Đại Đường Song Long Truyện

Chương 402: Tả thương độn ly




Tất cả bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Thời gian như ngừng trôi. Khung cảnh giống như đang ở giữa đại mạc khô hạn không có sự sống.
Nhiệt khí trong đấu trường nóng dần lên.
Khí thế bá đạo như vậy, thật sự kinh hãi thế tục.
Khả Đạt Chí hốt nhiên hơi cong lưng xuống, song mục thần quang đại thịnh. Đúng lúc hắn đang chuẩn bị xuất thủ, bỗng nhiên có tiếng một người cất lên:
- Mấy lần Đạt Chí tỷ võ trước đây, thường chỉ dùng đến “thứ sa quyết pháp”, tối nay lại sử dụng đến chính quyết, cho chúng tôi được đại khai nhãn giới. Không hiểu có nguyên nhân đặc biệt gì không?
Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát cùng toàn bộ người phe Thái tử, phi tần đều giật mình. Trong lòng tức giận, những lời này rõ ràng là muốn giúp đỡ Từ Tử Lăng tức Mạc Vi rồi.
Vô luận quyết thắng sa trường ở giữa thiên quân vạn mã, hoặc giữa cao thủ tranh hùng với nhau, đều cần chú trọng yếu tố tập trung toàn tâm toàn ý vào tình thế trước mắt. Khí thế mà Khả Đạt Chí vừa tụ được nếu như bị tác động làm cho phân tâm đứt đoạn hoặc suy giảm đi, đương nhiên chắc chắn công thế sẽ bị ảnh hưởng.
Chúng nhân đều hướng về phía phát ra âm thanh. Kẻ phát ngôn đang ngồi ở ghế thủ toạ bên phải, chính là đại thần sủng tín Phong Đức Di của Lý Uyên.
Người của phe Lý Thế Dân cũng vô cùng ngạc nhiên. Phong Đức Di vốn cùng Lý Kiến Thành có quan hệ mật thiết, là một nhân vật trung kiên của Thái tử đảng. Không hiểu tại sao lại đột nhiên tương trợ cho phe Thiên Sách phủ như vậy.
Từ Tử Lăng trong lòng nghĩ đi nghĩ lại cũng không sao giải thích được. Vô luận Phong Đắc Di dù khâm phục hay có hảo cảm gì với gã, thì cũng không thể nào lại mạo hiểm trợ lực gã chống lại phe Thái tử và các phi tần được.
Bất quá đây cũng không phải là sinh tử quyết chiến gì. Chỉ là tỷ võ trước mặt Hoàng thượng, chẳng ai có lý do gì để trách móc Phong Đức Di.
Trong khi đó, người đốc chiến là Lý Uyên lại chỉ mỉm cười không nói gì cả. Những người khác đương nhiên càng không dám dị nghị.
Khả Đạt Chí ung dung mỉm cười, nhưng khí thế áp lực cường mãnh đó vẫn không hề suy giảm. Song mục nhìn Từ Tử Lăng không chớp, trầm giọng đáp:
- Hiếm khi có một đối thủ như Mạc huynh đây, Đạt Chí không dám coi thường, đương nhiên phải toàn lực xuất thủ rồi.
Lý Kiến Thành tức thì trong lòng kêu tuyệt. Mấy lời của Khả Đạt Chí bên ngoài có vẻ khiêm cung, nhưng thực ra biểu hiện ngạo khí bức nhân. Ám chỉ trong số cao thủ của Thiên Sách phủ, chẳng ai có đủ tư cách để hắn toàn lực xuất thủ.
Giả như bây giờ đả bại được Từ Tử Lăng, như vậy mọi người đều thấy Thiên Sách phủ chẳng còn ai xứng đáng là địch thủ của hắn.
Từ Tử Lăng bình thản nói:
- Đa tạ Khả huynh đã xem trọng, xin mời ra chiêu.
Khả Đạt Chí đột nhiên hét lớn như sấm sét, hắn vừa khẽ thu mình lại đã thấy Cuồng Sa đao như có ma pháp xuất hiện ở phía trước, thủ pháp huyền ảo kỳ dị cực điểm, thân đao hợp nhất, nhằm thẳng Từ Tử Lăng kích tới.
