Đại Đường Song Long Truyện

Chương 470: Tam hùng trọng ngộ




“Lưỡng Kinh tỏa thược bôn song địa
Vạn Lý Trường Thành đệ nhất quan”
Sơn Hải quan toạ lạc tại vị trí được coi là “yết hầu của nước Liêu”*, nơi có địa thế vô cùng hiểm yếu một bên là núi một bên là biển, giữ vai trò trọng yếu về mặt quân sự phía đông Vạn Lý Trường Thành.
Thời Chiến Quốc, để chống lại sự xâm lược của ngoại bang, các nước lần lượt xây dựng tường bảo vệ ở biên giới của mình. Nhà Tần sau khi thống nhất thiên hạ bèn nối liền các bức tường này lại, tiếp tục sửa chữa và mở rộng, phía Tây kéo dài tới tận Lâm Đào, phía Đông trải ra tới Liêu Đông, nối tiếp nhau thành trường thành vạn dặm.
Sau này các nhà Hán, Nam Bắc Triều, Tuỳ tiếp tục vận chuyển đá tới gia cố thêm cho vững chắc. Tới thời nhà Tùy, Sơn Hải Quan mặc dù chưa hội nhập vào quần thể các thành tương hỗ lẫn nhau, nhưng cũng có quy mô rất lớn. Trước thanh thế như mặt trời lên cao của người Đột Quyết, nơi đây mặc dù đã mất đi chút ý nghĩa về mặt quân sự nhưng vẫn là con đường giao thông và vận chuyển vật tư trọng yếu nối liền nội ngoại quan.
Cổ thành có thế kề sơn cận biển, phía Đông chỉ cách vịnh Bột Hải khoảng mười lăm dặm, phía Bắc đối diện với núi non trùng điệp, khí thế vô cùng hùng vĩ. Tường thành bắt đầu từ Yến Sơn quanh co uốn lượn trải dài, hết men theo đỉnh núi lại kéo xuống bờ biển, xuyên suốt từ Bắc tới Nam. Cùng với vẻ bên ngoài đặc biệt này là một hệ thống kiến trúc phòng ngự với biết bao tháp canh được xây dựng một cách hoàn chỉnh.
Huyện Sơn Hải cũng theo địa hình đó mà trải dài ra dài từ Bắc tới Nam, phía Tây Bắc hẹp lại không theo quy tắc kiến trúc hình vuông truyền thống, có các tường thành bao quanh bảo vệ.
Bên trong bốn cổng thành là khu phố hình bàn cờ nối liền thông suốt. Trung tâm của toàn thành sừng sững một tháp chuông được xây dựng cao hơn tất cả mọi kiến trúc khác, tạo nên thế đối xứng với bốn cổng thành.
Tập trung tại hai bên dãy phố là các cửa hiệu, phía sau là nhà ở, cư dân chủ yếu sống trong tứ hợp viện. Tuy nhiên bất kể là cửa hiệu hay là nhà ở đều được xây bằng những vật liệu bền vững như gạch xanh, ngói xám, đá trắng. Tất cả đều bình dị và mộc mạc, không hào hoa, không sợ gió cát, hình thành nên cảnh quan thật khác biệt với các thành khác ở Trung thổ.
Nhưng điều đặc biệt nhất ở khu vực này chính là sự sống chung giữa người Hán và người Di. Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Nhậm Tuấn thúc ngựa chậm rãi đi dạo đến hết nửa dãy phố thì thấy rằng, người ngoại tộc ở đây còn nhiều hơn cả người Hán. Nơi đây dân tình hùng khí, người đi lại trên đường không ai là không mang theo binh khí, cung tên. Người đi bộ thì ít kẻ cưỡi ngựa thì nhiều. Vì vậy bên ngoài các cửa điếm đều xây dựng thêm các lán buộc ngựa và có cả người trông giữ chúng.
Sau khi đến huyện Sơn Hải, ba người càng hiểu thấu hơn tại sao Đỗ Hưng lại có thể làm vương làm tướng ở nơi núi cao và xa xôi này.
