Những lời vừa rồi được nói bằng tiếng Hung Nô nên Sở Lăng Thường dù nghe được cũng không hiểu gì. Nhưng từ ngữ điệu chanh chua của câu nói đó thì nàng có thể cảm nhận rằng người vừa tới không có ý định tốt đẹp gì.
Tân Trát cùng hai nha hoàn đồng thời quay lại nhìn thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội vã khom lưng cung kính kêu lên, “Quận chúa!”
Người vừa tới quả nhiên là quận chúa Ổ Giai. Hôm nay thời tiết ấm lên nên y phục trên người cô ta cũng ít đi khá nhiều so với lần Sở Lăng Thường nhìn thấy cô ta trước đó. Bộ y phục cô ta khoác trên người được may bằng gấm đỏ tươi có thêu những nụ hoa tường vy bằng chỉ tơ vàng kéo dài tới tận ống tay áo. Hai bên cố áo của cô ta còn có hai quả cầu nhung trông cực kỳ đáng yêu. Thắt lưng của cô ta cũng cũng được thêu vô cùng cầu kỳ bằng những sợi tơ vàng khiến dưới ánh mắt trời không ngừng phản xạ ra những tia sáng chói mắt. Mái tóc cô ta được buộc gọn gàng, trước trán còn đeo một đai lụa với một viên hồng ngọc rất lớn lại vô cùng phù hợp với y phục hôm nay của cô ta.
Sở Lăng Thường chẳng cần liếc mắt cũng biết lý do khiến cô ta đến nơi này. Cũng phải thôi, điều này đã sớm bị nàng đoán ra rồi. Chẳng qua nàng vốn không chút để ý tới cô ta cho nên cũng không thấy ngạc nhiên khi Ổ Giai có thể nhẫn nhịn tới tận bây giờ.
Bóng dáng nhỏ bé tối qua chính là cô ta, tuy rằng không nhìn thấy quá rõ ràng nhưng dựa vào sự miêu tả của Hổ Mạc về cô ta thì Sở Lăng Thường đã biết Ổ Giai tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định.
Sở Lăng Thường cũng không hề hành lễ với Ổ Giai, chỉ thản nhiên liếc cô ta một cái rồi tiếp tục dùng bữa. Đã là tù binh thì còn cần gì phải giữ lễ với kẻ khác cơ chứ?
Ổ Giai vốn đang khinh khỉnh nhìn Sở Lăng Thường, lại thấy nàng không có ý định hành lễ thì hơi chau mày lại, khoanh tay trước ngực bước lên, nhìn những món ăn mỹ vị được chuẩn bị tinh tế trên bàn thì lắc đầu, “Chậc chậc, Tân Trát, bọn nô tài các ngươi đang làm cái gì vậy? Để cho khách quý trong phủ chúng ta ăn những thứ thế này sao?”
Mấy lời này được Ổ Giai nói bằng tiếng Hán cực kỳ chuẩn xác, so với Tân Trát thì lưu loát hơn vài lần nhưng âm điệu của cô ta vô cùng ngạo mạn xoáy vào tai khiến người nghe cực kỳ khó chịu.
Tân Trát sững người rồi vội vàng khom lưng, “Quận chúa, đây đều là do vương gia căn dặn nhà bếp chuẩn bị. Chúng nô tài đâu dám làm trái ý chủ nhân chứ!”
“Vương gia căn dặn?” Ổ Giai lạnh lùng cười lại đem tầm mắt đặt trên người Sở Lăng Thường. Cô ta còn vươn tay lấy một miếng đồ điểm tâm đưa lên miệng cắn một chút…
“Phì, đây là điểm tâm kiểu gì vậy? Khó ăn muốn chết!” Nói xong cô ta vung tay lên đem tất cả đồ ăn trên bàn hất xuống đất.
Ánh mắt Sở Lăng Thường vẫn cực kỳ nhu hoà hệt như lúc trước. Nàng cũng vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích, thậm chí cũng không buồn nhìn đến vẻ mặt đắc ý của Ổ Giai. Nhưng Tân Trát thì không được như vậy. Chân tay ông ta lúc này cũng trở nên luống cuống, rồi ngập ngừng bước lên phía trước cất tiếng, “Quận chúa, trăm ngàn lần không nên làm như vậy. Quận chúa làm vậy thì Sở công tử ăn cái gì bây giờ?”
“Thứ đó mà người có thể ăn sao? Tân Trát, ngươi cũng không phải không biết quan hệ giữa vị Sở công tử này và vương gia. Vương gia có từng công khai nói rõ rằng đám nô tài các ngươi phải đối xử tử tế với hắn sao? Ngay cả ý tứ của chủ nhân nghe còn không hiểu, thật uổng phí cho nhiều năm làm quản gia.” Ổ Giai càng nói càng lớn tiếng, còn vung tay lên thị uy.
Động tác dùng bữa của Sở Lăng Thường rốt cục cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía Ổ Giai đúng như mong muốn của cô ta.
“Dáng vẻ của ngươi quả thực không tồi!” Ổ Giai thấy nàng ngẩng đầu thì vừa cong môi cười vừa cẩn thận đánh giá nàng, “Ngươi cũng đừng trách ta hất đổ hết mấy thứ đó. Thật sự ta không thể để cho đám nô tài đó bắt nạt ngươi, cho ngươi ăn thứ khó ăn như vậy.”
Sở Lăng Thường không khỏi than thầm, lấy khăn nhẹ nhàng lau miệng rồi mới thản nhiên lên tiếng, “Quận chúa, tại hạ chẳng qua chỉ là một tù binh mà thôi, một tù binh thì có thể đòi hỏi gì nữa chứ?”
