Những lời của bọn nha hoàn vừa tới khiến Tân Trát kinh ngạc, vội vàng đứng dậy kéo một nha hoàn lại, thấp giọng hỏi, “Cái gì mà Sở cô nương? Rõ ràng là một công tử, ai cho các ngươi gọi là cô nương?”
Vẻ mặt nha hoàn kia cũng tràn ngập sự khó xử cùng nghi hoặc, nhẹ giọng trả lời, “Quản gia, chúng tôi cũng là phụng mệnh làm việc thôi. Mọi người đều chẳng hiểu ra sao cả, tự nhiên đang từ một công tử lại biến thành cô nương như vậy. Nhưng đó là những gì vương gia đã căn dặn.”
“Đúng vậy, quản gia. Chúng tôi cũng muốn được mở rộng tầm mắt, nhìn xem một nam tử ra vẻ một nữ tử sẽ thành ra bộ dạng thế nào?” Một nha hoàn khác cũng thì thầm.
Nha hoàn kia vừa dứt lời, tiếng đàn cũng ngưng bặt.
Quản gia cùng tất cả hạ nhân trong phòng liền đứng qua một bên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh phía sau bức rèm.
Trong lòng Tân Trát không khỏi trùng xuống. Xong rồi, vương gia còn sai người tới đón như vậy thì chắc chắn Sở công tử sẽ không có khả năng rời khỏi đây. Vậy phải làm sao bây giờ?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một bàn tay ngọc khẽ đưa ra vén lên một góc màn trướng. Sở Lăng Thường với một thân xiêm y trắng tinh khôi chậm rãi bước ra, lẳng lặng nhìn chăm chú vào vẻ mặt khẩn trương hoặc có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa của bọn nha hoàn.
“A….” Đầu tiên, Tân Trát kêu lên đầy sợ hãi, bộ dạng cũng như vừa gặp phải quỷ. Ông ta trừng lớn hai mắt, cũng không để ý gì đến lễ tiết mà đưa tay run run chỉ về phía Sở Lăng Thường, “Ngươi….ngươi….ngươi là….”
Tất cả bọn nha hoàn có mặt đều cảm thấy choáng váng, há hốc miệng đứng sững sờ tại chỗ, không thể tin khi nhìn thấy một nữ tử khuynh quốc xuất hiện ngay trước mắt.
Đúng vậy!
Thấy Sở Lăng Thường mặc bộ y phục này, không còn ai có thể coi nàng là nam tử nữa. Mái tóc dài óng ả đã được buông xuống, kết thành những lọn mềm mại uốn lượn quanh thân hình mỹ lệ, bộ xiêm y trắng tinh càng tôn lên gương mặt trắng trẻo nhưng lạnh lùng của nàng. Dung mạo như hoa như ngọc của Sở Lăng Thường phảng phất vẻ kiêu sa hệt như tiên nhân trên trời vừa giáng thế.
Cho nên cũng khó trách vừa rồi Tân Trát lại hét chói tai như vậy.
Có lẽ do tiếng hét vừa rồi của ông ta chứa đầy sự kinh hoàng nên bọn thị vệ bên ngoài cũng hoảng hốt mà xông vội vào. Nhưng khi vừa nhìn thấy dung mạo Sở Lăng Thường thì tất cả đều choáng váng. Chỉ nghe “cạch, cạch” vài tiếng, vũ khí trong tay bọn thị vệ đều rơi cả xuống sàn, cũng quên mất phải khom lưng chào nàng mà tất cả đều trừng lớn hai mắt nhìn ngắm dung mạo khuynh quốc.
Sở Lăng Thường vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích mặc cho ánh nến nhẹ nhàng phản chiếu những ánh sáng lung linh lên bộ xiêm y của nàng. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng hạ tay xuống khiến cổ tay áo rộng cũng lập tức che đi bàn tay ngà ngọc. Ánh mắt nàng cũng không chút để ý đến thái độ cùng vẻ trợn mắt há hốc miệng của bọn họ mà chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, “Dẫn đường đi!”
“A…A….Sở cô nương, bên này, mời!” Một nha hoàn trong số đó nhanh chóng có lại phản ứng, vội vàng bước lên trước dẫn đường. Những người khác lúc này mới khôi phục lại tinh thần, bọn thị vệ vội nhặt đao lên, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời được bóng dáng của nữ tử trước mặt.
