Bởi vì quyết định của Tùng Tán Kiền Bố, La Sa thành cũng không chi trì bao lâu.
Dân tộc Hoa Hạ từ xưa tới nay trong việc công kiên đều chiếm cứ địa phương
hết sức quan trọng. Cũng giống như dân tộc thảo nguyên cưỡi ngựa bắn
cung, công kiên chiến là kỹ xảo mà các tướng lĩnh giỏi của Trung Nguyên
nhất định phải nắm giữ. Thổ Phiên lại không có thành trì nào vững chãi,
lúc tác chiến cũng rất ít gặp phải công kiên chiến, đối với huấn luyện
công phòng chiến cũng có hạn, cho dù có kiên thành trong tay cũng không
biết thủ hộ, chỉ là uổng công.
Càng không nói là năm ngàn thủ binh chống lại hai vạn binh mã của La Thông cộng thêm năm vạn đại quân của Trương Lượng.
Với thực lực của Đường quân, bảy vạn chiến năm ngàn làm gì có đạo lý không chiến thắng?
Chỉ dùng thời gian một buổi tối, La Sa thành đã nằm trong sự khống chế của Đường quân.
Ở một nơi khác, Đỗ Hà dẫn đại quân tiến nhanh thần tốc, thẳng bức tới Thổ Phiên Khâm Lăng. Là chiến thần của Thổ Phiên, sức chiến đấu của Khâm
Lăng không thua quân chủ lực của Tùng Tán Kiền Bố chút nào, hơn nữa Khâm Lăng văn võ song toàn, trong lịch sử hắn giống như nhân vật Trương Cư
Chính thời Minh triều, nắm giữ quân sự cùng chính trị Thổ Phiên, chẳng
những lãnh binh hai lần đại phá Đường quân, còn thống trị Thổ Phiên kề
vai cùng Đại Đường, trở thành đế quốc. Đương nhiên hiện tại hắn vẫn còn
trẻ tuổi, nhưng cũng đã dần dần trở thành cánh tay đắc lực không thể
thiếu của Tùng Tán Kiền Bố, chờ khi hắn trưởng thành sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cho nên Đỗ Hà lựa chọn tự mình đến gặp vị Thổ
Phiên chiến thần này, xem hắn đến tột cùng là danh xứng với thực hay có
tiếng mà không có miếng.
Cuộc chiến này Đỗ Hà cũng không đùa giỡn kỹ xảo, cũng không dự định dùng chiến thuật sách lược. Chỉ vì quân
Đường chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, không cần đùa giỡn hoa chiêu. Theo
chiến lược hắn quyết định từ đầu, còn có kế hoạch tốc chiến tốc quyết
hôm nay.
Khi Đường quân xuất hiện phía sau Thổ Phiên quân, quân
doanh Thổ Phiên không ngừng chấn động, thế nhưng không hề có chút ý
phòng bị.
Đỗ Hà bật cười, cảm giác mình đã đánh giá quá cao thực
lực của Khâm Lăng, không thể tưởng được Thổ Phiên thật sự không chịu nổi một kích.
Thừa dịp hắn bệnh muốn mạng hắn.
Đỗ Hà vung cờ
lệnh, trực tiếp phái ra Tuyển Phong quân của Tịch Quân Mãi. Từ sau khi
Tuyển Phong quân trở thành thân vệ của Đỗ Hà, luôn luôn là một trong át
chủ bài, mỗi khi có chiến dịch luôn đảm đương nhiệm vụ cho địch quân một kích trí mạng. Theo sự hình dung của Đỗ Hà, bọn họ là lưỡi dao sắc bén, chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở, lưỡi dao kia lập tức mang đến cho đối
phương vô số thương tổn.
Hiện giờ Đỗ Hà trực tiếp phái ra Tuyển Phong quân, có thể thấy được Thổ Phiên quân hiện tại đã hiện ra sơ hở nhiều như thế nào.
Tiền bộ của Tuyển Phong quân, Ngưu Tiến Đạt, Tân Lão Nhi phân biệt thành hai cánh trái phải, cùng trung quân chia thành ba đường giáp công Thổ Phiên quân.
Chiến cuộc căn bản không cần tính toán, đối mặt thế công
của Đường quân, Thổ Phiên quân chỉ có thể nhờ vào năng lực bản thân làm
ra một ít chống cự, căn bản không hề có chút phản kích hữu hiệu nào.
Cả chiến cuộc hoàn toàn hiện ra tình huống nghiêng về một bên.
Đỗ Hà cảm thấy được có vấn đề, hắn đã nhìn ra Thổ Phiên quân năng lực
không kém, tố chất của từng binh sĩ không kém Đường quân bao nhiêu, có
thể được xưng là cường binh. Nhưng kỳ quái chính là bọn hắn phản kích
không hề có hệ thống, phần lớn từng người tự chiến, khuyết thiếu chỉ huy hữu hiệu, tựa như mất đi người tâm phúc.
Có lẽ Khâm Lăng có chút hư danh, nhưng nhất định không phải kẻ ngốc, bằng không cũng không khả
năng lưu lại uy danh hiển hách trong lịch sử, càng không khả năng vượt
hơn cả chiến tướng như Tiết Nhân Quý, tuyệt không thể nào ngay cả một
trận phản kích hữu hiệu cũng không đánh nổi.
Đỗ Hà quan sát chiến trường, diễn cảm sửng sốt, phát hiện Thổ Phiên quân thiếu đi hơn mấy ngàn người.
