Thẩm Nghiệp vừa khẩn trương vừa hưng phấn, nuốt nước miếng: "Ngủ......Ngủ thật hả?"
Cánh tay nam nhân kiên cố hữu lực, chặt chẽ bao quanh. Tim Thẩm Nghiệp không tự chủ được mà đập nhanh hơn, vừa rồi còn nháo muốn ngủ cùng nhau, nhưng nam nhân đột nhiên nghiêm túc, cậu lại có điểm thẹn thùng.
Diệp Trạch nhẹ nhàng cười, ném cậu vào đệm giường: "Ừm, ngủ."
Không biết vì cái gì, có thể là nghe thấy tiếng nam nhân cười, Thẩm Nghiệp mặt đỏ một mảnh.
Diệp Trạch chậm rãi cởi đồng hồ xuống, xốc chăn lên giường.
Thẩm Nghiệp cảm giác được một khối thân thể nóng bỏng nằm bên cạnh chính mình, mang theo hơi thở nóng hừng hực, còn có mùi sữa tắm cùng mây tím nùng liệt. Thẩm Nghiệp trong đầu oanh một tiếng, toàn óc trống rỗng.
Lúc cậu đang mơ mơ hồ hồ, cánh tay dài của nam nhân vươn ra, đem cả người cậu ôm vào trong lòng ngực.
Này vẫn là lần đầu Thẩm Nghiệp cùng người khác cùng chung chăn gối, người này vẫn là vị hôn phu cậu, là người cậu mơ ước đã lâu.
Thẩm Nghiệp thân thể có điểm cứng ngắc.
Tuy rằng khóc la muốn ngủ cùng nhau, nhưng cậu không có kinh nghiệm a......
Tiếng Diệp Trạch trầm thấp vang lên ở bên tai cậu: "Nhắm mắt."
Thẩm Nghiệp theo bản năng nhắm mắt lại, tiếp theo lại ảo não, chính mình dựa vào cái gì nghe y nói a...... Lại nhịn không được não bổ, nam nhân có phải chuẩn bị......Chuẩn bị bắt đầu làm hay không?
......Cậu đây hẳn là nên phối hợp như thế nào?
Thẩm Nghiệp lâm vào rối rắm.
Sớm biết vậy nên tìm tòi trên mạng......
Thẩm Nghiệp đang thấp thỏm, nam nhân bỗng nhiên tới gần, ở giữa mày cậu rơi xuống một nụ hôn.
Thẩm Nghiệp ngực bang bang nhảy lên.
Chính là cậu đợi một hồi lâu, nam nhân cũng không có tiến hành bước tiếp theo.
Thẩm Nghiệp trợn mắt nhìn tình huống, chẳng lẽ nam nhân là chuẩn bị đồ vật?
Lúc này bàn tay ấm áp của nam nhân bao trùm lên đôi mắt cậu: "Mau ngủ."
Thẩm Nghiệp: "......"
Cậu rốt cuộc hiểu được, ngủ trong miệng nam nhân, chính là ngủ theo nghĩa đen.
Nhưng cậu muốn không phải loại này a, cậu muốn chính là động từ ngủ theo nghĩa bóng a!
Thẩm Nghiệp ở trong lòng ngực Diệp Trạch nhẹ nhàng giãy giụa: "Tôi kháng nghị......"
Vừa mới nói ba chữ, miệng cậu đã bị hôn lấy.
Sau khi kết thúc, Diệp Trạch một chút một vuốt ve gáy cậu, dỗ dành: "Ngoan chút, ngủ."
Thẩm Nghiệp bị nây tím ấm áp dễ chịu bao phủ, cư nhiên thật sự ngủ rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Nghiệp vẫn như cũ bị nam nhân ôm vào trong ngực.
Đầu cậu oai oai, phát hiện thần hồn chính mình giống như được tu bổ chút, tuy rằng chỉ là biến hoá rất nhỏ, nhưng cậu vẫn cảm giác được.
Ôm nhau ngủ liền có hiệu quả tốt như vậy, kia nếu làm......Chẳng phải là càng tốt?
Thẩm Nghiệp nghĩ đến tối hôm qua bỏ lỡ cơ hội, bóp cổ tay không thôi.
Diệp Trạch còn đang ngủ.
Có thể là hai ngày trước vẫn luôn chiếu cố Thẩm Nghiệp, nam nhân ngủ thật sự sâu. Thẩm Nghiệp cử động cánh tay, cúi đầu nhìn Diệp Trạch. Nam nhân ngủ rất an tĩnh, giống ngày thường tuấn mỹ vô song, đầu tóc hơi hỗn loạn nhưng thoạt nhìn càng gợi cảm.