Người ngoại tộc thì hùng mạnh, thế lực của dân bản địa lại yếu ớt, Cao Khai Đạo không thể quản nổi cũng không dám quản một huyện nhỏ nằm ở tận cùng của vùng đất Bắc Cương này. Khắp phố không hề thấy bóng dáng của một tên quan quân nhà Yến, càng không phải nộp thuế nhập thành.
Trong tình huống như vậy, nơi đây đương nhiên kẻ mạnh là kẻ xưng vương, và cũng chỉ có những thế lực mạnh nhất mới có thể duy trì những quy tắc trật tự bất thành văn, nhất nhất lấy luật giang hồ ra để hành sự. Chỉ có loại người như Đỗ Hưng, với sức ảnh hưởng vô cùng to lớn sâu rộng cả ở trong và ngoài quan, mới có có lực lượng làm người chủ sự ở đây.
Huyện Sơn Hải phồn hoa và náo nhiệt hơn hẳn Ngư Dương. Nhậm Tuấn cười chỉ về phía trước nói:
- Chỗ đó!
Ánh mắt của hai người nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy một tấm biển sơn màu vàng nằm ngang viết ba chữ “Nghĩa Thắng Long”, liền hiểu rằng Trác Kiều đặt chi nhánh ở đấy.
Nhậm Tuấn đột nhiên thay đổi sắc mặt:
- Không lý nào, sao lại đóng cửa sớm vậy?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn thấy cửa lớn bị một thanh gỗ chốt chặt, đóng kín mít, đến gió cũng không lọt. Ba người nhanh chóng đi tới trước cửa hiệu, chỉ nhìn thấy một tấm giấy màu vàng dính ở then cửa, trên đó viết bốn chữ màu đỏ tươi khiến người ta không ngờ tới: “Sập tiệm đóng cửa!”.
Bọn họ hôm nay đi thẳng một mạch tới đây, thời gian không quá nửa canh giờ. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng liền cảm thấy có gì đó không thoả đáng. Trước hết hãy khoan nói đến việc cửa hiệu của Trác Kiều ở đây đột nhiên đóng cửa, cho dù thật sự là như vậy, người của chi nhánh cũng cần phải có cách giải thích uyển chuyển hơn trên cáo thị chứ không thể nào nói dùng từ ngữ kiểu “Sập tiệm”, “Đóng cửa” như thế này được. Có thể thấy rằng sự việc cực kỳ không bình thường.
Nhậm Tuấn nhảy xuống ngựa, tâm trạng lo lắng nói:
- Để Tiểu Tuấn tới phía sau tìm bọn họ.
Nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Khấu Trọng nghĩ ngợi một lát nói:
- Tờ cáo thị này là hôm nay mới dán lên, vết mực vẫn còn rất mới.
Từ Tử Lăng thản nhiên đáp:
- Đỗ Hưng biết hôm nay chúng ta tới, nên đã tặng cho một món quà ra mắt. Đây mới chỉ là màn thị uy đầu tiên thôi.
Khấu Trọng gật đầu tán thành, gã nói nhỏ:
- Nguồn tin tức duy nhất của Đỗ Hưng chính là Thôi Vọng - Hứa Khai Sơn. Hành động này thực chất chỉ là mấy trò con nít, rõ ràng rằng hắn có liên hệ với bọn trộm cướp. Có thể thấy khi cơn giận đã lên đến đỉnh điểm hắn chỉ còn cách tìm đến người của Nghĩa Thắng Long để trút hận, đồng thời cũng là để thăm dò phản ứng của bọn ta. Lăng thiếu gia cho rằng bọn ta nên giải quyết việc này thế nào?
Từ Tử Lăng đáp:
- Đỗ Hưng bắt cóc toàn bộ người của cửa hiệu làm con tin đã khiến bọn ta ở vào thế ném chuột sợ vỡ đồ. Ta và ngươi nếu khinh cử vọng động thì chính là như mong muốn của hắn. Vì thế trước tiên bọn ta cần phải nắm bắt tất cả bố trí của hắn ở đây, sau đó mới có thể tìm ra sách lược để đối phó. Nên nhớ rằng con người thật của Đỗ Hưng đã được che đậy bởi một vỏ bọc đại hiệp chính nghĩa chủ trì lẽ phải, không thể ở trước mắt chúng nhân mà công khai động đao động kiếm được.