“Tù binh? Ngươi nói ngươi là tù binh sao?” Ổ Giai nghe xong liền bày ra bộ dạng cực kỳ khoa trương, có chút không phù hợp với tuổi tác của cô ta. Liền đó, cô ta còn quay đầu nhìn về phía một nha hoàn đứng sau lưng Tân Trát…
“Ngươi, lại đây!”
Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ bước lên, lí nhí hô khẽ, “Quận chúa?”
“Nói thử xem, sáng nay ngươi nghe được người trong phủ nói cái gì?” Ổ Giai cố ý dùng tiếng Hán để hỏi.
“Dạ?” Tiểu nha hoàn dường như nghe không hiểu cô ta nói gì nên mặt cứ ngẩn ra.
Ngay sau đó, sắc mặt Ổ Giai lập tức đại biến, bàn tay liền vươn ra bổ thẳng về phía gương mặt của tiếu nha hoàn với vẻ cực kỳ hung dữ.
“Bọn hạ nhân đáng chết! Thường ngày cho các ngươi học thêm tiếng Hán là để biết được ý của chủ nhân, vậy mà có chút thời gian liền thậm thụt nói nói cười cười, không hề nghĩ tới người khác. Hôm nay, bản quận chúa nhất định phải giáo huấn ngươi cho đàng hoàng.”
Tiểu nha hoàn sợ hãi kêu thét lên. Đến giờ nha hoàn này vẫn không hiểu tại sao quận chúa lại đột nhiên nổi điên lên như vậy.
Tân Trát biết tính xấu của Ổ Giai lại bắt đầu phát tác liền đứng ra khuyên nhủ, “Quận chúa, xin hãy bỏ qua cho lần này. Cô ta chỉ là một nha đầu sao có thể hiểu được nhiều như vậy?”
“Được, nó không hiểu! Tân Trát, ngươi hiểu được lý lẽ, có muốn nói xem sáng nay bọn nha hoàn thì thầm truyền tai nhau chuyện gì hay không?” Ổ Giai cười lạnh đem nha hoàn kia đẩy ra, lại đưa tay lên nhìn ngắm móng vuốt, thanh âm chuyển sang vẻ lười biếng.
Tân Trát liếm liếm môi. Thủ đoạn của Ổ Giai quận chúa này vốn rất có tiếng, ông ta cũng không muốn vô duyên vô cớ dính phải phiền toái nên đành mở miệng, “Cái đó, bọn nha hoàn cũng là nghe bọn thị vệ nói….nói… vương gia tối qua ngủ lại tại Cấm lâu, vương gia cùng…” Nói đến đây, sắc mặt ông ta có chút khó coi liếc Sở Lăng Thường một cái, muốn nói lại ngập ngừng.
“Nói!” Ổ Giai giận dữ gầm lên trong cổ họng.
“Tất cả bọn thị vệ đều nhìn thấy, vương gia cùng Sở công tử nằm chung trên một gường…” Tân Trát khó nhọc nuốt nước miếng rồi nói tiếp, “…ôm nhau ngủ.”
Sở Lăng Thường biết rõ ý tứ của Ổ Giai. Ngay từ khi bước vào nơi này, cô ta đã muốn ra oai với nàng. Đầu tiên là hất đổ hết đồ ăn, sau đó lại bắt đầu dạy bảo nha hoàn, tiếp theo mượn lời Tân Trát nói ra chuyện mà đám thị vệ cùng nha hoàn lén bàn luận suốt buổi sáng. Trong lòng nàng biết rõ ràng, những lời như vậy sao bọn thị vệ dám nói ra chứ? Xét theo sự nghiêm khắc của Hách Liên Ngự Thuấn trong việc tuyển chọn thuộc hạ cùng quyền uy đối với thủ hạ thì bọn thị vệ dù có cả trăm cái đầu cũng không dám đem chuyện đó truyền ra ngoài. Hơn nữa, nàng còn nhớ rất rõ đêm qua tất cả thị vệ đều đã lui xuống, chắc hẳn Hách Liên Ngự Thuấn đã điều bọn họ đi cả.
Có thể truyền những lời như vậy ra ngoài chỉ có thể là một người. Nếu như nàng đoán đúng thì đó chính là Ổ Giai quận chúa đang đứng trước mặt mình. Nghĩ lại thì thấy, thì ra nữ nhân có thể có những bộ dạng thật xấu xí nhưng ngàn vạn lần đừng có đầu óc ngu xuẩn. Từ đầu tới giờ, Sở Lăng Thường thậm chí còn không buồn đối thoại với Ổ Giai. Tiểu oan gia này xem ra rất sợ mất Hách Liên Ngự Thuấn nên mới nghĩ ra biện pháp tới đây chửi mắng nàng. Chẳng lẽ cô ta không biết làm vậy sẽ càng khiến Hách Liên Ngự Thuấn tức giận hay sao?
Ổ Giai thấy vẻ mặt Sở Lăng Thường vẫn duy trì sự lạnh nhạt thì cau mặt lại, hướng về phía Tân Trát phất tay, “Các ngươi lui cả đi!”
Tân Trát lo lắng nhìn thoáng qua Sở Lăng Thường, nhưng cũng không thể không dắt theo hai nha hoàn lui ra ngoài.
Rất nhanh chóng, cả toà Cấm lâu lớn như vậy chỉ còn lại Sở Lăng Thường cùng Ổ Giai. Ổ Giai nhìn Sở Lăng Thường ngồi ở phía đối diện, nhìn ánh mặt trời phản chiếu những tia nắng ấm áp trên gương mặt tinh tế nhỏ nhắn của nàng. Còn Sở Lăng Thường thì âm thầm đánh giá Ổ Giai, cô ta chỉ mới là đứa nhỏ hơn mười tuổi, vì sao lại trở nên kiêu ngạo ngang ngược như vậy?