Thẩm Nghiệp không nhịn xuống, cúi đầu cắn nam nhân một ngụm, âm thầm hạ quyết tâm, nên mở xe sớm một chút!
Nam nhân soái như vậy, đương nhiên nên sớm biến thành của mình nha!
Cậu hôn một cái, lại hôn một cái.
Diệp Trạch rốt cuộc bị cậu đánh thức, chế trụ gáy cậu, cho cậu một ( cua đồng cua đồng cua đồng)
*Thuật ngữ mạng: chỉ hành động xóa hoặc bỏ đi những thành phần không hợp quy cách.
Thẩm Nghiệp: "......Đây là mưu sát chồng a!"
Diệp Trạch cười nhẹ, hôn hôn môi cậu.
Thẩm Nghiệp không khỏi cũng cười rộ lên, một lòng bỗng nhiên liền mềm xuống.
Mới vừa tỉnh lại, không súc miệng, nam nhân lại rất tự nhiên mà hôn cậu, này làm cho cậu cảm thấy đặc biệt chân thật.
Chẳng sợ Diệp Trạch là vị thần cao cao tại thượng trong mắt mọi người, nhưng ở bên cậu, liền biến thành phàm nhân.
Cậu ôm eo nam nhân: "Lại hôn một chút a."
Diệp Trạch đáy mắt ý cười, lại lần nữa hôn cậu.
Thẩm Nghiệp cười trộm, một đôi tay ( cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng)
Diệp Trạch: "......"
Sáng sớm liền làm yêu tinh, thật là không thể làm gì được tiểu sắc quỷ này.
Anh bắt lấy đôi tay không an phận, nói: "Ông cùng bà ngoại hẳn là sắp đi lên, chúng ta đi xuống đi, chờ lát nữa cùng bọn họ nói việc kết hôn."
Có thể là mới vừa tỉnh ngủ, giọng nam nhân khàn khàn trầm thấp, gợi cảm đến làm người muốn thét chói tai.
Thẩm Nghiệp lại không kịp thưởng thức, cậu sờ đến cao hứng nha, nghe thấy nam nhân nói, nháy mắt giật mình tại chỗ.
Kết hôn???
Diệp Trạch xoa nhéo mặt nhóc con, khí định thần nhàn mà xốc chăn rời giường, đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Thẩm Nghiệp: "......"
Ném xuống một quả bom, liền chạy như vậy?
Thẳng đến Diệp Trạch đổi xong quần áo, Thẩm Nghiệp mới hồi phục tinh thần, hỏi: "Kết hôn?"
Diệp Trạch chậm rãi đeo lại đồng hồ, bước tới mép giường, đôi tay chống ở bên người Thẩm Nghiệp, cúi người chăm chú nhìn cậu: "Ngủ cùng nhau, đương nhiên nên kết hôn."
Thẩm Nghiệp: "......"
"Chẳng lẽ em muốn tôi lái xe không có bằng sao?" Diệp Trạch không chút để ý mà liếc cậu.
Thẩm Nghiệp: "......"
Cậu đã quên, nam nhân trước đó còn bảo Tông Nhất Minh mua sách yêu đương, dựa theo sách mà đi lên từng bước một......Đích xác không có khả năng lái xe không có bằng......
"Được a, kết hôn thì kết hôn." Thẩm Nghiệp không có ý kiến gì.
Diệp Trạch khóe môi hơi cong.
Thẩm Nghiệp nói thầm: "Lần trước tôi cầu hôn, anh lại không đáp ứng, bằng không chúng ta đã sớm có thể lái xe......Đều tại anh, hừ."
Diệp Trạch: "......"
Chuyện này xem ra là không qua được.
Cũng may Thẩm Nghiệp cũng không có ý tứ lôi chuyện cũ, nói thầm hai câu liền xoay đề tài: "Ai, kết hôn có phải làm hôn lễ không vậy? Nhưng bà ngoại còn chưa khoẻ......Nếu không chúng ta đẩy lùi ra sau một chút, được không?"
"Được, vậy lùi lại." Diệp Trạch thẳng eo, sờ sờ đầu cạu, "Rời giường."
Thẩm Nghiệp bay nhanh mà rửa mặt xong, cùng Diệp Trạch xuống lầu.
Mọi người ngồi ở bàn ăn sáng, Diệp Trạch tự nhiên tuyên bố tin tức kết hôn.
Thẩm Thời Mộ cả kinh tới tròng mắt muốn rơi xuống: "Lão đại, này......Này cũng quá đột nhiên đi?"
Tuy rằng có hôn ước, nhưng bọn họ mới ở chung không bao lâu nha, kết hôn chính là việc cả đời.
