Đại Đường Song Long Truyện

Chương 691: Cưỡi hổ khó xuống




Khấu Trọng châm cho Từ Tử Lăng một tách trà, vui vẻ nói:
-Mời Lăng thiếu gia dùng trà, trời lạnh thế này, hãy uống khi còn nóng đi!
Từ Tử Lăng kinh ngạc:
-Sao đột nhiên lại khách khí thế?
Hai gã vượt qua Thục đạo, đi vào địa phận đất Thục lúc hoàng hôn. Với thể năng của hai gã cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn nghỉ ngơi qua đêm ở một dịch trạm thô lậu, tắm rửa thay quần áo xong liền tới nhà ăn dùng bữa. Trong nhà ăn chỉ có họ là khách, tiểu nhị đem đồ ăn lên rồi không biết đi đâu mất, gió lạnh thổi vù vù qua khe cửa, nên Khấu Trọng mới nói là trời lạnh.
Khấu Trọng xoa xoa cái bụng căng tròn không chứa thêm được thứ gì nữa của mình, cười nói:
-Ta cảm ơn lời đề nghị đi đường bộ vào Thục của ngươi, khiến ta vui vẻ tạm quên đi nỗi khổ chiến tranh. Mặt khác lại nhờ ngươi luyện tập được lòng khiêm tốn, tránh vì thắng lợi nhỏ mà kiêu căng rồi biến thành loại tự cao tự đại vô tri. Chà! Không biết có thể đem đạo lý “thứ không thể có được là thứ trân quý nhất” áp dụng cho việc làm Hoàng đế không. Ta thực lòng càng ngày càng không muốn làm Hoàng đế. Nó làm sao so với lạc thú cùng Lăng thiếu gia vô câu vô thúc du sơn ngoạn thủy được, khi ngồi lên long ỷ thì chỉ có ký tên đóng dấu bận đến tối tăm mặt mũi thôi
Từ Tử Lăng than:
-Đã biết như vậy, sao không dừng khi còn sớm. Giờ đây ngươi đã ở vào thế cưỡi hổ rồi, chẳng lẽ để Ngọc Trí làm hoàng hậu của người khác sao?
Khấu Trọng trở lại vấn đề:
-Ta quả thực sợ rằng Hán Trung đã rơi vào tay Lý Uyên rồi, sự tình sẽ khó lòng tốt đẹp được. A! Có người tới!
Tiếng vó ngựa từ xa tiến lại gần, từ quan đạo truyền đến, thời tiết giá lạnh thế này, không thấy thương lữ trên Thục đạo nữa. Hai gã đều có cảm giác tiếng vó ngựa vang động đang hướng về phía mình.
Từ Tử Lăng lắng nghe cẩn thận:
-Có bảy tới tám ngựa, phóng rất nhanh.
Tiếng ngựa hí vang, cho biết kỵ sĩ kéo cương dừng ngựa, nhảy xuống bên ngoài dịch quán.
Có người hạ giọng ra lệnh:
-Các ngươi ở ngoài này hít thở không khí trong lành đi.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
-Giọng nói quen lắm, rốt cuộc là ai?
Từ Tử Lăng nhìn tới cánh cửa đang khép chặt, cánh cửa “rầm” một tiếng bị đẩy ra, gió lạnh ùa vào, thổi cho mấy ngọn đèn trong nhà ăn chao đảo chực tắt.
Khấu Trọng định thần nhìn ra, vỗ vỗ lên trán rồi cùng Từ Tử Lăng đứng dậy nghênh tiếp, cười nói:
-Chẳng trách nghe quen đến thế, thì ra là Lâm Lãng huynh!
Lâm Lãng khép cửa lại, thi lễ nói:
-Lâm Lãng đại diện cho lão đại Sa Minh của của Ô Giang bang cung nghênh Thiếu Soái và Từ gia.
Từ Tử Lăng nhớ lại ngày trước theo đường thủy rời Ba Thục, được Hầu Hi Bạch sắp xếp cho ngồi trên thuyền của Lâm Lãng. Trên chuyến đi gặp được gia đình Hàn Trạch Nam, còn có Lôi Cửu Chỉ, và cả Công Lương Ký kẻ bị Lại Triêu Quý lừa đảo. Gã và Khấu Trọng, Lôi Cửu Chỉ liên thủ đòi lại công đạo cho Công Lương Ký.