Khấu Trọng bắt đầu thấy lo lắng cho Từ Tử Lăng, gã tự nhiên nảy sinh cảm giác Khả Đạt Chí này quả thực cao thâm mạt trắc.
Nguyên nhân khiến Khấu Trọng phải đánh giá lại về thực lực của Khả Đạt Chí chính là vì Khả Đạt Chí tuy phải phân tâm hồi đáp Phong Đức Di, nhưng khí thế vẫn duy trì không đổi, chỉ tăng không giảm. Rõ ràng người này có đấu chí cực kỳ mạnh mẽ, tinh thần kiên nghị vô cùng, công lực lại càng thâm sâu khó dò. Khấu Trọng nghĩ thầm gã cũng chưa chắc đã đạt tới cảnh giới như vậy.
Từ Tử Lăng là người trong cuộc, đương nhiên là cảm giác áp lực của đối thủ rõ ràng nhất.
Gã gần như chỉ muốn vứt kiếm đi để tiện dùng sở trường Chân Ngôn Ấn pháp đối phó với mấy đao sắp tới, chắc chắn là vô cùng kinh hiểm, của Khả Đạt Chí này.
Đương nhiên gã không thể làm như vậy, chỉ có thể vội vàng loại bỏ toàn bộ tạp niệm, thầm vận Bất Động Căn Bổn Ấn, tích tụ toàn thân công lực để ứng phó với đao pháp “Quyển Sa Quyết” cực kỳ lăng lệ của đối thủ.
Cuồng Sa đao trong hư không vẽ một đường cong kình lực sung mãn, đao khí như sóng biển dâng trào, biến hoá vô cùng nhằm thẳng Từ Tử Lăng mà “cuộn” (quyển) tới.
Tuy chỉ là một đao, nhưng trong đó tựa hồ bao gồm hàng chục cơn sóng mạnh liên miên hợp thành. Mỗi cơn sóng lại có thời gian cùng góc độ công kích biến chuyển kỳ ảo, đao kình cuồn cuộn, tạo thành một màn đao khí lăng lệ sầm sập công tới, uy lực vô cùng.
Từ Tử Lăng nhíu chặt hai mày. Vừa rồi gã đối mặt với “cổn sa đao quyết” của Khả Đạt Chí, vốn chỉ toàn dùng thủ pháp tá kình tá khí (mượn khí đỡ kình). Nhưng đối mặt với một đao như sấm sét này của Khả Đạt Chí, căn bản muốn mượn cũng không có chỗ nào mà mượn, đã khoá chặt sở trường của gã, thủ đoạn thật là cao minh.
Đau đầu nhất là ngay khi Khả Đạt Chí bắt đầu công thế đã ngầm tích tụ ám kình để phong toả đối phương. Nếu gã dùng cách tránh trước đánh sau thì may ra chỉ tránh được một đao. Không quá hai đao là đối phương có thể thừa thế nhất cử đả thương rồi.
Đúng là kẻ đã nổi danh ắt không thể tầm thường, Khả Đạt Chí quả thực xứng đáng tề danh cùng với Bạt Phong Hàn, Dương Hư Ngạn, Hầu Hy Bạch, những thanh niên cao thủ nhất đẳng hiện nay.
Từ Tử Lăng khẽ quát một tiếng, nhanh như điện lướt về phía trước, trường kiếm vạch một đường từ bên ngoài nghênh đón đao kình của Khả Đạt Chí.
- “Đinh!”
Hai đạo đao quang kiếm ảnh cùng giao kích.
Trường kiếm vừa chạm vào đao liền gãy đôi.
Quá nửa số người trong điện thất thanh kinh hãi kêu lên.
Lý Tịnh vội vã đưa tay kích tới cái chuông đồng nhỏ đang đặt ở trên bàn, chỉ sợ không kịp dừng cuộc đấu lại sẽ sớm phát sinh cảnh máu chảy đương trường.
Cuồng Sa đao của Khả Đạt Chí sau khi đánh gãy trường kiếm, tiếp tục chính diện chém tới ngực Từ Tử Lăng.
Thấy không thể tránh được một đao bá đạo này, Từ Tử Lăng buông rơi đoạn kiếm, ngón tay cái như có kỳ tích điểm ngay đúng vào sống đao.
- “Đang!”
Tiếng chuông báo hiệu đình chiến vang lên.