Diệp Trạch nhàn nhạt mà đảo qua.
Thẩm Thời Mộ lập tức sửa miệng: "Không đột nhiên, một chút cũng không đột nhiên! Lão đại, chị dâu, chúc mừng! Em liền chờ hôn lễ đưa bao lì xì!"
Bà ngoại Thẩm cùng ông Diệp đều thật cao hứng, luôn miệng nói được.
Em họ Diệp phản ứng chân thật nhất: "Vậy hai người có phải sẽ về Đế Đô lãnh chứng không?"
Này không là vấn đề khoa, Diệp Trạch công việc tự do, Thẩm Nghiệp cũng có thể xin nghỉ, tìm thời gian đi lãnh chứng là được.
"Hôn lễ đâu?" Thẩm Thời Mộ tò mò hỏi.
Suy nghĩ một chút, nếu lão đại về Đế Đô tổ chức hôn lễ, những tiểu thư thế gia ở Đế Đô có thể ở hôn khóc thành một dòng sông nước mắt.
Diệp Trạch: "Tạm thời không làm, chờ thân thể bà ngoại tốt lại nói."
Bà ngoại Thẩm không nghĩ tới này hai đứa nhỏ còn suy xét tới tình huống thân thể của bà, lại vui mừng lại áy náy: "Hai đứa không cần để ý đến bà......"
"Ai nha bà ơi, đã định rồi." Thẩm Nghiệp làm nũng, "Bà ngoại, đến lúc đó ngài phải ăn mặc thật đẹp, tham gia hôn lễ của cháu á."
Bà ngoại Thẩm cao hứng cực kỳ, khuôn mặt gầy ốm cười thành một đóa hoa.
Ông Diệp dứt khoát giải quyết: "Được, hai đứa trước lãnh chứng, hôn lễ tổ chức chậm lại."
Vì thế sự việc cứ như vậy quyết định.
Ăn cơm xong, ông Diệp chỉ chỉ Diệp Trạch: "Cùng ta tới thư phòng."
Diệp Trạch đứng dậy theo sau.
Trong thư phòng, ông Diệp liền hỏi: "Việc trong nhà, cháu cùng Nghiệp Nghiệp nói qua chưa?"
Diệp Trạch lắc đầu: "Cháu muốn tìm thời gian thích hợp lại nói."
"Vậy nhanh đi, kết hôn là hai người cùng nhau sống chung, chuyện gì cũng nên cùng Nghiệp Nghiệp thương lượng tới, không cần giấu giếm nó." Ông Diệp ngừng chút, lại nói, "Cũng may bản thân Nghiệp Nghiệp chính là đại sư, hẳn là sẽ không bị dọa đến. Nhưng mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải cho nó biết chân tướng."
Diệp Trạch đáp: "Dạ."
Bên kia ông Diệp cùng Diệp Trạch ở thư phòng trao đổi, bên này Thẩm Thời Mộ cùng em họ Diệp sôi nổi chúc mừng Thẩm Nghiệp.
Trên thực tế, Thẩm Nghiệp đầu óc còn có chút mơ mơ hồ hồ.
Này liền kết hôn rồi?
Tuy rằng trước đó cậu muốn cùng Diệp Trạch kết hôn, nhưng khi đó cậu chỉ là muốn hút mây tím trên người Diệp Trạch. Hiện tại giữa cậu cùng Diệp Trạch có chút phức tạp......Bởi vì có một phần tình cảm, chuyện kết hôn chuyện này có vẻ đặc biệt nghiêm túc.
Bất quá, Thẩm Nghiệp cũng không hối hận.
Hiện không có hoa tươi với nhẫn, nhưng Diệp Trạch hứa hẹn, sẽ có tất cả.
Những ngày kế tiếp Thẩm Nghiệp đều có chút hoảng hốt.
Hôm nay là cuối tuần, không cần đi trường học, Thẩm Nghiệp chuẩn bị siêu độ những oán khí còn lại. Nhưng cậu luôn có chút thất thần, cuối cùng vẫn là cường ngạnh tinh thần làm việc.
Oán khí bị cậu phong ấn ở cán Bút Đào Mộc, Bút Đào Mộc âm khí tận trời, cậu sợ ảnh hưởng thân thể người trong nhà, lựa chọn ở trong phòng Diệp Trạch siêu độ. Có thể là ở lâu dài, trong phòng Diệp Trạch cũng quanh quẩn mây tím nhàn nhạt.
Qua ước chừng nửa giờ, mới kết thúc siêu độ.
Diệp Trạch vừa lúc đi vào.
