Mùi cháo thơm phức khiến Thanh Tụ vô thức chép miệng, âm thầm nuốt nước miếng.
“Thái tử phi, vương phi là thật tâm đến xem tình hình của Thanh Tụ. Cháo gà này đã ninh suốt mấy canh giờ liền, cơ hồ cả xương gà cũng muốn tan hết.” Cung nữ thân cận Hoa Dương liền nhẹ giọng giải thích.
Hoa Dương công chúa cười cười, “Lăng Thường, cô không phải vẫn chưa chịu tin ta đấy chứ?”
Thấy sắc mặt Sở Lăng Thường không có chút biểu hiện nào, Hoa Dương lại lệnh cho cung nữ, “Còn không đem cháo gà bưng đến gần để thái tử phi xem một chút, xem trong đó có độc hay không?”
“Vâng!” Cung nữ kia lập tức bưng khay cháo tiến lên.
Sắc mặt Sở Lăng Thường lúc này hơi có sự biến đổi.
Hoa Dương công chúa không nhận ra sự thay đổi trên gương mặt nàng nên lại nhếch môi cười nói, “Lăng Thường, cô không phải đang nghĩ ta bỏ gì vào trong cháo…”
“Khụ….mang đi…” Lời của Hoa Dương còn chưa kịp nói ra hết, đã thấy sắc mặt Sở Lăng Thường trở nên tái nhợt, mi tâm nhíu chặt lại, giơ tay lên che miệng, chạy vội qua một bên, không nhịn được bắt đầu nôn khan.
Hoa Dương công chúa sửng sốt nhìn khung cảnh này nhưng rất nhanh chóng trong mắt cô ta hiện lên nét nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía Sở Lăng Thường cũng hiện lên sự tính toán…
Chẳng lẽ…
“Cái đồ xấu xa….rốt cuộc cô cho tiểu thư nhà ta nhìn cái gì?” Thanh Tụ không hiểu nhiều như vậy, thấy dáng vẻ khó chịu của Sở Lăng Thường, phản ứng đầu tiên của nha đầu này là chuyện đó có liên quan đến Hoa Dương công chúa. Nha đầu này cũng không quan tâm cái mông vẫn còn đau, vội vàng lảo đảo xuống giường.
“Thanh Tụ, đừng….” Sở Lăng Thường cố nén phản ứng khó chịu không ngừng cuộn lên từ dạ dày, định lên tiếng ngăn cản hành động của Thanh Tụ nhưng hết thảy đều hoài công. Thanh Tụ đã chạy tới bên cạnh nàng, còn gương mặt Hoa Dương thì như chợt hiểu ra điều gì đó.
Thanh Tụ là một nha đầu ngây thơ, làm sao hiểu được lòng người khó dò. Nha đầu này thấp giọng hỏi, “Tiểu thư…tiểu thư không sao chứ?”
Sở Lăng Thường còn chưa trả lời thì tiếng cười lạnh của Hoa Dương công chúa đã vang lên, “Theo ta thấy, một nam tử thân thể cường tráng bị đánh hai mươi lăm trượng cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Lăng Thường, Thanh Tụ thật đúng là có thiên phú dị bẩm.”
Lúc này Thanh Tụ mới có phản ứng, giận dữ nhìn chằm chằm cô ta, “Hoa Dương công chúa, cô lại bày trò gạt người?”
“Gạt người? Ta đâu có làm vậy? Ta thật tâm đến nơi này đấy chứ. Nếu không sao lại bảo chuẩn bị canh gà bổ dưỡng như vậy.” Hoa Dương công chúa cười tiến lên, liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Lăng Thường rồi lại mở miệng, "Chuyện này phải cảm tạ tiểu sinh mệnh trong bụng tiểu thư nhà ngươi rồi. Xem ra đứa nhỏ đó cũng không thích các người dối trên gạt dưới nên vừa rồi mới nhắc nhở ta như vậy.”
Hoa Dương có thể nhìn rất rõ ràng tình hình hiện giờ. Dù sao cũng là người từng trải nên cô ta không thể nhầm được. Dáng vẻ Sở Lăng Thường thế này thực sự là đang có thai. Tin tức này đối với cô ta mà nói là hại cả trăm đường mà không có chút lợi ích.
“Tiểu sinh mệnh? Cái gì tiểu sinh mệnh, cô nói bậy…A…tiểu thư….” Thanh Tu kinh ngạc há hốc miệng, lúc đầu thì không có phản ứng, sau đó lại chuyển thành nhìn chằm chằm Sở Lăng Thường, lắp bắp nói, “Tiểu thư, người….người….người mang thai sao?”
Chuyện lớn như vậy sao nha đầu này lại không biết chứ?
Sở Lăng Thường cũng ngây ngẩn cả người, lúc này mới vội vàng âm thầm tính toán nguyệt kỳ rồi lại bị tính toán của mình làm cho giật mình hoảng sợ.
“Tiểu thư, người thực sự có thai sao? Chuyện này…đây thực sự là chuyện mừng lớn, thật tốt quá, phải mau đi nói cho thái tử mới được. Thái tử nhất định sẽ rất cao hứng.” Thanh Tụ cũng không màng đến cái mông vẫn đau đớn, hào hứng nói một lèo.
Sở Lăng Thường dường như vẫn chìm trong sự kinh ngạc, còn chưa kịp lấy lại phản ứng.