Trước mắt là cố nhân, chuyện xưa như vừa xảy ra hôm qua vậy, trong lòng vui sướng, Từ Tử Lăng cười nói:
-Mọi người là huynh đệ, sao khách sáo thế, ngồi xuống nói chuyện nào.
Lâm Lãng cười ha hả, vui vẻ ngồi xuống, y quay sang nhìn Khấu Trọng đang tự tay châm cho mình một tách trà, nói:
-Tiểu đệ bây giờ đại diện cho tệ bang nói chuyện, đương nhiên phải theo lễ số rồi. Được quen biết hai vị là niềm vinh hạnh đáng tự hào nhất đời Lâm Lãng này.
Khấu Trọng đặt bình trà xuống, mỉm cười:
-Chúng ta chỉ là con người bình thường, đâu có mọc ra ba đầu sáu tay, một lần là huynh đệ, cả đời là huynh đệ, nào, chúng ta cạn một chén!
Ba người lấy trà thay rượu, khoái ý tràn ngập.
Khấu Trọng hỏi:
-Sao không bảo huynh đệ của Lâm huynh vào đây tránh gió?
Lâm Lãng đáp:
-Một chút khổ sở cũng không chịu được, làm sao ra ngoài kiếm ăn? Huống chi chuyện giữa chúng ta không thể để người thứ tư biết.
Từ Tử Lăng hỏi:
-Lâm huynh nắm bắt thời gian chuẩn xác vô cùng, như thể có ước định trước với bọn ta vậy.
Lâm Lãng nói:
-Lôi đại ca báo cho bọn ta rằng hai vị sẽ tới Ba Thục. Bọn ta luôn luôn để ý chặt chẽ hai đường thủy lục vào Thục, có lẽ ta may mắn nhất, chỉ đợi hai ngày là gặp được hai vị nhân gia.
Khấu Trọng cố ra vẻ khó chịu:
-Lại thế rồi! Cái gì mà gia trước gia sau, gia ngắn gia dài? Gã là tiểu Từ, ta là tiểu Khấu, ngươi là tiểu Lâm. Ha ha! Tiểu Khấu thì có phần không ổn, cứ như là tên tiểu tặc vậy, hay là gọi tiểu Trọng hoặc A Trọng đi!
Lâm Lãng lộ ra vẻ được yêu mến mà ngại ngần, cảm động nói:
-Có thể làm bằng hữu của Từ huynh và Thiếu Soái đích thực là phúc khí của ta.
Từ Tử Lăng hỏi:
-Thành Đô xảy ra chuyện gì vậy? Sao phải gặp chúng ta trước khi tới Thành Đô?
Lâm Lãng đáp lời:
-Tình hình ở Ba Thục hiện giờ căng thẳng vô cùng. Thủy sư của Tống Khuyết trước khi ta rời Thành Đô một ngày đã không mất một giọt máu chiếm được Lô Xuyên quận với ưu thế áp đảo, trục xuất toàn bộ người của Giải Huy, sau này kẻ nào muốn theo đường thủy rời Thục đều phải được Tống gia quân gật đầu.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng da đầu tê đi, Tống Khuyết quả thực có bản lĩnh dùng binh quỷ thần khó lường. Nên biết Lô Xuyên nằm ở phía Nam của Thành Đô, là nơi Đại Giang và Miên Thủy giao nhau. Từ đó ngược dòng khởi binh, sau hai ngày có thể tới được Thành Đô, xiết chặt yết hầu của Thành Đô. Lô Xuyên mất, Giải Huy bị ép tới mức không động đậy gì được. Nhìn qua là hành động giản đơn nhưng trong đó bao hàm sự sắp xếp và kế hoạch dài lâu, tấn công khi kẻ địch không phòng bị, khiến cho nhân mã của Giải Huy ở Lô Xuyên quận không có cơ hội kháng cự.
Khấu Trọng hỏi:
-Giải Huy có phản ứng gì?