Nhậm Tuấn lúc này mới thở hồng hộc chạy lại nói:
- Tất cả đồ đạc đều bị đập vỡ vụ hết, mặt đất toàn màu đỏ, toàn bộ ngôi nhà không trông thấy một bóng người. Để tiểu tử đi hỏi người ở các cửa hiệu xung quanh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khấu Trọng mỉm cười:
- Gặp khó khăn mà rối lên thì chỉ làm cho sự việc thêm mất phương hướng. Mãnh hổ nào sợ mấy tên sâu bọ nhãi nhép, hiện tại bọn ta chỉ cần giữ thái độ bình tĩnh. Nào, tìm khách điếm tốt một chút, nghỉ ngơi một lát rồi tính tiếp.
Cũng giống như mấy khách điếm vừa đi qua, khi tên điếm hỏa ở bên ngoài nhìn thấy ba người đi tới liền lập tức giơ tấm biến “hết phòng” lên, như thể muốn cấm cửa họ. Nhậm Tuấn giận điên người, suýt chút nữa đã rút đao ra gây gổ. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thì vẫn cười.
Nhậm Tuấn làu bàu nói:
- Bọn ta đi tìm Kinh Kháng, ông ta có phân đà ở đây.
Kinh Kháng là bang chủ của Cơ Mạc Bang trong Nhị Bang Nhất Hội, từ trước tới giờ vẫn có chút giao tình với Đậu Kiến Đức, vì thế địa bàn của Trác Kiều ở nơi đây cũng được ông ta chiếu cố.
Khấu Trọng thở dài:
- Tiểu Tuấn sống tới từng này rồi mà không hiểu sự đời. Kinh Kháng nhất định không vì chuyện của Đại tiểu thư mà đắc tội với một cường địch như Đỗ Hưng. Bọn ta không nhất thiết phải làm khó lão.
Từ Tử Lăng dắt ngựa dẫn đường đi về phía Nam Môn, chậm rãi nói:
- Chỗ này không lưu khách thì ta đi chỗ khác. Đỗ Hưng muốn thăm dò bọn ta, vì sao lại không tương kế tựu kế, xem thử hắn có giương mắt lên nhìn bọn ta rời khỏi huyện thành không?
Khấu Trọng cười:
- Tất nhiên là phải giương mắt nhìn rồi, vì hắn không dám chắc sẽ ngăn cản nổi. Dám khẳng định do bọn ta đến quá đột ngột, hắn ở vào tình huống trở tay không kịp, không thể tập hợp đủ lực lượng giết chết chúng ta, do vậy đã khống chế người của Nghĩa Thắng Long. Đây thực chất chỉ là một sách lược tạm thời mà thôi.
Nhậm Tuấn nói:
- Nếu như bọn họ có mệnh hệ nào, Đại tiểu thư tất sẽ rất thương tâm.
Từ Tử Lăng đáp lại:
- Vì vậy bọn ta cần tìm hiểu tận tường bố trí của Đỗ Hưng, chẳng hạn như ai là người hắn coi trọng, tín nhiệm. Bọn ta sẽ bắt kẻ đó, sau đó chỉ cần trao đổi con tin, làm như thế Đỗ Hưng sao lại không khuất phục cho được?
Khấu Trọng cười ha hả:
- Đỗ Hưng muốn giở thủ đoạn với bọn ta, chỉ e rằng hắn phải đầu thai thêm một lần nữa may ra mới có cơ hội.
Lời nói chỉ đích danh, gã lại cố ý nói thật lớn, lập tức khiến cho những người trên phố phải dồn mắt chú ý.
Nhậm Tuấn đứng bên cạnh hào khí bừng khởi, mắt rực sáng, nói càng thêm lớn:
- Đỗ Hưng là tên nhát gan như chuột nhắt, chỉ làm được những việc của con rùa rụt đầu, làm sao dám động đến hai vị thiếu gia.
Người qua đường nghe xong đều xanh mặt. Đỗ Hưng là kẻ bá chủ ở nơi này, ai dám tới vuốt râu hùm của hắn chứ?
