Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 66: Phần 2:Nữ tử mà hắn sủng ái nhất?




Sở Lăng Thường theo bản năng đứng che chắn cho Nam Hoa công chúa. Hắn vô cớ bước về phía này như vậy nhất định là có ý đồ xấu.
Nam Hoa thì lại sợ Hách Liên Ngự Thuấn làm hại đến Sở Lăng Thường. Hắn vừa mới xác định với tiểu quận chúa rằng nàng là tù binh. Như vậy cũng rõ ràng là hắn đang hận nàng thấu xương.
Hắn dừng bước lại trước mặt Nam Hoa cùng Sở Lăng Thường, chậm rãi nâng tay lên, đưa về phía hai người họ...
Sở Lăng Thường cảm thấy hô hấp có chút dồn dập. Hắn lại muốn làm gì?
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng rồi dừng lại trên gương mặt Nam Hoa công chúa, ánh mắt vốn lạnh lùng của hắn cũng trở nên dịu lại, giọng nói cũng trầm xuống, ngay cả hàng lông mày cương nghị cũng toát lên vẻ nhu hòa, “Sao lại thành ra thế này? Mặc ít áo như vậy, nếu nhiễm phong hàn thì sao?”
Nam Hoa công chúa không ngờ tới hắn lại chủ động quan tâm đến tình hình của mình nên bất giác ngây người.
Mà Sở Lăng Thường theo bản năng hơi cụp mắt xuống, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Nam Hoa công chúa cũng chậm rãi buông lỏng. Cô ấy là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng, quan tâm cô ấy là trách nhiệm của hắn.
“Vương gia…” Nam Hoa công chúa há hốc miệng vì kinh ngạc, hồi lâu cũng không nói thêm được lời nào.
“Toàn thân ướt đẫm như vậy thực khiến bản vương đau lòng.” Hắn vươn tay ra đem Nam Hoa công chúa ôm vào lòng, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hiếm thấy, ánh mắt cũng kín đáo lướt qua gương mặt Sở Lăng Thường, thấy gương mặt nàng trắng trẻo nhưng lạnh lùng, đôi mắt đẹp với hàng mi dài cong vút khẽ cụp xuống khiến đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn hơi nheo lại, một nét không vui thoáng hiện ra trong đó.
Nam Hoa công chúa bị hắn ôm vào trong ngực nhưng trong lòng lại nổi lên một tia bất an.
“Hoàng thúc….” Ổ Giai cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, thấy vậy không vui bước lên, dậm dậm chân, “Cô ta căn bản không đáng để hoàng thúc yêu thương. Người cũng thấy đấy, cô ta còn dám ở trước mặt người ngang nhiên ôm ấp hắn.”
Ổ Giai đưa tay chỉ Sở Lăng Thường, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận đến nỗi đỏ bừng lên.
“Ổ Giai quận chúa, thật ra…”
Ô Khả rốt cuộc không nhịn được mở miệng định nói thực ra Sở Lăng Thường là nữ cải nam trang, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của vương gia quét tới mang theo độ sắc bén đủ khiến hắn phải im bặt.
Thuẫn Mông liền kéo Ô Khả sang một bên. Tên này thật ngốc mà! Kẻ sáng mắt nào cũng có thể nhìn ra vương gia đang tức giận.
Ổ Giai có chút ủy khuất gãi gãi đầu, không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì.
“Hoàng thúc, xem ra bọn họ đã quen nhau từ lâu. Nói không chừng lúc trước hai người họ đã là tình nhân, hơn nữa…” Ổ Giai hung dữ nhìn về phía Sở Lăng Thường, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác ghen tỵ với một “nam nhân” có gương mặt quá đẹp đẽ.
“Hắn chỉ là một tên tù binh, sao có thể xuất hiện trong phủ của chúng ta? Chỗ của hắn không phải là đại lao trong cung hay sao?”
“Ổ Giai, đừng lại nổi tính trẻ con nữa.” Hách Liên Ngự Thuấn trầm giọng quát lên, rồi lại cúi nhìn Nam Hoa công chúa trong lòng mình, “Ngươi sao rồi? Ổ Giai là bị bản vương làm hư, bản vương sẽ kêu thái y tới khám bệnh cho ngươi.”
Ổ Giai thấy vậy, sắc mặt cũng xạm đi.
“Không cần, không cần đâu, vương gia. Linh nhi cũng đâu yếu ớt đến vậy, xin vương gia yên tâm.” Nam Hoa công chúa vội vàng nói.
Hách Liên Ngự Thuấn cười cười rồi lại càng ôm Nam Hoa công chúa chặt hơn, giọng nói cũng mang theo sự ôn như chưa từng thấy, mang theo sự cưng chiều, “Còn nói không sao? Toàn thân ướt đẫm như vậy, nếu như sinh bệnh, bản vương sẽ đau lòng lắm.” Nói xong, hắn lại quay đầu nhìn về phía Ổ Giai, hơi nhíu mày, “Ổ Giai, lần sau còn dám vô lễ với Nam Hoa công chúa, phạt ngươi một tháng không được ra ngoài.”