Lâm Lãng đáp:
-Đương nhiên là cực kỳ giận dữ, tuyên bố tuyệt đối không khuất phục, hiện giờ đang điều nhân thủ các nơi về phòng vệ Thành Đô. Ngoài ra sau khi đàm phán quyết liệt cùng Tứ đại tộc, lão đã ra lệnh cho người trong Tứ đại tộc rời khỏi Thành Đô, nội chiến trong Ba Thục đang chực chờ bùng nổ. Lôi đại ca và Hầu công tử sợ lão cho Đường quân vào thành, lại sợ các vị không hiểu tình huống mà liều lĩnh vào thành, do đó đã nhờ bọn ta nghĩ biện pháp thông báo cho hai vị trước.
Từ Tử Lăng thấy đau đầu, chẳng lẽ lời Khấu Trọng lại thành sự thực, chuyện Ba Thục chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực, xem quyền đầu ai cứng sao?
Khấu Trọng trầm giọng hỏi:
-Giải Huy có định đoạt lại Lô Xuyên không?
Lâm Lãng tỏ vẻ coi thường, hừ lạnh:
-Lão có thể giữ Thành Đô đã khó lắm rồi, sao còn dám làm bừa? Chẳng qua nếu Đường quân vào Thục, tình thế không thể lạc quan, Thành Đô tuy nằm trên bình nguyên, nhưng vì thành cao tường dày nên không dễ công phá.
Y hiển nhiên đứng về phe Khấu Trọng, từ vị trí này nhìn tình huống Ba Thục.
Khấu Trọng nói:
-Trước khi vào Thục, chúng ta nghe được tin tức Lý Thế Dân và Thống Diệp Hộ của Tây Đột Quyết kết làm đồng minh, theo đó Thống Diệp Hộ và Đảng Hạng giúp Lý Thế Dân giữ Ba Thục, có chuyện này không?
Lâm Lãng nói:
-Quả thực có lời đồn này, nhưng không ai có thể phân biệt thực hư. Chẳng qua Ba Thục được núi non trùng điệp vây quanh, Bắc có Tần Lĩnh, Ba Sơn, Đông có Vu Sơn cách trở, Tây có Tự Sơn ngàn năm tuyết phủ, Nam là Vũ Lăng, Ô Mông sơn liên tiếp nối nhau, trở thành vùng đất hiểm trở cách biệt. Chỉ có thể dùng đường bộ tức Thục đạo và đường thủy qua Tam Hợp cho giao thông vận tải, ngoại tộc phía Tây Bắc nếu muốn chiếm Ba Thục, cũng chỉ hữu tâm vô lực mà thôi.
Từ Tử Lăng hỏi:
-Vậy có phải có một lượng lớn người Tây Đột Quyết và Đảng Hạng ra vào Độc Tôn bảo không?
Lâm Lãng nói:
-Gần đây Thành Đô tăng thêm một lượng người Tây Vực, nhưng không rõ họ có quan hệ gì với Giải Huy. Bọn họ thuê khách sạn Ngũ Môn ở Ngũ Môn nhai, số lượng khoảng năm chục, có cả nam lẫn nữ.
Y dừng một lát rồi hừ lạnh:
-Giải Huy không biết tự lượng sức, chẳng ngờ lại vọng tưởng đối đầu với Tống Khuyết khiến cho người ta nghĩ mãi không hiểu. Trước đây thì còn nói thanh thế của Lý Đường như mặt trời chính ngọ, còn Tống phiệt ở Lĩnh Nam, nước xa không cứu được lửa gần nên không thể làm khác. Nhưng hiện tại Thiếu Soái quân trong trận phòng thủ Lạc Dương lấy ít địch nhiều, tuy bại mà vinh, còn không mất nửa tấc đất. Tống Khuyết đã lĩnh đại quân rời Lĩnh Nam ủng hộ Thiếu Soái, Đỗ Phục Uy lại công khai tuyên bố đứng về phía Thiếu Soái, tình thế thiên hạ chuyển hẳn, không ai có thể hiểu tại sao Giải Huy vẫn còn nghiêng về Lý Uyên kẻ đã giết Lý Mật, xử tử Đậu Kiến Đức ấy.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
-Tin tức truyền nhanh vậy à, lão ca ngươi còn hiểu rõ tình huống hơn cả ta.