“Lăng Thường, Lăng Thường…” Không đợi nha hoàn dẫn đường kịp xoay người, từ bên ngoài đã vang lên một thanh âm đầy vui vẻ rồi một nam tử trẻ tuổi xông vào, vô tình còn đụng phải nha hoàn kia khiến cô ta lảo đảo suýt ngã.
“Á, người nào mà không có mắt như vậy?” Tiểu nha hoàn tức giận vừa muốn mở miệng mắng thêm thì nhìn ra bộ dáng người vừa tới cực kỳ anh tuấn liền lập tức đỏ bừng mặt.
Nam tử kia xoa xoa bả vai bị đau, không để ý tới tiểu nha hoàn nói gì, bước nhanh tới trước mặt Sở Lăng Thường, vui mừng lên tiếng, “Ha ha, tôi đã nói rồi mà. Cô nương vẫn là mặc y phục nữ nhi sẽ xinh đẹp nhất.”
Người vừa tới chính là Ô Khả, cậu ta đã khôi phục lại vẻ hào sảng thường ngày.
“Vương lão không sao rồi chứ?” Sở Lăng Thường nhẹ giọng hỏi lại. Nàng thực sự cảm thấy áy náy bởi Vương lão vốn chỉ là một người đơn thuần làm đúng bổn phận của mình, có lẽ cả đời ông ấy cũng không phải chịu nhiều kinh hãi đến vậy.
Ô Khả cất tiếng cười thoải mái, còn đưa tay vỗ nhẹ lên vai Sở Lăng Thường nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn nên gãi gãi đầu, “Yên tâm đi, Vương lão rất ổn. Tay nghề của ông ấy quả nhiên là hạng nhất. Xem này, cô nương mặc lên thật đẹp đó!”
Sở Lăng Thường có thể nhìn ra trên vẻ mặt Ô Khả có chút xấu hổ nên khẽ mỉm cười, “Ô Khả, chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu tốt, hệt như trước kia vậy.”
Trước kia nàng cải nam trang, cho nên Ô Khả không hề có chút cố kỵ nào mà đối xử với nàng hệt như huynh đệ. Hiện giờ, nàng cũng không muốn vì sự thay đổi thân phận mà làm ảnh hưởng tới tình bằng hữu của bọn họ.
Đúng vậy, ở nơi này có thể tìm được một bằng hữu thực sự quá khó khăn.
Ô Khả nghe vậy thì không cảm thấy ngại nữa, vỗ vỗ ngực, sảng khoái nói, “Lăng Thường, cô nương cứ yên tâm, cô là bằng hữu tốt nhất đời này của tôi, bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương cô. Đi nào, tôi đưa cô tới dự tiệc. Mấy người Thuẫn Mông cũng ở đó rồi.”
Sở Lăng Thường khẽ cười, gật đầu.
“Khoan đã….” Tân Trát cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng không dám tin vào những gì vừa nghe, vừa thấy nên ông ta đem Ô Khả kéo qua một bên, nghi hoặc hỏi lại, “Sở công tử thật sự là nữ nhân?”
Ông ta thật không dám tin tưởng cũng như tiếp nhận những gì vừa diễn ra.
“Cái gì mà Sở công tử? Quản gia, ông nên đổi lại, gọi là Sở cô nương đi!” Ô Khả hơi nhíu mày lên tiếng rồi không nói thêm gì nữa mà kéo Sở Lăng Thường bước đi.
“Này, này…” Tân Trát cơ hồ sắp hôn mê bất tỉnh. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?
***
Dạ tiệc được chuẩn bị cực kỳ xa hoa, rượu ngon món ăn ngon được bày biện cực kỳ đẹp mắt, không khí cũng vô cùng náo nhiệt.
Đây là lần thứ hai Sở Lăng Thường dự tiệc. Lần đầu là lúc còn ở Hán cung, Hách Liên Ngự Thuấn với khí thế bức người, khiến không khí bữa tiệc chẳng khác nào Hồng Môn Yến. Lần này lại là tiệc ở tại phủ của chính hắn. Nàng thực không biết đêm nay sẽ có ai tham dự tiệc, cũng không biết vì sao hắn muốn nàng khôi phục thân phận nữ nhi.