Thẩm Nghiệp tinh thần lực tiêu hao đến lợi hại, đôi mắt thoáng chốc sáng lên: "Chú à, chú tới vừa lúc."
Diệp Trạch ngồi vào bên cạnh cậu.
Thẩm Nghiệp thực tự nhiên mà dựa vào trên vai anh, mồm to mà hút mây tím.
Ngón tay Diệp Trạch thon dài nhẹ nhàng mà mơn trớn ngọn tóc cậu: "Mệt mỏi?"
Thẩm Nghiệp ừm một tiếng, bĩu môi: "Muốn hôn hôn mới có thể tốt."
Diệp Trạch buồn cười mà liếc mắt nhìn cậu một cái, vẫn là biết nghe lời mà cúi đầu.
Thẩm Nghiệp bị hôn đến cả người nhũn ra, nhưng cậu là yêu tinh nhỏ không thỏa mãn, lại đề yêu cầu: "Còn muốn sờ sờ cơ bụng mới có thể tốt á."
Diệp Trạch: "......"
Anh có thể làm sao bây giờ, hôm nay mới quyết định kết hôn, tổng không thể đổi ý ném tiểu sắc quỷ này đi.
Cuối cùng đương nhiên Thẩm Nghiệp lại thực hiện được.
Thẩm Nghiệp vụng trộm cười, vui vẻ mà sờ mó cơ bụng nam nhân, cảm giác tất cat mỏi mệt hoá thành hư không!
Diệp Trạch lắc đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vành tai cậu, rốt cuộc cũng cười theo.
"Chú còn nhớ rõ lão đạo sĩ nhắc tới núi Kỳ Liên không? Bút Đào Mộc cũng nhặt được ở núi Kỳ Liên......Cháu muốn đi một chuyến." Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch nói chính sự.
Tối hôm qua một lòng muốn ngủ cùng nam nhân, đều đã quên cùng nam nhân thương lượng chuyện này.
"Được." Diệp Trạch cũng không có chần chờ bao lâu, "Tôi gọi người an bài một chút."
Thẩm Nghiệp rất kinh ngạc: "Chú sẽ đi cùng sao?"
"Ừm." Nhìn Thẩm Nghiệp tiêu hủy nhà tranh mà tinh lực suy kiệt dẫn tới hôn mê, Diệp Trạch nào có yên tâm.
Thẩm Nghiệp ngực ê ẩm mềm mại, bỗng nhiên một mông ngồi lên trên đùi nam nhân: "Chú à, chúng ta tới lái xe đi, lái xe không bằng cũng rất vui vẻ mà!"
Diệp Trạch vỗ vỗ mong cậu: "Hồ nháo."
Thẩm Nghiệp ôm cổ nam nhân, lẩm bẩm: "Cháu chính là muốn lái xe mà."
Diệp Trạch bóp chặt eo cậu: "Ngồi hẳn hoi."
Thẩm Nghiệp mới không đáp ứng, tiếp tục cọ cọ anh.
Diệp Trạch bị cọ đến trong lòng nổi lửa, lại luyến tiếc răn dạy, đành phải dời lực chú ý đứa nhỏ: "Tôi có chuyện này muốn nói cùng em."
Thẩm Nghiệp vuốt cơ bụng anh, nghiêng khóe mắt: "Chú nói đi, cháu đang nghe a."
Diệp Trạch: "......" Câu · dẫn như vậy, cố tình hắn thật đúng là đã cắn câu.
Hắn khó khi bế tắc, qua lúc lâu mới nhịn xuống xúc động, liền muốn đem việc phát sinh năm đó ở Diệp gia nói cho Thẩm Nghiệp.
Đang do dự mở miệng như thế nào, quản gia bỗng nhiên ở bên ngoài gõ cửa: "Thẩm thiếu gia, tiểu thư Từ Tư Tư tới, nói là có việc hỏi cậu."
Thẩm Nghiệp có điểm tiếc nuối mà từ trong lòng ngực Diệp Trạch đứng dậy: "Cháu trước ra gặp chị Tư."
"Ừm."
Thẩm Nghiệp đi vài bước, lại quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, chú vừa rồi muốn nói gì sao?"
"Không có gì, em đi trước đi." Diệp Trạch lắc đầu, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác nói cho cậu nhóc này thôi.
Thẩm Nghiệp chạy tới phòng khách.
Từ Tư Tư vừa thấy cậu liền hỏi: "Cậu cùng Lý Tiểu Thanh sao lại thế này, trên mạng vì cái gì có tai tiếng của hai người? Cậu sẽ không vì Diệp tiên sinh chống lưng mà ở bên ngoài ăn vụng đi?"
Thẩm Nghiệp: "???"