Lâm Lãng gật đầu nói:
-Đúng là có phần kỳ lạ! Trước đây nếu có tình huống chiến tranh với bên ngoài Thục, phải qua một thời gian dài mới dần rõ ràng, nhưng giờ đây chiến công hiển hách của Thiếu Soái chinh Nam phạt Bắc ngày nào cũng thấy, liên tục không ngừng, cuối cùng chứng minh rằng chẳng phải tin đồn.
Từ Tử Lăng thầm khen Thạch Chi Hiên đã nắm được chuẩn xác tâm ý của Tống Khuyết, dựa vào tin tức lan truyền để khiến nhân dân thiên hạ biến đổi một cách âm thầm. Hình tượng nhân nghĩa vô địch của Khấu Trọng đã che lấp cả Lý Thế Dân, làm lộ ra sự bất nhân bất nghĩa của Lý Uyên, đây chính là sự vận dụng tinh tế tuyệt luân cảnh giới cao nhất của binh pháp “không đánh mà khuất phục được người”. Thủ đoạn của Tống Khuyết về mặt này thực sự xuất thần nhập hóa, khiến người ta chỉ còn biết thán phục. Trước đây Lý Thế Dân tới đâu người người theo tiếng mà quy phục, sau khi Khấu Trọng quật khởi, tình thế xoay chuyển lại một lượt.
Lâm Lãng nói tiếp:
-Đặc biệt là khi Đỗ Phục Uy tuyên bố quân Giang Hoài về phe Thiếu Soái, khiến Giải Huy trận cước đại loạn, Hầu vương Phụng Chấn của Khương tộc, Mỹ cơ Ti Na của Dao tộc, Ưng vương Giác La Phong của Miêu tộc, Lang vương Xuyên Mưu Tầm của Di tộc liên hiệp biểu thị ủng hộ Tống Khuyết, phá bỏ quan hệ với Giải Huy. Tới khi Tống Khuyết chiếm Lô Xuyên, Giải Huy bỏ mặc lời phản đối của con trai, một mình một ý trục xuất người của bốn tộc khỏi Thành Đô, còn kêu gọi người Thành Đô ủng hộ lão, đương nhiên phản ứng là lãnh đạm. Nghe nói bên dưới có rất nhiều người không đồng ý chủ trương của lão, cho rằng Ba Thục chí ít nên duy trì sự trung lập.
Khấu Trọng không hiểu:
-Lão ta có bản lĩnh gì?
Lâm Lãng tỏ ý coi khinh:
-Lão sao có bản lĩnh chống lại Tống Khuyết chứ? Hiện thời ở Thành Đô, nhân mã thuộc hệ thống Độc Tôn bảo khẳng định không quá vạn người, so với Tống gia quân chỉ là lũ ô hợp không chịu nổi một đòn. Nghe nói Giải Huy phái người tới Trường An cầu viện, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Lý Đường vừa được Lạc Dương, trận cước chưa ổn, phải ứng phó với Lưu Hắc Thát khởi binh báo thù cho Đậu Kiến Đức, lo cho mình còn không kịp. Việc Giải Huy lựa chọn Lý Uyên, ai cũng cho rằng tự tìm đường chết.
Khấu Trọng ngạc nhiên:
-Lão ca ngươi quả là có tầm nhìn, hiểu thông suốt tình huống.
Lâm Lãng ngạc nhiên:
-Tin tức này truyền tới từ Trường An, khiến ai nấy chẳng dám nghi ngờ.
Khấu Trọng vỗ lên bàn nói:
-Nhạc phụ tương lai của ta thực là lợi hại.
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý, chỉ có gã hiểu lời tán thưởng bộc phát của Khấu Trọng, Lâm Lãng nghe mà cảm thấy mù mờ.
Khấu Trọng không giải thích với Lâm Lãng, chỉ nói:
-Tình hình Thành Đô hiện giờ ra sao?