Từ Tử Lăng tiếp đao, thân hình nhẹ nhàng lướt ra ngoài hơn một trượng, khi chạm đất có vẻ như hơi lảo đảo, nhưng vẫn đứng vững.
Khả Đạt Chí thu đao lùi lại, hai mắt trừng trừng nhìn Từ Tử Lăng, thần sắc đầy vẻ kinh hãi kỳ dị.
Mọi người trong điện cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ngay cả Lý Kiến Thành cũng không muốn thấy thủ hạ mãnh tướng của mình trong dịp vui thế này lại gây ra tình huống lưu huyết tử vong.
Đại điện vẫn yên lặng, tất cả đều đang chờ Lý Uyên phán định.
Bỗng nhiên Lý Uyên vỗ tay khen tuyệt hảo, lập tức toàn điện phụ họa, tiếng tán thưởng liên miên không dứt.
Lý Uyên cười dài nói:
- Hảo! Hảo! Cuộc tỷ thí của hai vị khanh gia đúng là tuyệt diệu vô cùng, xem không chán mắt.
Khả Đạt Chí cùng Từ Tử Lăng cùng quỳ tạ ân.
Lý Uyên nhìn khắp toàn trường, miệng cười vui vẻ cất tiếng:
- Khả khanh có đao pháp cái thế, Mạc khanh cũng có kiếm thuật siêu phàm. Đáng tiếc thanh kiếm kia làm bằng thép thường, bản thân nó cũng không có lỗi. Trẫm phán hai bên bình thủ, ai có dị nghị gì không?
Đương nhiên chẳng có người nào phản đối phán định do Đại Đường hoàng đế kiêm Lý phiệt chi chủ đưa ra rồi.
Lý Uyên nói tiếp:
- Vậy đi, Tần Vương ban thưởng Khả khanh mười lượng hoàng kim, Hoàng thái tử tặng Mạc khanh một thanh bảo kiếm.
Từ Tử Lăng và Khả Đạt Chí đồng thời tạ ân.
Trong điện mọi người đồng loạt khen hay.
Đây có thể nói là một cố gắng của Lý Uyên, hy vọng dàn hoà cuộc phân tranh giữa hai con của mình.
Khấu Trọng bèn ghé vào tai của Thượng Tú Phương thì thầm:
- Mai gặp nhé!
Tiếp đó đột nhiên vươn mình đứng dậy, trong sự ngạc nhiên của mọi người, đi đến giữa điện cạnh hai người Từ Tử Lăng và Khả Đạt Chí.
Lý Uyên còn đang ngạc nhiên nhìn hắn, Khấu Trọng quỳ xuống thưa:
- Nếu như y nhãn của tiểu nhân không sai, Mạc Vi huynh đây khi dùng kiếm chiết chiêu đã thụ nội thương, cần yên tĩnh nghỉ ngơi. Tốt nhất để tiểu nhân chính tay châm cứu, nếu không hậu hoạn vô cùng, Hoàng thượng minh giám.
Mục quang Lý Uyên nhìn Từ Tử Lăng lo lắng, vô tình giúp đỡ cho hai gã:
- Thần y đã thấy thế thì không thể sai được.
Mọi người trong điện đồng thanh tán thán, từ đằng xa như vậy mà xem bệnh, lại biết Từ Tử Lăng thụ nội thương, thì y thuật của Khấu Trọng như thần rồi, ai còn dám cãi nữa?
Chỉ có Họat Hoa Đà Vi Chánh Hưng gần như chỉ muốn thu mình lại nấp dưới gầm bàn.
Phe đảng của Lý Kiến Thành không biết nên cười hay nên khóc nữa. Hành động này của Khấu Trọng khác nào gián tiếp chỉ ra Từ Tử Lăng tức Mạc Vi thật sự đã thua, tăng được thanh uy của Khả Đạt Chí. Nhưng đồng thời gã lại cứu chữa cho kẻ địch có võ công tuyệt thế chẳng kém Khả Đạt Chí, để lại hậu hoạn vô cùng. Bất quá có câu lương y như từ mẫu, lại thêm lâu nay mọi người đều có ấn tượng gã thần y hồ đồ Khấu Trọng này không hề biết đến tình hình tranh đấu phe phái ở Trường An, ngay cả Lý Kiến Thành cũng không nỡ trách gã rỗi hơi lắm chuyện.