Khấu Trọng suy nghĩ một lát rồi thét vang:
- Đỗ Hưng ngươi nếu đang lẩn trốn ở gần đây hãy mau mau ra gặp ta.
Giọng nói truyền đi rất xa, át cả tiếng huyên náo, trong những ngõ nhỏ ở khu lân cận cũng nghe thấy rõ ràng, khiến cho không khí trở nên nhốn nháo.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy truyền tới từ một thực điếm phía bên trái:
- Đỗ Hưng là kẻ như thế nào mà khiến cho vị Thiếu Soái danh chấn trong ngoài phải nổi giận đến như vậy?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều giật mình như không dám tin vào tai mình, cùng đưa mắt nhìn về phía giọng nói phát ra.
Một nam tử từ trong thực điếm chậm rãi bước ra, thân thể hùng vĩ hiên ngang như núi, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, khuôn mặt sắc sảo hoàn mỹ như thạch tượng đang nở nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời, mang theo khí chất ngang tàng của một trang nam tử hào hùng. Đó không phải là Bạt Phong Hàn đã lâu không gặp thì còn có thể là ai vào đây được nữa.
Khấu Trọng tung mình lộn một vòng trong không trung rời khỏi lưng ngựa, chạy tới ôm chặt lấy y. Cả hai đồng thời bật cười thật lớn, tâm trạng vui mừng kể sao cho xiết. Cứ ngỡ Bạt Phong Hàn ở mãi bên ngoài cửa ải xa xôi để khổ luyện, ai ngờ lúc này y lại sờ sờ xuất hiện ở nơi đây.
Từ Tử Lăng mỉm cười nói với Nhậm Tuấn:
- Huynh ấy là Bạt Phong Hàn!
Nói xong gã cũng xuống ngựa hớn hở đi về phía hai người bọn họ.
Nhậm Tuấn trong lòng dâng lên những đợt sóng cuồn cuộn. Có thể nói rằng Bạt Phong Hàn là cao thủ thanh danh cực thịnh khắp vùng Quan Ngoại, là nhân tài xuất sắc sẽ kế tục vũ học tông sư Tất Huyền nơi ngoại vực, với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng thuộc lớp cao thủ trẻ tuổi ưu tú của võ lâm trong ngoài. Ba người bọn họ lần này hội ngộ không biết sẽ lại làm thêm những việc kinh thiên động địa gì nữa.
Khấu Trọng nói vọng lại:
- Tiểu Tuấn, buộc ngựa lại. Bọn ta uống say con bà nó một trận rồi hãy đi lo những việc khác.
Nhậm Tuấn giật mình bừng tỉnh, vội vàng xuống ngựa, đi tới. Người đứng nhìn trên đường chỉ đông thêm chứ không hề giảm bớt, đương nhiên chỉ dám từ đằng xa nhìn lại. Ai mà chẳng nhìn ra bọn Khấu Trọng không phải loại thiện nam tín nữ gì, nay lại dám công khai tuyên chiến với Đỗ Hưng ở nơi này, chắc chắn có kịch hay sắp sửa xảy ra.
Khi Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn ôm chầm lấy nhau, đám hầu bàn và cả lão bản trong thực quán đều lảng hết ra, theo cửa sau trốn mất tăm mất tích.
Bạt Phong Hàn dịch ra một chút, hai tay giữ chặt lấy vai Từ Tử Lăng, nhìn sang Khấu Trọng đứng ở bên cạnh, song mục lộ xuất thần sắc nhiếp người, y nói:
- Tốt! Võ công của hai huynh đệ các ngươi đúng là đã tiến bộ vượt bậc, quả là việc đáng mừng.
Khấu Trọng hứng khởi đáp:
- Tên tiểu tử huynh xem ra cũng không hề lười biếng tu luyện. Dựa vào phong độ và tinh thần trước mắt, nói không chừng hai người bọn ta hợp sức lại cũng không thể bồi tiếp được huynh, ha ha!
Bạt Phong Hàn không nhịn được bật cười:
- Tiểu đệ đã lâu lắm rồi không nghe thấy câu nói nào khôi hài như vậy.
Sau đó y nhìn Nhậm Tuấn cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này cũng không tồi chút nào, tiền đồ rất rộng mở.
