Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 48:




Thẩm Nghiệp cười cười: "Cậu hiện tại gọi điện thoại cho người hầu, bảo bọn họ đi tìm giúp xem chẳng phải sẽ biết?"
"Đúng a." Diệp Đinh bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu lại giữ chặt tay bạn đời, "Mau gọi điện thoại nhà."
Bạn đời Diệp Đinh lập tức làm theo.
Thời điểm Thẩm Nghiệp cùng Diệp Đinh nói chuyện phiếm, tất cả mọi người lẳng lặng mà nghe.
Tuy rằng sớm biết Thẩm Nghiệp đoán mệnh, hơn nữa bản lĩnh còn không nhỏ, nhưng Thẩm Nghiệp cư nhiên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Diệp Đinh không cao hứng, lại tính đến nhẫn ở nơi nào, này cũng quá mới lạ.
Tất cả mọi người nín thở chờ bạn đời Diệp Đinh gọi điện thoại, muốn biết nhẫn rốt cuộc có phải rơi ở phòng để quần áo hay không.
Diệp Đinh cũng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bạn đời nhà mình.
Trong phòng chỉ có Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch thần sắc tự nhiên.
Thẩm Nghiệp đối chính mình có tin tưởng, Diệp Trạch đối bản lĩnh đứa nhỏ này cũng có đủ nhận thức.
Không bao lâu, bạn đời Diệp Đinh cúp điện thoại.
Diệp Đinh vội vàng hỏi: "Tìm được không?"
Bạn đời cậu sắc mặt có chút cổ quái, nói: "Tìm được rồi, ở phía sau gương phòng thay quần áo."
Địa điểm giống như đúc lời Thẩm Nghiệp nói.
"Oa!" Diệp Đinh lập tức chuyển hướng Thẩm Nghiệp, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái cùng hưng phấn, "Chị dâu, anh quá lợi hại!"
Cậu cùng bạn đời vất vả mới kết hôn, nhẫn kết hôn bị mất, cậu vẫn luôn tinh thần không yên, chẳng sợ bạn đời nói thiết kế lại một đôi tương đồng, cậu cũng vẫn cảm thấy không đủ viên mãn, thậm chí sợ hãi dấu hiệu mất nhẫn là cái gì, là hôn nhân cậu cùng bạn đời sẽ xuất hiện cái khe.
Nào nghĩ đến nhẫn nhanh như vậy đã tìm thấy!
Mà hết thảy này đều là công Thẩm Nghiệp.
Diệp Đinh cao hứng đến nhảy lên, bắt lấy tay Thẩm Nghiệp, kính đạo cảm tạ.
Đương nhiên, khuôn mặt cậu cũng có chút đỏ ửng.
Đêm qua cùng nam nhân ở phòng thay quần áo lâu, có thể là quá kịch liệt, không cẩn thận cởi nhẫn ra, cố tình hôm nay cậu một giấc ngủ đến giữa trưa, cũng không phát giác nhẫn không còn.
May mà hiện tại lực chú ý của mọi người đều ở trên ngườiThẩm Nghiệp, cũng không có nghĩ nhiều.
Người trong phòng xác thật đều đang nhìn Thẩm Nghiệp, trong mắt toát ra thần sắc kinh ngạc cảm thán.
Nhẫn cư nhiên thật sự tìm được rồi?
Địa điểm cũng giống như suy tính của Thẩm Nghiệp...... Này cũng quá thần kỳ đi!
Thậm chí là ông Diệp Hoằng, cũng như suy tư gì đó mà nhìn Thẩm Nghiệp, trong mắt mang theo trịnh trọng.
"Chị dâu, em hôm nay mới biết được, nguyên lai trên thế giới này thực sự có thần tiên a!" Diệp Đinh còn đang cảm khái.
Thẩm Nghiệp bị chọc cười: "Không phải thần tiên, chính là thuật pháp đơn giản nhất."