Lý Thế Dân đứng dậy cất tiếng:
- Đã có Mạc thần y diệu thủ hồi xuân chiếu cố Mạc lão sư, mong phụ hoàng ân chuẩn!
Từ Từ Lăng và Khấu Trọng trong lòng đã biết Lý Thế Dân cuối cùng đã nhìn thấu thân phận của hai người, vội vàng tạ ân rồi chuồn thẳng.
o0o
Trường An thành nhà nhà đều chăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ liên miên không dứt.
Hai người ly khai hoàng cung, cảm giác nhẹ nhõm thoải mái như rồng về biển lớn, mãnh hổ về rừng.
Trên đường lớn hàng đoàn người đi lại, thật sự cảm thấy không khí nhiệt náo của đêm giao thừa. Ở Đông Tây lưỡng thị lại có treo hai cây hoa đăng rất lớn được treo vào đêm Giao Thừa để đón chào năm mới. Đại bộ phận dân chúng trên đường đều nhắm tới hai nơi đó mà đi. Thiếu nam thiếu nữ tập hợp thành những nhóm nhỏ nô đùa, khiến hai người nhớ lại tình cảnh hồi xưa ở Dương Châu.
Khấu Trọng cười nói:
- Cuối cùng hai huynh đệ chúng ta cũng có thể đàng hoàng sánh bước dạo trên đường phố Trường An rồi, Thế sự khó đoán, ở đây lại càng không thể nói trước điều gì.
Từ Tử Lăng mỉm cười:
- Theo như ước hẹn hội kiến với Hầu công tử thì còn khoảng nửa thời thần nữa, Mạc thần y có thể hưởng thụ danh thắng nơi đây rồi.
Khấu Trọng tất nhiên biết Từ Tử Lăng không chỉ đơn giản đi thăm quan phong cảnh như thế, vui vẻ nói:
- Tiểu nhân sao dám không tuân mệnh đây?
Từ Tử Lăng dẫn hắn đi về phía Dược Mã Kiều, bỗng thấy khói lam từ đâu bốc lên lơ lửng trong không trung, tạo nên một bức tranh diễm lệ, huyền ảo như mộng.
Khấu Trọng thở dài:
- Từ lúc theo mẹ rời khỏi Dương Châu, chúng ta chưa từng có lúc nào cùng đón năm mới cả, cảm giác tối nay thật là đặc biệt đó.
Từ Tử Lăng cười hỏi:
- Có phải đang nhớ tới Trí Trí của ngươi không?
Khấu Trọng điềm nhiên đáp:
- Kiểu gì cũng bị ngươi nhìn ra! Tiểu đệ thật sự đang mắc bệnh tương tư rồi. Vào đêm Trung Thu trăng tròn vừa rồi, tự nhiên ta muốn bỏ tất cả để xuống Lĩnh Nam tìm nàng. Không biết có phải những thời khắc như thế này lại khiến cho người ta hoài niệm nhớ nhung thì phải?
Từ Tử Lăng thì nhớ lại hồi đó ở Thành Đô, gặp Thạch Thanh Tuyền tình cảnh thật là xao động lòng người, bất đồ thở dài ra một hơi.
Khấu Trọng đặt một tay lên vai hắn, hỏi nhỏ:
- Thế còn ngươi đang nghĩ đến chuyện gì?
Từ Tử Lăng vội vàng lảng sang chuyện khác:
- Quá khứ của mỗi người đều có những chuyện đè nặng ở trong lòng, không nói thì hơn. Cuồng Sa đao pháp của Khả Đạt Chí tiểu tử cũng đáng nể đấy, không hiểu ngươi có chắc thắng được hắn không?
Khấu Trọng trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Cũng khó nói lắm. Khi hắn đấu với ngươi, chưa phải là quyết chiến phân định sinh tử, cố nhiên còn lưu giữ sức lực. Nếu như hắn thực sự toàn lực xuất thủ thì không dễ đối phó đâu.
Lúc này đã đến Dược Mã Kiều, trên phố lúc này khói pháo quyện khắp nơi, thiếu nam thiếu nữ dạo chơi đốt pháo, không khí rất là ấm cúng.
Khấu Trọng tỏ vẻ cảm khái:
- Nếu mà có cơ hội cùng hắn đánh một trận, thì đúng là khoái sự trong đời.