Được Bạt Phong Hàn khen ngợi, Nhậm Tuấn cảm thấy toàn thân nóng bừng, vội chắp tay cung kính nói:
- Tất cả đều là nhờ Trọng gia và Lăng gia chỉ điểm. Nhậm Tuấn bái kiến Bạt gia.
Bạt Phong Hàn buông tay Từ Tử Lăng ra, hai tay khoác lên vai hai gã, kéo cả hai đi ra phía cửa lớn, giọng thản nhiên:
- Hai con ngựa kia đúng là thượng đẳng chiến mã của Cao Xương. Hai người lừa lấy được từ đâu vậy, nếu như không phải gặp được ta, xuất quan thế nào cũng bị người ta trộm mất.
Nhậm Tuấn cảm nhận được tình cảm chân thành của ba người, trong lòng cũng thấy phấn chấn. Hắn không để ý đến ánh mắt của những kẻ bàng quan nữa, theo sát ngay sau bọn họ bước vào thực điếm.
Bởi vì tất cả tiểu nhị trong thực điếm đều đã chạy trốn hết cả, Nhậm Tuấn đành phải kiêm luôn chức đầu bếp và chạy bàn phục vụ ba người, để cho họ thoả thích mà hàn huyên tâm sự về những chuyện xảy ra sau khi chia tay.
Rượu qua tam tuần, Khấu Trọng đã quên béng mất cả Đỗ Hưng, gã hưng phấn nói:
- Hảo tiểu tử, xuất hiện thật đường đột. Khi trước ở Trường An có nghe nói huynh đã tiêu diệt nhiều đại tặc, hôm nay không ngờ lại gặp huynh ở đây.
Bạt Phong Hàn không cách nào giữ thần thái lãnh ngạo trước mặt hai người, chỉ thấy y cười rạng rỡ đáp:
- Ta đặc biệt tới đây để cung nghênh đại giá hai vị đó.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao Phong Hàn huynh biết được bọn ta sẽ xuất hiện ở Sơn Hải quan?
Bạt Phong Hàn ung dung trả lời:
- Không cần ra khỏi cửa còn có thể biết được chuyện thiên hạ, huống hồ ta không có nhà để về, suốt ngày phiêu bạt giang hồ. Vô tình ta biết được Hiệt Lợi và Quật Ca của Khiết Đan kết thành đồng minh, dẫn dụ hai ngươi ra Quan Ngoại hòng đưa cả hai vào đất chết. Tiểu đệ đang rảnh rỗi, đồng thời cũng muốn lãnh giáo Bá Vương phủ của Đỗ Hưng, thế là thuận đường đến đây tìm hai ngươi uống rượu nói chuyện, nếu không gặp hai người thì giết Đỗ Hưng đi là xong chuyện.
Khấu Trọng mừng rỡ nói:
- Hảo tiểu tử! Kính huynh một ly.
Ba người nhiệt tình nâng ly đối ẩm. Nhậm Tuấn bưng lên một đĩa thịt bò nóng hổi, cả bọn tuyệt không khách khí, nhồm nhoàm nhai nuốt từng miếng lớn cho bữa tối không ngờ mà có được này.
Màn đêm dần buông xuống, đám người hiếu kỳ ban nãy thấy Đỗ Hưng vẫn không có động tĩnh gì đã lần lượt bỏ đi. Khấu Trọng đột nhiên như sấm động trời quang dùng tiếng Đột Quyết hỏi Bạt Phong Hàn:
- Mối tình đầu của huynh không đuổi theo hay sao?
Bạt Phong Hàn đầy vẻ kinh ngạc, thảng thốt hỏi lại:
- Ngươi đang nói gì cơ?
Khấu Trọng đỏ bừng mặt, bối rối hỏi:
- Ngữ âm ta nói không chuẩn à?
Bạt Phong Hàn ôm bụng cười:
- Ta chỉ đùa vậy thôi, ai dạy ngươi vậy? Phát âm không đến nỗi nào, tuy nhiên cũng cần phải sửa nhiều.
Khấu Trọng nói lớn:
- Tiểu Tuấn! Đệ nói đệ dạy bọn ta tiếng Đột Quyết có thể lừa được cả người bản xứ.
