cả một nửa nhà kho bị lửa vây quanh.
- Cứu hỏa, cứu hỏa...
Quân Thổ Phiên phác giác lửa cháy trong nhà kho, thì đã trễ, bọn họ kinh hô, kêu to thúc giục.
Bọn họ vội vàng cầm thùng chạy tới bên cạnh giếng, lại ngoài ý muốn phát
hiện bên cạnh giếng không có dây thừng múc nước, cao điểm của Thổ Phiên, chính là thiếu nước, mà toàn bộ Thổ Phiên không có con sông nào. Những
địa phương khác toàn duy trì sinh hoạt bằng giếng nước.
Vì thuận
tiện, bên giếng nước đều có thùng nước công cộng, dùng dây thừng dài
buộc lên, dùng để múc nước. Nhưng hôm nay vào lúc lửa cháy, dây thừng
thùng biến mất không thấy đâu nữa.
Giếng nước của Thổ Phiên không phải giếng nước của Trung Nguyên, Trung Nguyên nước ngầm nhiều, chỉ cần đào sâu vài mét là có thể lấy được nước rồi, tại cao nguyên, không có
hơn hai mươi mét không có khả năng tìm được nước, không có dây thừng,
thì không cách nào lấy được nước lên.
Lửa bùng nổ, một đám quân
tốt chỉ chỉ có thể nhìn giếng nước mà lo lắng suông, một hồi lâu, mới có người tìm được dây thừng dài, một lần nữa làm thùng múc nước. Cột dây
thừng vào thùng, lại bi kịch phát hiện, giếng nước không biết vào lúc
nào bị thứ gì đó bịt kín, không cách nào cho thùng múc nước được.
Đây chính là kiệt tác của Đạp Nguyệt Lưu Hương, muốn mở rộng thế lửa,
phương pháp tốt nhất chính là cắt đứt nguồn nước, làm cho không người
nào có thể nghĩ cách cứu viện.
Bởi vậy trước khi phóng hỏa, Đạp
Nguyệt Lưu Hương đã âm thầm lấy dây thừng và thùng đi, sau đó tiến vào
giếng nước, đem một tấm gỗ nghiêng hai bên để chặn thùng múc nước, phòng ngừa quân Thổ Phiên lấy nước cứu viện.
Nước không có, thế lửa bốc lên cao.
Thời điểm gấp tới độ sứt đầu mẻ trán, một chỗ khác cách Cự Thương không xa cũng nhận được đãi ngộ tương tự.
Cự Thương và những nơi khác đều có đãi ngộ tương tự, cũng bởi vì thủ vệ
nhà kho, cho nên thủ vệ mới sinh lười biếng, thời điểm Cự Thương xảy ra
hỏa hoạn, bọn họ còn tưởng rằng là khu nhà cao cấp cháy, lại xem náo
nhiệt, nhưng không nghĩ tới khi đi ra quan sát, Đạp Nguyệt Lưu Hương đã
lẻn vào nhà kho, bắt đầu động tay động chân ở nhà kho.
Mà những giếng nước ở gần cũng bị chiếu cố đặc biệt, trong thời gian ngắn không cách nào dập lửa được.
...
Bên ngoài thành La Sa, nơi trú quân của quân Đường.
Mặc dù vào ban đêm, nhưng La Thông, Tiết Nhân Quý cũng không có nghỉ ngơi,
bọn họ đang quan sát thành La Sa, triển khai diễn luyện công thủ, chỉ
cần thành La Sa có sơ hở, thì đó là lúc công thành, càng thêm thuận lợi.