Kế hoạch của Tùng Tán Kiền Bố cũng không kém, nhằm vào đặc điểm chiến
tuyến dài hẹp của Đường quân để triển khai bố cục, nhưng hắn hoàn toàn
không để ý đến một việc, kế hoạch vĩnh viễn cản không nổi biến hóa, nhất là khi quyền chủ động không nằm trong tay mình.
Cho nên khi hắn nhận được tin tức Đường quân xuất hiện tại bên ngoài Quyết Thắng cốc liền trợn tròn mắt.
- Làm sao có thể? Đường quân làm sao biết tới đây, làm sao để tới?
Tùng Tán Kiền Bố kinh hô.
Quyết Thắng cốc ít ai lui tới, dù là người bản địa cũng ít người biết. Đề
phòng vạn nhất, hắn còn đặc biệt phái ra một số quân tốt cơ cảnh triển
khai ra thôn trấn bốn phía chung quanh, chỉ cần có chút động tĩnh liền
lập tức báo cáo.
Nhưng khi hắn còn chưa có tin tức nào báo về thì Đường quân lại xuất hiện ở trước mặt.
Tùng Tán Kiền Bố nghĩ mãi không ra lý do, dù trước đó đã rất xem trọng Đỗ Hà nhưng trên thực tế vẫn đánh giá thấp, đối phương còn mạnh hơn tưởng
tượng của hắn.
Tùng Tán Kiền Bố xác thực là khinh thường Đỗ Hà,
Đỗ Hà sở trường phân tích, nhất là phỏng đoán nhân tâm. Cho nên Đỗ Hà dù không phải là thần thánh để biết được toàn bộ kế hoạch của Tùng Tán
Kiền Bố nhưng lại có thể phát hiện dị thường từ một tình huống rất nhỏ.
Càng càng quan trọng hơn là Tùng Tán Kiền Bố căn bản không rõ ràng trên
tay Đỗ Hà còn có Đạp Nguyệt Lưu Hương.
Nhân số bọn họ không nhiều lắm nhưng mỗi người đều có được thực lực vượt quá thường nhân, có thể
làm được chuyện thường nhân không cách nào làm.
- Đường quân bên ngoài cốc có bao nhiêu người?
Tùng Tán Kiền Bố sợ mà không loạn, hắn tin dù Đường quân từ trên trời giáng
xuống, cũng không có khả năng có rất nhiều binh mã, bọn hắn còn có cơ
hội.
- Chừng năm sáu ngàn người.
Đại tướng Thổ Phiên sớm đã phái người tìm hiểu qua liền trả lời.
- Chư quân.
Tùng Tán Kiền Bố, trầm giọng nói:
- Chắc các ngươi đều biết tình thế nghiêm trọng trước mắt. Thiểu số Đường quân đã ngăn chặn đường đi của chúng ta nên chúng ta chỉ có thể phá
vây. Đại quân Đường triều đang trên đường chạy đến nhưng lúc này binh
lực chúng ta vẫn còn hơn Đường quân bên ngoài. Chỉ cần trước khi bọn
chúng đuổi tới phá vây thì dù Đường quân có thiên quân vạn mã cũng không thể bắt chúng ta.
Tùng Tán Kiền Bố nhấn mạnh từ thiểu số binh mã để nhen nhóm lại hy vọng của tướng sĩ Thổ Phiên, giãy dụa lần cuối.
**********
Mưa tên dày đặc xuyên thấu giáp trụ làm tóe ra huyết hoa tung tóe trên
người quân tốt Thổ Phiên, mang theo khát vọng cầu sinh không cam lòng
ngã trên mặt đất.
Lưu Bá Anh lạnh lùng nhìn chăm chú lên chiến trường, trong nội tâm tràn đầy kính ý đối với Đỗ Hà.
Hắn cũng là một lão tướng của Đường quân, đồng dạng có kiêu ngạo như các
lão tướng khác, cũng có mâu thuẫn theo bản năng với Đỗ Hà. Nhưng từ biến hóa của chiến sự, hắn bắt đầu dần thu hồi ý khinh thị, nhất là khi nhận mệnh ngày hôm trước càng bội phục. Mấu chốt của trận chiến này ở chỗ có thể dùng binh mã ít hơn ngăn cản Thổ Phiên quân phá vòng vây ở Quyết
Thắng cốc.
Ngăn cản được cũng ý nghĩa là Thổ Phiên diệt vong, không ngăn được sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Đối mặt với trận chiến quan trọng này, Đỗ Hà cũng không phái chiến tướng
dày dạn như Trương Lượng, không phái dũng mãnh như Ngưu Tiến Đạt, Tân
Lão Nhân, càng không phái tâm phúc Tiết Nhân Quý, La Thông mà chọn nhân
vật không hề nổi bật như hắn.
Cái này đủ để cho Lưu Bá Anh tâm phục khẩu phục.
- Đại tổng quản để mắt ta như thế, ta há có thể lại để cho hắn thất vọng?