Căn cứ theo tình báo của Đạp Nguyệt Lưu Hương, Khâm Lăng Bộ có hai vạn
người, nhưng hiện tại trong quân doanh Thổ Phiên chỉ có hơn một vạn, căn bản không đủ hai vạn…
Nhớ tới doanh trại Thổ Phiên trước đó,
trong lòng Đỗ Hà giật mình, khó trách quân doanh Thổ Phiên sơ hở chồng
chất, nguyên lai dùng hơn vạn người chia ra làm việc của hai vạn người.
Hai vạn người làm đầy quân doanh lại chỉ còn hơn một vạn, tự nhiên biến
thành sơ hở chồng chất.
Đây là kế nghi binh.
Khâm Lăng căn bản không có mặt trong quân doanh…
Chẳng lẽ hắn đã làm sẵn chuẩn bị, cố ý dẫn dụ quân ta?
Không, không đúng…
Trong đầu Đỗ Hà suy nghĩ thật nhanh, bác bỏ ý nghĩ này của mình, dù Khâm Lăng có tính kế chính mình, cũng không thể đem hơn một vạn đại quân làm mồi, hắn có bao nhiêu binh mã lại dám chơi trò này?
Chẳng lẽ…
Đỗ Hà nảy sinh một ý nghĩ, trong đầu hiện lên vấn đề, trầm giọng nói:
- Toàn quân tiến lên, tốc chiến tốc thắng!
Đối diện Đường quân nhiều hơn gấp ba, Thổ Phiên quân vốn đã rời rạc càng thêm khó thể kiên trì.
Chỉ sau nửa canh giờ, Thổ Phiên quân đã hoàn toàn bị Đỗ Hà phá hủy.
Đỗ Hà tìm tới một ít tiểu tốt tướng lĩnh bức hỏi hướng đi của Khâm Lăng.
Chưa từng chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, cũng không phải ai cũng có được
khí tiết như Lưu Hồ Lan, không bao lâu đã hỏi ra được vấn đề muốn biết.
Vào một đêm hai mươi ngày trước, Khâm Lăng dẫn theo tám ngàn binh mã biến mất, về phần đi đâu thì không ai biết được.
Đỗ Hà cho Ngưu Tiến Đạt tiếp nhận doanh trại Thổ Phiên, cho Tân Lão Nhi xử lý tù binh, chính mình mang theo hơn trăm kỵ binh đi thẳng tới Bình Đô
sơn khẩu, biểu lộ thân phận.
Dao Trì tự mình ra đón Đỗ Hà, cho tam quân triển khai nghi thức nghênh đón long trọng.
- Dao Trì gặp qua đại tổng quản…
Thiên triều đặc phái viên tương đương quốc vương hạ quốc, tuy Đỗ Hà không
phải là đặc phái viên, nhưng địa vị đồng đẳng với Tượng Hùng Vương, địa
vị cao hơn Dao Trì một cấp bậc.
Đỗ Hà đang lo lắng chuyện về Khâm Lăng nên không câu nệ lễ tiết, xuống ngựa đi tới gần nói:
- Công chúa không cần đa lễ, việc chính quan trọng hơn. Mạo muội hỏi một câu, gần đây Thổ Phiên có dị động gì không?
Dao Trì đối với tính cách của Đỗ Hà cũng có điều hiểu biết, biết hắn hỏi như vậy cũng có nguyên do, lập tức nói:
- Giống như không có gì dị thường, chỉ có một dị thường là quá an tĩnh.
Khâm Lăng khó đối phó hơn Tùng Tán Tất Nhược, hắn vừa đến nơi đây âm mưu dương mưu không ngừng sử dụng. Có một lần hắn thậm chí còn đốt cả quân
doanh của mình, làm bộ như Đường quân tấn công đến, suýt nữa ta đã cho
quân xuất chiến cùng các vị nội ứng ngoại hợp. Cuối cùng nhớ tới lời
nhắc nhở của ngươi, đều nhẫn nhịn xuống. Cũng may mắn là như thế, bằng
không Dao Trì đã trở thành tội nhân của Tượng Hùng quốc. Lúc trước biết
được trong doanh trại của Thổ Phiên truyền ra thanh âm hô quát, còn
tưởng rằng bọn hắn tiếp tục lặp lại chiêu cũ. Hơn nửa tháng nay lại an
phận rất nhiều, không làm ra chuyện gì khác thường!
- Hơn nửa tháng…
Đỗ Hà tính toán thời gian, thần sắc động dung.
- Làm sao vậy?
Dao Trì không biết nguyên do, thần sắc mờ mịt.
Đỗ Hà trầm giọng nói:
- Vừa rồi ta phá quân doanh của Thổ Phiên, Khâm Lăng vốn không có mặt bên trong, theo hắn biến mất còn có tám ngàn binh mã…Căn cứ tin tức khảo
tra tới, hai mươi ngày trước bọn hắn âm thầm rời đi, vừa lúc chống cự
với các vị hơn nửa tháng. Ta phỏng chừng hắn dùng hết mọi biện pháp
nhưng vẫn không dẫn dụ được các vị xuất quân, đã chết tâm. Nhưng vì
không muốn ngồi chờ chết nên bí quá hóa liều!
Dao Trì không hiểu được Đỗ Hà muốn nói chuyện gì.
Nhưng Tịch Quân Mãi đứng phía sau Đỗ Hà chợt hiểu, nghi hoặc nói:
- Ý của đại tổng quản muốn nói Khâm Lăng đang noi theo Đặng Ngả diệt Thục?