Diệp Đinh phe phẩy tay cậu: "Về sau thời điểm chị dâu đoán mệnh, có thể mang em đi không?"
Cậu thật sự quá tò mò.
"Không thành vấn đề nha." Thẩm Nghiệp không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Trước đó cậu xem qua tư liệu Diệp gia, biết Diệp Đinh là đồng lứa nhỏ nhất Diệp gia, rất được trong nhà sủng ái, Diệp Đinh tính cách rất tốt, là thiếu niên rộng rãi xinh đẹp.
Diệp Đinh tuổi cùng chính mình giống nhau, là học sinh năm hai hệ tài chính đại học Hải Thành, Thẩm Nghiệp nghĩ chính mình cũng đi học, hẳn là có thể cùng nhau đi.
Ánh mắt Diệp Trạch dừng ở hai người tay nắm tay, chung quy không nhịn xuống được, tiến lên bất động thanh sắc mà bắt lấy cánh tay Thẩm Nghiệp, đem tay Thẩm Nghiệp kéo về.
Tất cả mọi người còn đắm chìm ở thủ đoạn thần tiên của Thẩm Nghiệp, cũng không chú ý tới động tác Diệp Trạch.
Chỉ có bạn đời Diệp Đinh, hướng Diệp Trạch nhẹ nhàng gật đầu.
Hai nam nhân liếc nhau, liền đạt thành chung nhận thức, ngay sau đó một người giữ chặt Thẩm Nghiệp, một người giữ lấy Diệp Đinh, đem hai thiếu niên tách ra.
Thẩm Nghiệp biết nam nhân nhà mình ghen tị, buồn cười mà liếc mắt một cái với Diệp Trạch, tiến đến bên tai nam nhân nói: "Đó là em họ chú! Em họ! Người ta đã kết hôn, hơn nữa tình cảm rất tốt!"
Diệp Trạch rũ mắt nhìn cậu: "Ừm, không được."
Liền tính em họ đã kết hôn, đứa nhỏ này cùng em họ nắm tay, cũng không được.
Thẩm Nghiệp: "......"
Cậu xem như đối với trình độ ăn dấm của nam nhân nhà mình có nhận thức mới.
Bất quá cũng không phải ngày đầu tiên biết nam nhân nhà mình là bình dấm chua, cho nên cậu một chút cũng không cảm thấy phiền, tương phản có điểm vui vẻ.
"Biết rồi, về sau cháu không cho người khác chạm vào tay." Thẩm Nghiệp cười hì hì nói.
Diệp Trạch: "......"
......Đảo cũng không cần nghiêm khắc như vậy.
Nhưng đứa nhỏ rõ ràng là bận tâm tâm tình của anh, tuy nói anh cũng không phải thật sự ghen, nhưng khóe môi vẫn không tự chủ được mà câu lên.
Khi hai người nói chuyện, những anh em họ Diệp Hoằng đều xông tới.
Mọi người đều tò mò với thủ đoạn Thẩm Nghiệp, nhịn không được hỏi Thẩm Nghiệp: "Cậu rốt cuộc như thế nào tính được nhẫn rơi ở đâu a?"
Thẩm Nghiệp cười nói: "Kỳ thật chính là nhìn tướng mạo Tiểu Đinh."
Cho nên, chỉ nhìn tướng mạo Diệp Đinh, là có thể tính ra nhẫn ở chỗ nào?
Nghe tới càng thần bí!
Thấy mọi người cảm thấy hứng thú, vừa lúc Thẩm Nghiệp chuẩn bị quà gặp mặt chính là lá bùa, vì thế cậu một bên cùng mọi người nói một ít điều thú vị trong đoán mệnh, một bên phân phát lá bùa cho mọi người.
"Cái lá bùa nàu một là có thể ôn dưỡng thân thể, thứ hai nếu gặp được nguy hiểm, còn có thể ngăn cảm một kiếp, mọi người nhớ mang theo bên người."