Nghĩ đến như thế, Lưu Bá Anh tiếp tục tập trung vào chiến trường, bình tĩnh chỉ huy chiến đấu.
Đỗ Hà dẫn đại quân chính thức tới ngoài Quyết Thắng cốc. Đúng như hắn dự liệu, chiến sự đang hồi ác liệt.
Tùng Tán Kiền Bố cũng không thể công phá được phòng tuyến của Lưu Bá Anh.
Với tư cách một thống soái, điều kiện hàng đầu là hiểu rõ sở trường của bộ hạ để bọn họ có thể phát huy hết trên chiến trường.
Lưu Bá Anh là một lão tướng, đã hiệu lực cho Lý Đường từ thời lập quốc.
Trước lúc định thiên hạ, vì Cao Tổ Lý Uyên lòng dạ nhỏ mọn, giết Đậu
Kiến Đức có uy vọng cực cao ở phương bắc khiến cho Lưu Hắc Thát mượn cớ
nổi lên đánh bại Hoài An Vương Lý Thần Thông, U Châu tổng quản Lý Nghệ
cùng Lê châu tổng quản Lý Thế Tích.
Lúc ấy Lý Uyên không thể
không phái Lý Thế Dân chinh phạt Lưu Hắc Thát, ngay cả là Lý Thế Dân
dùng binh hơn người nhưng đánh trận này cũng cực kỳ khó khăn, từng một
lần lâm vào khốn cảnh. Điểm mấu chốt của trận chiến này ở tại Minh Thủy
thành.
Ai có thể chiếm cứ Minh Thủy thành sẽ nắm quyền chủ động.
Lúc ấy chủ tướng Minh Thủy thành là La Sĩ Tín dũng mãnh vô địch, phó
tướng tức là Lưu Bá Anh. Để đánh chiếm Minh Thủy thành, Lưu Hắc Thát
dùng gấp binh lực gấp 10 lần tấn công trong tám ngày bảy đêm nhưng vẫn
không thành công.
Theo kế sách của Lý Thế Dân, chỉ cần Minh Thủy
thành có thể kiên trì mấy ngày thì sẽ ổn định được chiến cuộc. Chỉ là
trời giáng tuyết rơi nhiều, Đường quân không cách nào tiến quân, đến trễ khiến viện binh không cách nào tức thời đuổi tới. La Sĩ Tín chết trận,
Lưu Bá Anh bị bắt. Cuối cùng Lý Thế Dân đánh bại Lưu Hắc Thát, cứu về
Lưu Bá Anh.
Lý Thế Dân biết La Sĩ Tín dũng mãnh không chút nào
thua kém Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức, nhưng hắn thiện công mà không thiện thủ, có thể trấn giữ Minh Thủy thành nho nhỏ qua chừng đó, Lưu Bá Anh
có thể coi đầu công.
Đại tướng thiện công trong Đường doanh vô số nhưng thiện thủ nhưng lại không nhiều lắm, Lưu Bá Anh vừa lúc là một trong đó.
Một trận mấu chốt là thủ, Lưu Bá Anh chính là nhân tuyển đệ nhất.
Sau khi đến chiến trường, Đỗ Hà quyết đoán lệnh cho Ngưu Tiến Đạt, Tân Lão
Nhân chia ra phát động thế công, lại sai Tiết Nhân Quý, La Thông từng
bước tiếp nhận trận doanh Lưu Bá Anh. Khi đại quân vừa đến, thực lực
thắng dễ dàng Thổ Phiên nên đã không cần phải thủ.
- Khổ cực Lưu
Tướng quân rồi, có thể ngăn chặn Tùng Tán Kiền Bố coi như một lưới bắt
hết, sớm chấm dứt trận chiến, công lao không thể bỏ qua.
Đỗ Hà nắm chắc thắng lợi trong tay, cười ngợi khen Lưu Bá Anh.
Lưu Bá Anh hưng phấn, cung kính đáp:
- Là Đại tổng quản chỉ huy có phương pháp, mạt tướng không dám kể công.
Một trận này khiến hắn có cảm giác hãnh diện.
Lưu Bá Anh là một nhân tài, nhưng sinh không gặp thời. Sơ Đường là một thời đại xuất kích tứ phía, chỉ có Đại Đường xuất binh đánh người, không
người nào dám động võ với Đại Đường, người cần chính là những tướng lĩnh công thành đoạt đất như Tô Định Phương, Hầu Quân Tập, Tiết Nhân Quý mà
không phải đại tướng thiện thủ khiến hắn luôn có cảm giác anh hùng không có đất dụng võ.
Một trận này có thể để hắn triển khai đại thủ cước, tìm lại cảm giác thống khoái đã lâu không hiện ra.
Đỗ Hà ngắm nhìn địa hình Quyết Thắng cốc, biết đại cục đã định.
Quyết Thắng cốc là một tuyệt cốc ít người đến, chỉ có một khe núi làm lối ra. Tùng Tán Kiền Bố muốn đào huyệt cho Đường quân, bản thân không cẩn thận lại giẫm đi vào.