Ngược lại, giọng nói lạnh lùng của Hoa Dương công chúa ở một bên lập tức đánh tan niềm vui của Thanh Tụ, “Chuyện vui? Thật buồn cười? Các ngươi liên hiệp với thống lĩnh thị vệ dối trên lừa dưới, ta thấy các ngươi đang gặp khó khăn ngay trước mắt thì có!”
Nói xong, Hoa Dương nổi giận đùng đùng, phẩy tay áo rời khỏi Kiêu Long điện.
Thanh Tụ có chút không hiểu nhìn theo bóng Hoa Dương đi xa dần, sửng sốt hồi lâu mới trợn mắt, càu nhàu một tiếng, “Cô ta thật là, không ra sao cả!”
Sắc mặt của Sở Lăng Thường có chút tái nhợt vô lực, sau khi ngồi xuống cũng không có biểu hiện vui sướng mà đầy nét lo âu nhìn Thanh Tụ, than nhẹ một tiếng, “Thanh Tụ, phiền toái sắp tới rồi. Lần này, chúng ta còn liên luỵ tới cả Hổ Mạc.”
Ách? Thanh Tụ nghe nàng nói mới ngây người ra.
***
Gần tới hoàng hôn, Hách Liên Ngự Thuấn vội vã từ bên ngoài trở về, bước chân cực kỳ vội vàng. Hắn cơ hồ phá cửa xông vào phòng khiến Sở Lăng Thường đang nhắm mắt dưỡng thần sợ hết hồn. Nàng vừa mở mắt ra, lại thấy ngay dáng vẻ vừa nóng nảy vừa khẩn trương của hắn.
“Ngự Thuấn, chàng sao vậy?” Thời gian này, Sở Lăng Thường chỉ sợ xảy ra những chuyện không may liên quan đến sư huynh cùng Nam Hoa công chúa. Thấy Hách Liên Ngự Thuấn trở về đại điện sớm như vậy, sắc mặt còn khẩn trương tới cực điểm, tâm tình của nàng cũng bấn loạn cả lên.
Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nàng một cái, còn nàng lại mơ hồ thấy trên môi hắn hiện lên ý cười thì trong lòng càng thêm nghi hoặc.
“Mấy người các ngươi nhanh lên một chút!” Hách Liên Ngự Thuấn không nói gì với nàng mà quay đầu nhìn về phía mấy người đằng sau lên tiếng.
Sở Lăng Thường định thần nhìn lại thì thấy mấy người kia đều là ngự y trong cung.
“Ngự Thuấn, sao lại…”
“Mấy người các ngươi xem kỹ cho bản vương, chẩn mạch thật cẩn thận, nếu có chút sai sót, bản vương nhất định không tha cho các ngươi!” Hách Liên Ngự Thuấn cao giọng nói, trên gương mặt anh tuấn hiện rõ ngạo khí không gì che dấu được.
“Lão thần tuân lệnh!” Mấy ngự y nơm nớp lo sợ tiến lên.
Bọn họ cũng không biết thái tử định làm gì. Đột nhiên thấy Hách Liên Ngự Thuấn xông vào Ngự y thự, không nói câu nào lập tức kéo bọn họ ra ngoài, còn lệnh cho bọn họ phải theo kịp hắn tới thẳng Kiêu Long điện.
Có trời biết bọn họ đã sống quá nửa đời người, sao có thể đuổi kịp bước chân của Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn có thế bước nhanh thoăn thoắt nhưng bọn họ thì không. Dù sao tuổi tác cũng đã lớn, lại không dám chậm trễ nên lúc tới được Kiêu Long điện, mấy ngự y đã sớm mệt mỏi thở hồng hộc.
Sở Lăng Thường thấy vậy liền lập tức hiểu ra. Không ngờ hắn lại biết nhanh như vậy. Không biết cung nữ nào đã đưa tin này ra ngoài nhanh đến thế.
“Ngự Thuấn, ta không cần….”
“Ngoan…” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn nhìn Sở Lăng Thường cực kỳ dịu dàng, hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói, “Đừng nói chuyện, để ngự y xem mạch kỹ một chút!”
Sở Lăng Thường có chút khẩn trương, vạn nhất không phải thì sao? Chẳng phải sẽ khiến tất cả mọi người thất vọng sao?
“Ngự Thuấn, chàng quên là ta cũng biết y thuật sao?” Sở Lăng Thường khẽ thì thầm.
Hách Liên Ngự Thuấn mỉm cười nhìn nàng, “Dĩ nhiên không quên, nhưng sự sơ ý của nàng khiến ta không dám khinh suất.”
Sở Lăng Thường xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Ông, tới chẩn mạch cho thái tử phi!” Hách Liên Ngự Thuấn quay đầu chỉ vào một ngự y, giọng nói lộ rõ uy quyền.
Ngự y nào biết rốt cục thái tử phi mắc bệnh gì, không dám trái lệnh liền nhắm mắt tiến lên, bắt đầu trấn định tinh thần giúp nàng chẩn mạch.
Nhịp tim của Sở Lăng Thường lúc này có chút tăng vọt. Từ lúc Hoa Dương rời đi, nàng cũng có chút thấp thỏm bất an, có chút mong đợi, có chút sợ hãi sẽ phải thất vọng. Không phải nàng không thử tự chẩn mạch cho bản thân nhưng lại phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không chẩn đoán ra kết quả. Có lẽ là tâm trạng nàng không được an tĩnh.
Ngự y tiến lên chẩn mạch cho nàng chỉ trong chốc lát hai mắt liền sáng lên, sắc mặt vốn lo lắng cũng chuyển thành rạng rỡ.