Nếu Thẩm Nghiệp ngay từ đầu đã lấy ra lá bùa, người Diệp gia có lẽ sẽ cảm thấy có điểm cổ quái, nhưng kiến thức qua bản lĩnh Thẩm Nghiệp, hiện tại tất cả mọi người đều cung cung kính kính mà tiếp nhận lá bùa, lại thận trọng mà cất đi.
Khi Thẩm Nghiệp đem lá bùa phân phát đến trước mặt tam đường đệ Diệp Hoằng, ánh mắt hơi chuyển, nói: "Cậu buổi tối hôm nay có phải muốn đi quán bar hay không?"
Tam đường đệ vốn dĩ đang chuẩn bị nhận lá bùa, nghe vậy sửng sốt: "Đúng, đúng vậy!"
Oa, vị hôn phu này của anh họ Trạch quá lợi hại, ngay cả buổi tối hắn muốn đi uống rượu cũng có thể tính được?
Thẩm Nghiệp: "Cậu hôm nay tốt nhất đừng đi, nên ở nhà."
"?"Tam đường đệ đầy mặt nghi hoặc.
"Nghe tôi, buổi tối liền biết tại sao lại như vậy." Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà úp úp mở mở.
Cũng may tam đường đệ tính cách khá tốt, cũng không có hỏi nhiều, gật đầu đáp: "Được, em nghe chị dâu."
Thẩm Nghiệp nhiều hắn thêm một lá bùa: "Tháng này nhớ rõ mang theo bê người."
Đối đãi đặc thù như vậy, mọi người đều nhìn ra một ít manh mối.
Ông Diệp Hoằng nhịn không được lên tiếng nói: "Tiểu Nghiệp, thằng nhóc này......Làm sao vậy?"
Những người khác cũng gắt gao mà nhìn Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp nói: "Đừng lo lắng, chỉ là một chút phiền toái nhỏ, có lá bùa cháu ở đây, sẽ không có việc gì."
Nghe vậy, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
"Bất quá, cậu tốt nhất từ hôn nay bớt qua lại với bằng hữu đi." Thẩm Nghiệp nhìn về phía tam đường đệ, nói thẳng không cố kỵ.
Nói cách khác, bằng hữu tam đường đệ kết giaovkhông quá tin cậy.
Tam đường đệ sắc mặt đỏ ửng, nghĩ đến buổi tối hôm nay đi quán bar, cũng là mấy bằng hữu kia lần nữa mời, hắn bị hỏi đến phiền mới chịu đáp ứng. Mấy bằng hữu đích kia xác không quá tin cậy, chơi đến đặc biệt phóng khoáng, hắn không thích bầu không khí này, chỉ là bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn mới không có cách xa.
Xem ra về sau nên rời xa.
"Cảm ơn chị dâu." Tang đường đệ từ đáy lòng nói lời cảm tạ.
Thẩm Nghiệp cười xua xua tay, cuối cùng đi đến trước mặt ông Diệp Hoằng, đưa qua đi một khấu bình an: "Đại gia gia, đây là của ngài."
Khấu bình an này là Thẩm Nghiệp dạo siêu thị mua, chỉ hai vạn khối, khẳng định không có đáng giá như quả Diệp Hoằng đưa. Bất quá cậu ở trên khấu bình an khắc bùa, đối với ôn dưỡng thân thể có mười phần chỗ tốt, vừa lúc thích hợp đưa cho lão nhân gia.
"Đại gia gia, ngài buổi tối mỗi ngày có phải sẽ đau nửa đầu đúng không?" Thẩm Nghiệp nhìn mặt ông Diệp Hoằng, nhẹ giọng hỏi.
Lão nhân gia phi thường kinh ngạc: "Này cháu cũng nhìn ra được?"
Thẩm Nghiệp gật đầu, nói: "Ngài mang khấu bình an này, buổi tối khẳng định sẽ không đau nữa."
Ông Diệp Hoằng lập tức cất, cười đặc biệt hiền từ: "Vẫn là cháu hiếu thuận nhất!"
