Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 8: Phần 2:Đáng sợ nhất chính là sự đố kỵ




Trong mắt Ổ Giai loé lên tia ghen tỵ nhưng rất nhanh chóng bị che giấu đi. Cô ta cất giọng đầy lạnh lẽo hướng về phía Sở Lăng Thường, “Nói! Rốt cuộc ngươi và hoàng thúc của ta có quan hệ gì?”
“Ta giết mười vạn đại quân của hắn, còn hắn thì bắt ta làm tù binh.” Sở Lăng Thường hờ hững nói ra quan hệ của mình và Hách Liên Ngự Thuấn.
“Dựa vào một kẻ trói gà không chặt như ngươi mà dám tiêu diệt mười vạn đại quân của hoàng thúc ta? Ngươi coi bản quận chúa là đứa trẻ ba tuổi hay sao?” Ổ Giai nhìn nàng bằng ánh mắt lộ rõ vẻ mỉa mai châm chọc.
Đứa trẻ ba tuổi?
Có lẽ đứa trẻ ba tuổi còn thông minh hơn cô ta vài phần.
Sở Lăng Thường đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, chậm rãi đưa tay đẩy cánh cửa ra. Bên ngoài khung cửa đã bắt đầu thấy những ngọn cỏ xanh non. Mùa xuân của phương Bắc rốt cục cũng tới rồi!
“Chẳng lẽ quận chúa không nghe nói việc quân Hung Nô đại bại hay sao?” Sở Lăng Thường cố ý hỏi ngược lại.
Nha đầu kia hàng năm ở phủ đệ như vậy e là đối với thế cục bên ngoài cũng chẳng hay biết gì. Thấy sắc mặt Ổ Giai chuyển thành lúc trắng lúc đỏ, trong lòng Sở Lăng Thường không khỏi khẽ hừ lạnh. Có lẽ nàng cũng may mắn chăng? Nếu hôm nay gặp phải người tâm tư phức tạp thì sợ rằng sau này nàng cũng gặp phải không ít phiền toái.
Khoé miệng Ổ Giai hơi giật giật, có lẽ nghĩ Sở Lăng Thường đang coi thường mình nên cô ta liền lớn tiếng, “Ai nói ta không biết chuyện của hoàng thúc? Ta chỉ không tin lời ngươi nói mà thôi. Rõ ràng tối qua ta nhìn thấy…”
Nói đến đây, cô ta vội lấy tay bưng miệng.
Đáy mắt Sở Lăng Thường thoáng hiện lên chút ý cười nhưng cũng nhanh chóng bị hàng lông mi dài cong vút chớp nhẹ che đi. Quả nhiên nàng đã đoán đúng, người rình rập tối hôm qua chính là cô ta.
“Quận chúa tin hay không không quan trọng. Tóm lại ta và hoàng thúc của cô chỉ có quan hệ như vậy. Còn về….” Nàng cố ý kéo dài giọng, khoé miệng còn cong lên đầy khiêu khích, “….hoàng thúc của cô có khác thường hay không, ta cũng không rõ.”
“Nhưng bọn thị vệ nói, tối qua hoàng thúc ở lại Cấm lâu. Hai người…ngươi còn nói không có quan hệ?” Ổ Giai đứng bật dậy, đưa tay chỉ vào Sở Lăng Thường, vẻ mặt cũng đầy giận dữ.
“A? Cô nói tối qua?” Sở Lăng Thường cũng không muốn vạch trần tâm tư cô ta mà chỉ lựa theo sự sơ hở trong lời nói của cô ta để phản công lại. Nàng hít sâu một hơi bầu không khí trong lành bên ngoài cửa sổ rồi cười nhẹ, “Hoàng thúc của cô đúng là ở đây đêm qua. Đó là bởi vì chân của ta bị thương, hắn sợ rằng tên tù binh như ta chết đi nên mới đến xem thế nào. Vết thương ở đầu gối của ta cũng do chính hắn tự mình băng bó.”
“Ngươi…” Ổ Giai cũng không ngờ nàng sẽ công khai nói ra mọi chuyện như vậy nên phẫn hận siết chặt nắm tay, dáng vẻ hung dữ như một con hổ đang chực phát tiết.
“Cô nên biết là ta cũng không muốn như vậy. Nhưng hoàng thúc của cô cứ kiên trì muốn băng bó vết thương cho ta. Thực ra vết thương của ta cũng không quá nghiêm trọng. Nếu biết dược phòng ở đâu hoặc ta có thể tự do vào đó thì ta sẽ tự băng bó cho chính mình.” Sở Lăng Thường lẳng lặng nhìn Ổ Giai, so với vẻ tức giận của cô ta thì nàng lại càng bình tĩnh và sáng suốt.
Dược phòng - đó mới là mục đích chính của nàng.
Muốn từ miệng của Hách Liên Ngự Thuấn biết được vị trí của dược phòng thực sự là chuyện không thể nào. Tân Trát lại càng không thể bởi ông ta là quản gia của phủ này. Từ nét mặt của ông ta không khó để nhận thấy ông ta là người cực kỳ trung thành và tận tâm đối với Hách Liên Ngự Thuấn. Chỉ cần nàng hỏi ông ta một câu, nhất định ông ta sẽ đem chuyện đó nói lại cho Hách Liên Ngự Thuấn. Đến lúc đó, cho dù nàng biết dược phòng ở đâu cũng chẳng thể làm được gì. Hách Liên Ngự Thuấn là người tâm tư thâm trầm, trong Hán cung lại có mật thám, nếu thật sự do hắn phái người hạ độc hại sư phụ thì hành động đó của nàng chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.