Suốt dọc đường đi, bọn thị vệ cùng nha hoàn đều bị thân phận nữ nhi của Sở Lăng Thường làm cho kinh ngạc, cho tới lúc nàng bước tới đại điện thì tiếng xì xầm bàn tán vẫn không ngớt.
Trên đại điện tiếng ồn ào không ngừng vang lên, đến khi Sở Lăng Thường xuất hiện thì hoàn toàn ngưng bặt.
Tiếng cười nói, trò chuyện, mọi cử chỉ, hành động của mọi người đều dừng lại chỉ trong nháy mắt. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người Sở Lăng Thường. Sở Lăng Thường hơi cúi đầu, nhìn những phiến đá xanh lớn lát dưới chân mình. Loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy rất tệ, những ánh mặt đang nhìn chằm chằm nàng kia, nàng có thể cảm nhận được có sự khiếp hãi, còn có cả…ghen tị
Nàng không biết chút nào về những người đang ngồi ở đây, chỉ cảm thấy nơi này có quá nhiều ánh mắt, nhiều đến nỗi khiến nàng hít thở cũng thấy khó khăn. Ô Khả từ lúc nàng tiến vào đại điện cũng lùi về vị trí của mình, cho nên nàng vĩnh viễn chỉ có một mình lẻ loi.
Không khí có chút đè nén như bao trùm đại điện. Bước tới khoảng giữa điện, Sở Lăng Thường mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn thấy người ngồi ở vị trí chính giữa yến hội không phải Hách Liên Ngự Thuấn mà là một nam nhân trung tuổi. Nam nhân này có ánh mắt rất có thần khí, dáng vẻ oai hùng ngồi ngay ngắn ở đó, trên người khoác bộ cẩm bào sắc vàng toát lên vẻ quyền uy cực độ. Trong lòng Sở Lăng Thường không khỏi khẽ run lên. Chẳng lẽ, đó chính là…Thiền Vu Quân Thần.
Lại nhìn sang bên thì thấy Hách Liên Ngự Thuấn đã ngồi nghiêm chỉnh phía bên trái, tiếp theo đó là các vị trí khác theo thứ bậc. Hôm nay hắn cũng không mặc bộ trường bào nhàn nhã thường ngày mà khoác lên mình bộ cẩm bào sắc xanh thẫm đầy uy nghi, đai lưng khảm ngọc quý toát lên sự tôn quý của dòng dõi hoàng tộc, còn có khảm biểu tượng tín ngưỡng bằng hàn ngọc. Chân hắn đi một đôi giày cao cổ được thêu với những sợi tơ vàng cực kỳ tinh xảo vô cùng hài hòa với y phục.
Trên môi hắn nở nụ cười nhẹ, ôn nhu như nước. Đến khi thấy Sở Lăng Thường chậm rãi xuất hiện thì tâm tình hắn như bị một lực cực lớn tác động mạnh mẽ. Khôi phục lại thân phận nữ nhi, nàng đứng đó với dung mạo mỹ lệ cực rung động lòng người, hệt như lần đầu tiên hắn thấy nàng. Toàn thân Sở Lăng Thường toát lên một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có chút mơ hồ khiến người ta có cảm giác như mộng như ảo. Nàng hơi cúi đầu, để lộ chiếc trâm cài tóc tinh xảo hình chim yến phản xạ ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh nến chiếu vào. Làn da trắng mịn như tuyết, tóc mai e ấp, hàng lông mày thanh tú cùng mái tóc huyền óng ả thực khiến người ta liên tưởng tới tiên nữ trên thiên giới.
Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn hơi tối sầm lại, đôi mắt sắc bén theo bản năng đảo qua phía mỗi vị khách có mặt, hàng lông mày không khỏi hiện lên sự khó chịu cùng không vui.
Từ phía chỗ ngồi của khách khứa truyền tới vô số thanh âm ái mộ của những nam nhân dự tiệc, bọn họ chỉ mải ngắm mỹ nhân, không ai nhận thấy lửa giận của Hách Liên Ngự Thuấn đang bùng lên