Lâm Lãng nói:
-Giải Huy khống chế chặt chẽ Thành Đô, cổng thành đóng kín, kẻ nào khả nghi không cho vào thành, giới nghiêm từ trưa tới sáng hôm sau. Lôi đại ca, Hầu công tử và Điệp công tử đã được bọn ta sắp xếp tới nhà của Công Lương Ký ở Thành Đô, còn ta phải đi báo cho các vị trước. Ta có biện pháp để cả hai vào thành.
Khấu Trọng cười ha hả:
-Đa tạ ý tốt của Lâm huynh, chẳng qua hai huynh đệ ta muốn đường đường chính chính vào thành, càng chấn động càng hay.
Lâm Lãng biến sắc:
-Nhưng Giải Huy người đông thế mạnh, sợ hai người sẽ gặp nguy.
Khấu Trọng nhìn sang Từ Tử Lăng, thấy gã không phản đối, lòng tự tin tăng cao, hạ thấp giọng nói:
-Chúng ta có tình huống nào chưa trải qua chứ, chỉ cần chuẩn bị cẩn thận, ta nắm chắc phá nát lòng tin và đấu chí của Giải Huy.
Lâm Lãng nhíu mày:
- Chuẩn bị cẩn thận thế nào?
Khấu Trọng vui vẻ nói:
-Mặt này nhờ lão ca ngươi phụ trách, chỉ cần động khẩu không cần động thủ, truyền tin tức bọn ta muốn tới Thành Đô gặp mặt trực tiếp Giải Huy rộng ra khắp nơi, càng nhiều người biết càng tốt. Chúng ta nghỉ ngơi ở đây hai ngày bồi dưỡng tinh thần đầy đủ rồi bắt đầu lên đường, mong rằng khi tới Thành Đô, trong thành không ai không biết chuyện này.
Từ Tử Lăng từ tốn nói:
-Sao không là Khấu Thiếu Soái ngươi tự tay viết một bức thư nhờ người gửi cho Giải Huy, nói rằng ngươi vào ngày này giờ này tới thăm viếng, muốn trực tiếp cùng lão đàm thoại hữu hảo, chẳng phải sẽ càng có phong thái hơn sao?
Lâm Lãng tán thưởng:
-Ta chỉ cần loan truyền chuyện đưa bái thiếp này ra, càng có căn cứ hơn.
Khấu Trọng gãi đầu khó khăn nói:
-Nhưng Bạch lão phu tử chưa từng dạy cho ta bí quyết viết thư.
Từ Tử Lăng nhịn không nổi phì cười:
-Cao thủ văn tài xuất chúng là Hầu công tử thì không dùng, ngươi là Thiếu Soái cái con bà nó là con gấu gì chứ, đây là thuật dùng người, đằng nào thì ở Ba Thục có ai biết bút tích của ngươi đâu, chẳng bằng nhờ Hi Bạch chịu khó một lần.
Khấu Trọng cười lớn:
-Ta thật là hồ đồ, quyết định thế đi. Giải Huy a! Đây là cơ hội cuối cùng cho lão đó, không nắm lấy là sau này hối chẳng kịp đâu.
Hai ngày sau lần gặp Lưu Lãng ở dịch trạm, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng khởi hành đi tới Thành Đô. Để tránh ánh mắt mọi người, họ không theo đường quan đạo, chỉ vượt núi xuyên rừng mà đi. Khi Thành Đô nằm trong tầm mắt, trời vẫn chưa sáng, cổng thành đóng chặt.
Hai gã ẩn mình trong một cánh rừng rậm năm dặm bên ngoài Thành Đô, nơi đã ước định với Lâm Lãng, chờ thời điểm cổng thành mở ra. Bọn gã ngồi xếp bằng bên bìa rừng, cảm nhận cái lạnh nhẹ nhàng và sự tĩnh lặng yên ả của bình minh, trầm mặc nhìn ngắm sắc trời từ tối chuyển sang sáng.
Khấu Trọng như không dám làm kinh động bầu không khí trang nghiêm thanh bình, khẽ nói:
-Điều ta sợ nhất bây giờ là gạo đã thành cơm, Giải Huy dẫn Đường quân vào Thục, vậy chỉ còn cách dùng vũ lực giải quyết thôi.