Sau khi biết được Tùng Tán Kiền Bố ẩn thân tại Quyết Thắng cốc, Đỗ Hà ẩn ẩn thấy được ý đồ của hắn.
Quyết Thắng cốc nằm ở tây bắc La Sa thành, cũng không thuộc cao nguyên Thanh Tàng.
Tùng Tán Kiền Bố không ẩn thân ở một chỗ sâu trong cao nguyên Thanh Tàng mà
lại ở một sơn cốc bí ẩn tùy thời có thể xuất binh cắt đứt đường về của
Đường quân, nghĩ ra cũng biết hắn không đơn giản.
Chỉ là Đỗ Hà
nghĩ mãi không rõ trong hồ lô của Tùng Tán Kiền Bố bán thuốc gì, sao có
thể tin tưởng trong tuyệt cảnh chuyển bại thành thắng.
Đỗ Hà cũng không thèm nghĩ thêm, mấu chốt không phải chỗ Tùng Tán Kiền Bố dựa vào
đâu để chuyển bại thành thắng mà mấu chốt ở chỗ trước khi đối phương kịp xuất bài đã tiêu diệt.
Khi đó, cho dù Tùng Tán Kiền Bố cao minh thế nào có thể làm được gì?
Bất quá Đỗ Hà biết rõ, Tùng Tán Kiền Bố cũng không phải là thường nhân, hắn đã trốn ở Quyết Thắng cốc, tự nhiên sẽ làm đủ chuẩn bị phòng ngự. Vì
không đánh rắn động cỏ, hắn lệnh Đường quân chia thành tốp nhỏ, cải
trang thành dân chúng Thổ Phiên rồi dần tụ tập.
Đám kỵ binh tuần
tra thỉnh thoảng cũng diệt được một số đội nhưng dần dần đã tụ được 5000 ngoài Quyết Thắng cốc mới triển khai hành động.
Hắn lợi dụng năng lực cố thủ của Lưu Bá Anh ngăn Thổ Phiên trong Quyết Thắng cốc.
Quyết Thắng cốc đã đúng như tên của nó, chỉ có điều đổi ngược lại không phải là Thổ Phiên mà là Đường quân.
Trong tình huống thiếu vật tư, Thổ Phiên quân không cách nào chống lại Đường
quân, dù có thể phòng thủ ngoan cường thì vẫn khó có thể ngăn cản thế
công của Đường quân.
Dưới sự trùng kích của Tiết Nhân Quý, La Thông, Ngưu Tiến Đạt, Tân Lão Nhân, phòng tuyến của Thổ Phiên chính thức vỡ tan.
**********
Bình Nhưỡng thành.
Lý Đạo Tông suất lĩnh Đường quân ở phía Đông Bắc, nhờ vào kỳ binh của Đỗ Hà lưu lại đánh chiếm Hạ An rồi một đường tiến nhanh.
Cao Duyên Thọ, Cao Huệ Cân dẫn mười hai vạn đại quân chặn đánh.
Lý Đạo Tông quyết đoán xuất kích, Tô Định Phương, Chấp Thất Tư Lực, A Sử
Na Xã Nhĩ, Tiết Vạn Triệt, Quách Hiếu Khác trước sau tiến binh, phân năm đường dùng xa luân chiến một lần hành động đánh tan đại quân mười hai
vạn. Cao Duyên Thọ, Cao Huệ Chân đếu bước đường cùng dẫn quân quy hàng.
Đường quân thừa thắng một hơi tiến thẳng đến Bình Nhưỡng.
Cao Ly toàn tuyến thất bại, Tuyền Cái Tô Văn bất đắc dĩ tử thủ Bình Nhưỡng
thành, dựa vào thành trì kiên cố để ngăn chặn Đường quân.
Trong
một tháng, Đường quân một ngày ba lần công thành, chỉ là Bình Nhưỡng
thành thật sự kiên cố, cộng thêm khí hậu giá lạnh khiến dễ thủ khó công, nhất thời khó có thể đánh hạ.
Đối mặt loại tình huống này, Lý
Đạo Tông khẩn trương, hắn đã nhận được tin Đỗ Hà xuất binh Thổ Phiên,
cũng biết Lý Thế Dân chỉ cho hắn nửa năm, tính ra chỉ còn mười ngày, nếu không chiến thắng sẽ phải lui binh.
Không cam lòng, thắng lợi sắp tới, Cao Ly toàn tuyến tan tác, chỉ còn một tòa cô thành Bình Nhưỡng lại bắt rút quân, sao có thể?
Chỉ là Bình Nhưỡng thành thật sự là một nơi quá hiểm yếu, sờ sờ trước mắt lại khó có thể nắm được.
Ngắm nhìn Cao Ly cao ngất, một con tuyết điêu bay vụt qua trên bầu trời rồi mất hút.
- Nếu có hai cánh có thể bay qua Bình Nhưỡng thì thật là tốt.
Lý Đạo Tông thì thầm, chợt nhớ tới kỳ tích mà con rể bảo bối sáng chế nhiều năm trước.