Từ Tử Lăng đột nhiên dừng bước cất tiếng:
- Tới rồi!
Khấu Trọng mở to mắt nhìn, phát giác ngay trước mặt là cổng lớn một toà tự viện. Tự viện này quy mô không lớn, nhưng hương hoả có vẻ rất thịnh. Lúc này cửa giữa đang mở rộng, người vào cầu phúc liên tục, khói hương mù mịt.
Khấu Trọng thoáng giật mình:
- Đây chính là Vô Lậu tự, được xây dựng vào năm Khai Hoàng thứ tám. Đừng nói cửa vào bảo khố ở đây chứ?
Từ Tử Lăng vừa kéo hắn đi vào vừa nói:
- Ta thấy tự viện này có kết cấu bố cục rất xảo diệu, cảm giác rất có khả năng do chính tay Lỗ đại sư thiết kế. Nếu nhãn pháp tiểu đệ không nhầm, lối vào Dương Công bảo khố nhất định phải ở đâu đó trong tự viện này.
Khấu Trọng tinh thần đại chấn, than rằng:
- Chỉ hận là lúc này khó mà xem xét được, sáng mai chúng ta quay lại dò tìm vậy.
Từ Tử Lăng cũng đồng ý. Trong tình huống trước mắt, tuyệt không có khả năng tìm ra địa đạo. Gã cười cười:
- Không thể nói ta không phải là huynh đệ tốt nữa đúng không?
Khấu Trọng cũng cười đáp:
- Tiểu đệ không dám.
Lúc này hai người đi theo lối đi bằng làm bạch thạch tiến vào Đại Hùng bảo điện. Nghe thấy tiếng lầm rầm tụng kinh từ phía trong truyền ra, chắc là họ đang tiến hành pháp sự gì đó.
Khấu Trọng tỏ vẻ băn khoăn:
- Có lẽ phải vào bên trong điện này mới cảm nhận rõ ràng kiến trúc kết cấu của nó. Tiểu Lăng ngươi hãy thử dùng tuệ nhãn xem xem có phải là phong cách của Lỗ đại sư.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Tiểu đệ đúng là cũng có ý định như vậy.
Khó khăn một hồi, hai người mới chen lấn vượt qua được đám đông ở cửa điện, cùng nhìn vào trong điện. Thấy một nhóm hoà thượng đang hướng mặt về phía phật đàn. vừa gõ mõ vừa niệm phật.
Chủ trì pháp sự chính là phương trượng của tự viện, đối mặt với chúng tăng, hai tay chắp lại, mắt nhìn mũi, mũi hướng vào tâm, dẫn đầu tụng kinh, nhìn qua đúng là dáng vẻ của một đắc đạo cao tăng.
Từ Tử Lăng bỗng nhiên toàn thân chấn động, hổ khẩu khẽ run, ngay lập tức kéo Khấu Trọng quay đầu đào tẩu.
Khấu Trọng vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Từ Tử Lăng hạ thấp giọng đáp:
- Người chủ trì chính là “Tà Vương” Thạch Chi Hiên!
Khấu Trọng thất thanh kêu lên:
- Cái gì?
Từ Tử Lăng khẳng định:
- Người chủ trì đúng là Thạch Chi Hiên, dù hắn đã cạo râu rồi, nhưng dù có biến thành tro ta vẫn nhận ra hắn.
Khấu Trọng mừng rỡ nói:
- Mục quang sắc bén của ngươi đã bao giờ nhầm đâu. Thật ra việc này cũng cực kỳ hợp lý, Thạch Chi hiên đã bái hai người trong số Tứ Đại Thánh Tăng làm sư phụ, nắm bắt được phật pháp tuyệt nghệ đúng không? Hắn làm cao tăng có khó gì đâu. Ha! Chúng ta vừa rồi may mắn đấy, nếu không phải đang cử hành pháp sự, chúng ta chắc gì có cơ hội nhìn thấy hắn.
Hai người liền ra khỏi cổng chùa, nhắm hướng Dược Mã Kiều mà đi, vừa đi vừa hưởng thụ không khí lễ hội rất vui vẻ. Người người đi bộ thỉnh thoảng cứ va vào nhau nhưng không ai vì thế mà phát nộ hết.