Từ Tử Lăng lắc đầu:
-Ta thấy Giải Huy sẽ không bất trí như vậy đâu. Quân của Tống Khuyết giữ ở Lô Xuyên là để cảnh báo lão, chỉ cần Đường quân vào Thục, ông sẽ tấn công Thành Đô với khí thế như vũ bão. Không có sự ủng hộ của Tứ đại tộc, Giải Huy đích thực không chịu nổi một đòn. Thành Đô lọt vào tay Tống Khuyết rồi, quân Đường vào Thục sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Khấu Trọng nhíu mày nói:
-Nếu Đường quân tử thủ Hán Trung thì sao?
Từ Tử Lăng từ tốn nói:
-Không có Lý Thế Dân, Hán Trung đâu đủ là mối lo ngại?
Khấu Trọng trầm ngâm:
-Ba Thục có thể nói là hậu phương lớn của Quan Trung, nếu rơi vào tay ta, như thể mở cánh cổng lớn để tấn công Trường An từ phía Nam. Lý Uyên xuất thân tướng môn, hẳn biết sự quan trọng của Hán Trung không kém Tương Dương. Tuy không có Lý Thế Dân chủ trì đại cục, trận này cũng không dễ đánh.
Từ Tử Lăng nói:
-Đó là ngươi có tật giật mình nên mới nghĩ rằng Lý Uyên không thể không phòng thủ Hán Trung. Thực ra Lý Uyên căn bản không sợ ngươi tiến quân vào Trường An, còn hoan nghênh ngươi đi tìm chết. Khi ngươi tấn công Trường An thương vong nặng nề, những lộ Đường quân ở các thành trì trong Quan Trung sẽ cùng tiến công, trong tình huống bình thường, Thiếu Soái quân sẽ ở thế toàn quân bị tiêu diệt. Nếu ta là Lý Uyên, tuyệt đối sẽ không điều binh lực phòng thủ Trường An để giữ thành Hán Trung chỉ bằng một phần mười quy mô và lực lượng phòng ngự đâu.
Gã ngừng một lát rồi nói tiếp:
-Lý Uyên đã là kẻ có tài tướng soái, ắt sẽ nhìn toàn cục, trước tiên sẽ toàn lực bình định phương Bắc, quét sạch dư đảng Hà Bắc của Lưu đại ca, đợi qua mùa gió tuyết, chia binh Nam hạ, đánh Bành Lương và lão gia, đây mới là sách lược chính xác. Ai ngờ được ngươi có kỳ mưu Dương Công Bảo Khố chứ. Ài!
Khấu Trọng an ủi:
-Phi Huyên tuyệt đối không phải người như vậy, ta có lòng tin trăm phần trăm.
Tiếng lướt gió vang lên, từ xa tới gần. Lôi Cửu Chỉ, Hầu Hi Bạch, Âm Hiển Hạc và Lâm Lãng tới. Lúc này sắc trời sáng rỡ, cổng thành mở lớn, bốn người ra khỏi thành tới đón. Khấu Trọng, Từ Tử Lăng cũng lập tức đứng dậy nghênh tiếp.
Lôi Cửu Chỉ vào rừng rồi vỗ đầu nói:
-Các ngươi nếu không muốn đánh thẳng từ cổng thành đến Thục Vương phủ thì tốt nhất để chúng ta nghĩ cách lén đưa các ngươi vào.
Khấu Trọng kinh ngạc:
-Giải Huy dời từ Độc Tôn bảo tới Thục Vương phủ à?
Hầu Hi Bạch than:
-Sau khi nhận thư, Giải Huy đưa toàn bộ phụ nữ trẻ con và đa phần tử đệ binh trong gia tộc lui về Thục Vương phủ trong thành. Độc Tôn bảo hiện giờ chỉ còn lưu lại mấy chục người, có điều hành động này có thể nhìn thấy quyết tâm không tiếc mình đánh một trận của Giải Huy. Trong Thành Đô không ai hiểu nổi tại sao Giải Huy lại có quyết tâm lớn đến thế, cứ nhất định hướng về Lý Uyên.