Vậy cho nên chỉ có thể khai thác tin từ miệng Ổ Giai mà thôi. Nàng hoàn toàn có thể lợi dụng sự ghen tỵ của Ổ Giai để được việc của mình. Hiện giờ, Ổ Giai chỉ mong hoàng thúc của cô ta không tới Cấm lâu, mong rằng vết thương của nàng sẽ khỏi thật nhanh để không dính líu tới Hách Liên Ngự Thuấn nữa. Cho nên Ổ Giai chính là người có thể nói cho nàng biết vị trí của dược phòng. Hơn nữa điều quan trọng nhất là cô ta còn có thể giúp nàng thuận lợi vào dược phòng mà không bị ai phát hiện, bởi vì cô ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho Hách Liên Ngự Thuấn.
Khi một nữ nhân đem lòng yêu thương một nam nhân thì những việc mà cô ta làm đều là để duy trì lợi ích của cá nhân mình. Một khi đã điên cuồng yêu thương nam nhân đó thì cô ta làm bất kỳ việc gì cũng không quan tâm tới đúng sai. Sở Lăng Thường có thể nhìn ra được chuyện Ổ Giai muốn chiếm được sự độc sủng của Hách Liên Ngự Thuấn. Đối với cô ta, những chuyện khác đều không quan trọng.
“Dược phòng? Hừ, ngươi chỉ là một tên tù binh, còn muốn tự mình tới dược phòng? Ngươi có biết dược phòng đó ngay cả ta còn không thể vào được hay không?” Ổ Giai lạnh lùng nhìn nàng rồi cao giọng nói.
Sở Lăng Thường nghe vậy thì hơi sửng sốt. Ngay cả Ổ Giai còn không thể vào được dược phòng? Chẳng lẽ bên trong đó thực sự có vấn đề? Trái tim nàng lúc này bất giác lại đập loạn lên. Có lẽ, nàng sẽ thật sự tìm ra nguồn gốc của loại độc dược đã hại đến sư phụ.
“Vậy cũng hết cách!” Đem sự kinh hãi đè nén xuống, Sở Lăng Thường ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, lại cố ý làm ra vẻ bất đắc dĩ rồi nhìn về phía Ổ Giai, “Bản thân ta cũng hiểu được chút y thuật. Đáng ra hai chân của ta đã sớm khỏi rồi, chỉ tiếc hoàng thúc của cô lại tin tưởng thái y trong phủ. Trị liệu theo cách của họ thì hiệu quả sẽ rất chậm.”
Ổ Giai bán tín bán nghi nhìn nàng, rồi hai mắt sáng lên, “Vậy ngươi nói cho ta biết dùng loại dược liệu gì sẽ chữa nhanh nhất, ta đi nói cho hoàng thúc.”
“Hoàng thúc của cô thông minh như vậy sao lại không biết chuyện đó chứ? Hai chân của ta chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Nếu hắn có lòng muốn ta nhanh khỏi thì đã sớm chữa rồi. Cô không nghĩ rằng đấy chính là kết quả mà hoàng thúc của cô muốn thấy hay sao?” Sở Lăng Thường đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Ổ Giai, chậm rãi nói tiếp, “Có lẽ, hắn chính là muốn để ta ở lại nơi này thật lâu.”
“Không được! Ngươi không thể ở lại nơi này lâu được!” Ổ Giai vừa nghe đã vội kêu lên, “Cùng lắm thì ta giúp ngươi vào dược phòng, để ngươi tự trị liệu. Nhưng nhất định không được ở lại đó lâu.”
Tối qua, Ổ Giai đã nhìn thấy rất rõ ràng. Hoàng thúc cực kỳ dịu dàng ôm “hắn” thậm chí còn hôn “hắn” nhưng cô ta không dám ra mặt chất vấn nên chỉ dám đứng rình mà thôi.
Sở Lăng Thường thấy Ổ Giai rốt cục cũng trúng kế thì tâm tình cũng thoái mái hơn nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên, “Nói vậy là sao? Tại sao ta lại không thể ở đó lâu?”
“Bởi vì, bởi vì…” Ổ Giai liếm liếm môi, hai mắt hơi đảo một vòng, nghĩ một hồi rồi lên tiếng đầy vẻ bí ẩn, “Ta nói cho ngươi hay, Cấm lâu này vốn có ma, từng có một nữ nhân treo cổ ở đây. Ngươi vừa vào nơi này nên không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần ở một thời gian dài thì buổi tối ngươi sẽ nghe được tiếng khóc, là tiếng khóc của nữ nhân. Ở phủ này, không ai là không biết chuyện đó cả.”
“Thật sao? Có ma? Trời ơi!” Sở Lăng Thường làm ra vẻ sợ hãi nhìn Ổ Giai, lại thấy đáy mắt cô ta loé lên lên chút đắc ý liền nắm lấy cánh tay cô ta.
“Quận chúa, nếu quả thực như vậy, ta càng muốn lập tức chữa khỏi vết thương. Ta không sợ ma, chỉ sợ hoàng thúc của cô có hứng thú với nam nhân mà thôi. Nếu thực sự như vậy, chẳng phải ta sẽ gặp nguy sao? Ta còn có người trong lòng của mình mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.