“Hoàng thúc…” Ổ Giai sợ đến ngây người, cô ta tuyệt đối không ngờ tới hắn sẽ vì một nữ nhân khác mà quát mình, trong ánh mắt cơ hồ cũng bốc lửa, đầy căm tức nhìn Nam Hoa trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn.
Sở Lăng Thường đem hết cảnh này thu vào trong mắt, trong tim một cảm giác trống rỗng cùng đau nhói mơ hồ dâng lên, lại thấy Ổ Giai phẫn nộ nhìn chằm chằm Nam Hoa công chúa thì lập tức cảm thấy kinh hãi, trong chớp mắt cảm nhận được một nỗi nguy hiểm.
Hách Liên Ngự Thuấn cố ý làm vậy!
Từ lúc mới bước vào nơi này Sở Lăng Thường đã nhìn ra việc Ổ Giai thích Hách Liên Ngự Thuấn, thậm chí đã đến mức đặt toàn bộ tình cảm trên người hắn. Nàng chỉ là một người ngoài mà còn dễ dàng nhận ra. Vậy còn hắn thì sao? Hắn sao lại có thể không phát hiện tâm ý của Ổ Giai chứ?
Cho nên sự ôn nhu đối với Nam Hoa của hắn hoàn toàn là giả, sự lo lắng cũng là giả. Nếu không, Nam Hoa sẽ không có dáng vẻ kinh ngạc khi thấy hắn thể hiện tình cảm yêu thương như vậy. Mục đích khiến hắn làm vậy, đơn giản là muốn khiến Ổ Giai phẫn nộ. Ổ Giai là một nữ hài tử dám yêu dám hận, nữ nhân có tính cách như vậy tuyệt đối không cho phép có nữ nhân khác bên cạnh nam nhân mình thích.
Một khi nữ nhân như vậy xuất hiện, Ổ Giai sẽ không bỏ qua.
Chỉ cần hắn càng tỏ ra yêu thương Nam Hoa công chúa thì tình cảnh cô ấy sẽ càng nguy hiểm.
Sở Lăng Thường theo bản năng đưa tay ôm ngực, nơi đang dâng tràn một nỗi đau nhói. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Vì sao lại muốn để Nam Hoa công chúa lâm vào cục diện nguy hiểm? Hắn ở trước mặt nàng diễn một màn yêu thương thê tử như vậy rốt cục là có mục đích gì?
Đôi mắt đẹp của nàng cùng hắn bất giác đối nhau. Hắn dường như phát giác ra nàng đang suy nghĩ chuyện gì, cũng đem nét khó hiểu hiện rõ nơi hàng lông mày đang chau lại của nàng thu vào trong tầm mắt, khóe môi mỏng hơi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Nhìn thẳng hắn như vậy khiến Sở Lăng Thường thực sự kinh hãi, vội vàng cúi xuống tránh đi ánh nhìn chăm chú của hắn.
“Tân Trát, còn để hắn ở đây làm gì? Còn không nhốt vào Cấm lâu?” Hắn quay sang phía quản gia quát khẽ.
Quản gia vội bước tới phía Sở Lăng Thường, mở miệng nói một câu tiếng Hán lơ lớ, “Tiểu tử, đi thôi!”
Sở Lăng Thường lạnh lùng cười, không nói một lời liền xoay người theo quản gia rời đi.
Nam Hoa công chúa có thể nghe hiểu được chút tiếng Hung Nô nên cực kỳ sợ hãi nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, nhỏ giọng cầu xin, “Vương gia, Lăng Thường nhìn không ổn chút nào, xin vương gia đừng làm khó cô ấy, hãy tha cho cô ấy đi.”
“Ha ha…” Hách Liên Ngự Thuấn bất ngờ cất tiếng cười sang sảng, đem Nam Hoa ghì vào trong ngực, chóp mũi hắn cũng kề ngay bên tai cô, nụ cười trên môi liền mang theo tia âm lãnh.
“Tha cho cô ta? Không, bản vương thích nhất là chuyện náo nhiệt. Lúc trước không phải ngươi cũng đã được xem không ít chuyện náo nhiệt hay sao? Từ nay về sau, sự náo nhiệt này sẽ càng có ý nghĩa hơn.” Nói xong, hắn vỗ nhẹ lưng Nam Hoa rồi xoay người rời đi.
Nam Hoa công chúa đứng bất động tại chỗ, hồi lâu cũng không nhúc nhích. Cô cũng không khó nhận ra ánh mắt như muốn giết người của Ổ Giai. Cô cũng biết một màn vừa rồi dưới ánh mắt người ngoài nhìn vào mang theo sự thân thiết cỡ nào, vương gia đối với mình ôn nhu cỡ nào. Nhưng chỉ mình cô mới biết, những lời của vương gia vừa nói bên tai mình mang theo sự lạnh lẽo nhường nào, còn nổi lên tư vị của sự trả thù, mang theo điềm báo về cơn bão táp sắp ập tới.
Hách Liên Ngự Thuấn đã bước ra khỏi hoa viên, lại nhìn thấy bóng dáng Sở Lăng Thường khuất dần sau ngọn giả sơn thì ánh mắt hơi trầm xuống, thấp giọng gọi Hổ Mạc ở phía sau.
“Kêu thái y tới Cấm lâu!”
Hổ Mạc đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng nhận lệnh, “Vâng, vương gia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.