Nhậm Tuấn gượng gạo đáp:
- Tiểu tử có nói quá lên một chút, Trọng gia xin đừng trách.
Ba người nghe xong cười muốn vỡ bụng, chẳng biết vì sao, sau khi ba người gặp nhau thì công phu nín cười lập tức đại giảm.
Nhậm Tuấn chợt đến bên cạnh chiếc bàn, nhỏ giọng nói:
- Có lẽ Đỗ Hưng tới rồi, người bên ngoài không thấy tăm tích đâu, chẳng thấy bóng dáng ai hết.
Khấu Trọng nhìn ra ngoài, nói:
- Tiểu Tuấn ra ngoài dắt ngựa vào trong, nhớ xem bên trong chuồng có cỏ không. Cho ngựa ăn no còn quan trọng hơn việc giết Đỗ Hưng.
Nhậm Tuấn vâng mệnh đi ra. Bạt Phong Hàn căn bản không coi Đỗ Hưng ra gì, lại tiếp tục nói:
- Tiếng Đột Quyết của bọn ta có nhiều âm tiết, cũng như có nhiều nguyên âm nhẹ và nguyên âm nặng, liên quan đến việc mở rộng hay thu hẹp thanh quản. Học được kỹ thuật này mới có thể nói được một cách điêu luyện.
Khấu Trọng nói:
- Có lẽ bọn ta cần phải bái huynh làm sư phụ mới được!
Bạt Phong Hàn đáp:
- Không dấu các ngươi, lần này ta đến Sơn Hải quan chỉ là thuận đường. Mục đích thật sự chính là...Phủ Long Tuyền của Thượng Kinh.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Lão Bạt muốn tham gia đại lễ lập quốc của Bột Hải Quốc?
Bạt Phong Hàn cười lạnh lùng, học theo ngữ điệu của Khấu Trọng:
- Việc Bái Tử Đình lập quốc đối với Bạt mỗ mà nói chẳng có nghĩa lý gì cả. Điều mà ta quan tâm chính là những cao thủ tới đó tham dự. Ta muốn kiếm mấy tên để tế kiếm, nếu như Tất Huyền cũng xuất hiện thì thật tuyệt với.
Khấu Trọng cười nói:
- Bọn đệ cũng đang muốn mở rộng kiến thức.
Bạt Phong Hàn cười lớn:
- Có thể được cùng các ngươi chinh phục đại thảo nguyên khẳng định là một việc nhân sinh khoái hoạt. Hai ngươi rốt cuộc là có hiềm khích gì với Đỗ Hưng vậy?
Từ Tử Lăng liền hỏi:
- Huynh có nghe qua về Đại Minh Tôn Giáo chứ?
Bạt Phong Hàn giật mình:
- Đỗ Hưng và Đại Minh Tôn Giáo có quan hệ thế nào? Nghe nói đó là một giáo phái rất thần bí, truyền qua Hồi Hột thì bắt đầu hưng thịnh, sau khi kết hợp với một môn phái tà ác của Hồi Hột thì dần dần biến chất. Người trong giáo phái không những võ công cao cường mà còn tinh thuần việc dụng độc, chẳng mấy người dám chọc vào bọn chúng. Còn giáo chủ là kẻ như thế nào, ta cũng không biết.
Khấu Trọng đang định giải thích thì có tiếng nói từ ngoài vọng vào:
- Bang chủ Bắc Bá bang Đỗ Hưng cầu kiến. Khấu huynh, Từ huynh có thể để Đỗ mỗ vào nói chuyện được không?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe xong ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ “Bá Vương” Đỗ Hưng lại khiêm tốn giữ lễ đến như vậy.
Chú thích
“yết hầu của nước Liêu”*: xem thêm nước Liêu của viki.wiki, nước Liêu xuất hiện sau này, được dựng nên bởi người Khiết Đan, nhưng tại hạ (meofmaths) thật sự bất ngờ khi biết người Khiết Đan là một giống người Mông Cổ.
tứ hợp viện: một kiểu nhà của người Trung Quốc, ba mặt là nhà quay vào sân ở giữa, mặt còn lại là cổng (chút thích của lht)
(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.