Khấu Trọng tiếp tục nói:
- Lão Thạch làm việc chu đáo thật! Dưới cái lốt bế quan tu hành đấy, vừa được vân du tứ hải thuyết giảng, khi cần thì làm vài vụ sát nhân phóng hoả, thương thiên hại lý thật là tiện lợi.
- “Oành! Oành! Oành!”
Một đám trẻ con đốt pháo quẳng xuống dưới cầu, làm nước bắt lên tung toé, rồi thích chí reo hò ầm ĩ cả lên.
Một số người sợ bị té ướt vội vàng ly khai, hai người nhân đó tìm được chỗ trống đứng lại, cùng dựa vào lan can.
Từ Tử Lăng bâng khuâng nhìn ngắm vầng trăng khuyết trên cao, Khấu Trọng cũng đưa mắt nhìn theo rồi hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Từ Tử Lăng thở nhẹ đáp:
- Ta đang tính toán xem nếu chúng ta liên thủ đột tập, có khả năng kết liễu cái mạng già của Thạch Chi Hiên không.
Song mục Khấu Trọng cũng ẩn hiện sát khí, nhướng mày hỏi tiếp:
- Ngươi có tư cách phán đoán hơn ta mà, Bất Tử Ấn pháp cứu mạng của lão rốt cuộc có gì đặc biệt không?
Từ Tử Lăng thong thả đáp lại:
- Ta vẫn chưa biết điểm mấu chốt nào cả. Đại khái thế này: ma chủng có khả năng chuyển sinh hoán tử, bị tấn công thì biến tử thành sinh, khi tấn công thì biến sinh thành tử, khiến địch thủ như bị khống chế trong lòng bàn tay, như vậy là đứng ở thế bất bại rồi. Tối qua ta đã thi triển toàn bộ pháp bảo của mình, nhưng lão vẫn coi như không có gì, có thể thấy lão quả thật cực kỳ lợi hại.
Khấu Trọng hỏi tiếp:
- Ngươi xem, nếu chúng ta phải giết Thạch Chi Hiên, Hầu Hy Bạch sẽ phản ứng thế nào?
Từ Tử Lăng nói:
- Chuyện này khó đoán vô cùng, trước tiên ta phải quyết định nên đối phó với Thạnh Chi Hiên thế nào đã, những việc khác có lẽ phải từ từ tính sau.
Khấu Trọng nhăn nhó:
- Giả sử như đường vào bảo khố đúng là ở trong Vô Lậu tự, chúng ta mà không tìm cách giải quyết lão thì hỏng việc mất.
Từ Tử Lăng nói:
- Nếu chúng ta quyết định đối phó với lão thì tối nay tuyệt không nên đối phó với Dương Hư Ngạn, tránh phải đả thảo kinh xà.
Khấu Trọng gật đầu đồng ý.
Phải biết là vào thời điểm này, người biết bọn Khấu Từ đến Trường An, ngoài Loan Loan ra, thì tất cả những người khác đều không thể biết được bí mật của bọn gã. Nhưng nếu Khấu, Từ hai người xuất thủ đối phó Dương Hư Ngạn, Thạch Chi Hiên chắc chắn sẽ cảnh giác, thậm chí từ đó còn đoán ra được quan hệ giữa hai người nữa.
Khấu Trọng lại hỏi:
- Có nên cho Hầu tiểu tử biết không?
Từ Tử Lăng nói:
- Để ta nói với hắn, mọi người đều là bằng hữu, không có gì phải giấu diếm. Để xem hắn phản ứng thế nào, chúng ta sẽ quyết định tiếp.
Khấu Trọng vỗ vai Từ Tử Lăng:
- Quyết định vậy đi, giờ chúng ta đi tìm Hầu tiểu tử.
Hai người vừa định rời đi, thì mùi hương ở đâu bay đến, sau lưng hai gã vang lên tiếng nói ôn nhu quen thuộc:
- Xin hỏi hai vị nhân huynh, không hiểu Vô Lậu tự có hấp lực gì, mà lại khiến hai người bận rộn như thế cũng dành thời gian để viếng thăm?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không cần quay đầu cũng biết đó là ai, bất đồ trong tâm kêu khổ.
Thân hình nữ nhân mềm mại ấy, từ lúc nào đã chen vào không gian chật hẹp giữa hai gã.
(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.