Lâm Lãng nói:
-Chúng ta sau khi đưa thư ở cửa phía Đông, luôn luôn lưu ý động tĩnh của Giải Huy, phát hiện ra lão lập tức gia tăng phòng thủ trong thành, còn điều nhân thủ từ gần đó về. Ta sợ lão hiểu nhầm Khấu huynh hạ chiến thư với lão.
Hầu Hi Bạch cười khổ:
-Ta đã cẩn thận dùng từ để viết thư cho Thiếu Soái, lưu lại thể diện cho lão, lão không thể không thấy ý cầu hòa của chúng ta.
Lôi Cửu Chỉ chán nản nói:
-Giải Huy cứng đầu cứng cổ, bất kể ngươi tán tụng vung trời thế nào trong thư, lão đọc vẫn cứ không hợp mắt thì sao?
Từ Tử Lăng hỏi:
-Tống gia quân ở Lự Châu có động tĩnh gì?
Lâm Lãng đáp:
-Tống gia quân ở Lô Xuyên do danh tướng mới nổi danh của Tống gia là Tống Pháp Lượng chỉ huy, đang tập kết vật tư binh lực không ngừng, lại còn phát triển rộng ra các thành trấn xung quanh, ý đồ tấn công lên phía Bắc vào Thành Đô rất rõ ràng. Chúng ta truyền tin Thiếu Soái đưa bái thiếp tới Giải Huy ra khắp nơi, Tứ đại gia tộc sau khi nghe được đã tuyên bố kết hợp thành Tứ Tộc Liên Minh, hoan nghênh Thiếu Soái vào Thục, khiến cho tình thế Thành Đô càng thêm căng thẳng.
Khấu Trọng nhíu mày:
-Tứ tộc có cứ điểm nào trong thành không?
Lâm Lãng nói:
-Thành Đô luôn là nơi các tộc sinh sống, thế lực của Tứ tộc trong thành thâm căn cố đế, đâu phải Giải Huy nói đuổi là đuổi được. Bây giờ hơn chục phường đều nằm trong tầm khống chế của Tứ tộc, Thiếu Soái có thể nói đến đúng lúc, khiến Giải Huy tạm hoãn được nguy cơ khai chiến cùng Tứ tộc.
Lôi Cửu Chỉ nói:
-Theo ý ta, các ngươi tốt nhất nên vào thành từ cửa Nam, trước tiên nói chuyện với thủ lĩnh Tứ tộc, sau đó nghĩ cách giải quyết sự tình cùng Giải Huy.
Khấu Trọng nở nụ cười tràn đầy tự tin, lắc đầu nói:
-Điều này chỉ thúc đẩy nội chiến trong thành thôi, ta vẫn quyết từ cửa Đông vào thành. Giải Huy nếu động võ, ta sẽ khiến lão phải chịu khổ.
Từ Tử Lăng nhíu mày:
-Ngươi không phải chuẩn bị đại khai sát giới chứ! Một khi máu đã đổ, tình huống xảy ra không thể thu lại đâu.
Khấu Trọng ung dung nói:
-Lăng thiếu gia an tâm! Chúng ta tới để cầu hòa chứ đâu phải cầu chiến. Nói cho cùng, Tứ đại tộc đang gằm ghè một bên, Giải Huy nhất định không dám điều động nhân mã toàn thành ra tấn công chúng ta. Huống chi nội bộ Giải Huy bất ổn, nhiều nhất là phái một ít thủ hạ tâm phúc tới động thủ, chúng ta tiến có thể tấn công, lùi có thể bỏ chạy. Không phải ta khoe khoang, dựa vào công lực của hai huynh đệ chúng ta hiện giờ, Giải Huy vẫn chưa có tư cách giữ chúng ta lại.
Âm Hiển Hạc này giờ luôn trầm lặng nói:
-Còn có Âm Hiển Hạc ta nữa.
Khấu Trọng cười nói:
-Mong rằng không cần Âm huynh động thủ giúp sức, các vị trước tiên về thành làm kẻ bàng quan, nửa thời thần sau ta và Lăng thiếu gia sẽ đường hoàng từ cửa Đông vào thành, xem xem Giải Huy có phải là người hiểu lý lẽ không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.