Mọi người đều cười rộ lên, đều thực vừa lòng phần lễ vật này của Thẩm Nghiệp.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút keo kiệt, nhưng Thẩm Nghiệp là đại sư a, đồ vật đại sư cho, kia nhất định không đơn giản!
Lúc sau Diệp Trạch cùng Thẩm Nghiệp liền ở lại bên này ăn cơm chiều.
Diệp Trạch cùng Diệp Hoằng trò chuyện sinh ý thượng sự, Diệp Đinh bồi Thẩm Nghiệp đi dạo hoa viên.
Diệp gia nuôi vài con Corgi, Diệp Đinh một bên ôm con Corgi nhỏ chân ngắn đi dạo quanh, một bên tiến đến trước mặt Thẩm Nghiệp, thấp giọng hỏi: "Anh cùng anh họ có làm không a?"
Thẩm Nghiệp: "......"
Hỏi trực tiếp như vậy, kêu cậu nên trả lời như thế nào?
Cậu phát hiện em họ nhỏ Diệp Đinh này rất trắng, phi thường trắng!
Diệp Đinh thấy cậu thẹn thùng, cười hì hì nói: "Này có cái gì, làm loại sự việc này với bạn đời rất bình thường, dù sao em cùng chồng đặc biệt hài hòa á."
Thẩm Nghiệp: "......"
Diệp Đinh thần bí hề hề mà nói: "Chúng ta thêm WeChat đi, chỗ em có rất nhiều tư liệu nha, em chia cho anh một ít."
Thẩm Nghiệp: "!!!"
Cậu vẫn là lần đầu tiên cùng người ta bàn luận loại đề tài này, ngẫm lại có điểm hưng phấn.
Hơn nữa......Tư liệu, là tư liệu cậu nghĩ kia sao?
Diệp Đinh đã nhanh nhẹn mà nhắn qua WeChat cậu, ném cậu một địa chỉ, nói: "Đây là trang web tư nhân của em, bên trong cái gì cũng có, anh xem mà học, gia tăng kiến thức lý luận."
Thẩm Nghiệp: "......Cảm ơn."
Nói thật, nếu không phải Diệp Đinh hướng cậu làm mặt quỷ, cậu đều cho rằng bọn họ là thảo luận vấn đề học thuật nghiêm cẩn!
Lúc sau Diệp Đinh lại truyền thụ cho Thẩm Nghiệp một ít kinh nghiệm, chờ trở lại phòng khách khi, mặt già Thẩm Nghiệp đỏ bừng bừng.
Tuy rằng cậu da mặt dày, luôn muốn cùng Diệp Trạch lái xe, nhưng...... Nghe xong Diệp Đinh phổ cập khoa học, cậu mới biết được thực tiễn cùng lý luận là không giống nhau......Cậu hiện tại nhìn thấy Diệp Trạch liền đỏ mặt.
Diệp Trạch ngước mắt, nhìn thấy đứa nhỏ này cúi đầu, mặt cũng đỏ bừng, không khỏi nghi hoặc.
Như thế nào cùng Diệp Đinh ra ngoài một chuyến, đứa nhỏ liền trở nên có chút không thích hợp?
Vì thế chờ Thẩm Nghiệp đến gần, Diệp Trạch liền cầm lấy tay cậu: "Cùng Tiểu Đinh nói gì vậy?"
Thẩm Nghiệp nghĩ đến những kinh nghiệm Diệp Đinh chia sẻ, mặt lại đỏ.
Diệp Trạch: "......"
Thẩm Nghiệp lén lút nắm chặt ngón tay nam nhân: "Tạm thời không thể nói cho chú á."
Diệp Trạch chăm chú nhìn cậu vài giây, rốt cuộc không hỏi nhiều.
Nhìn bộ dáng Thẩm Nghiệp, khẳng định không phải bị bắt nạt, rốt cuộc còn không có người có thể bắt nạt cậu. Lại nói Diệp Trạch cũng hiểu biết em họ Diệp Đinh này, tuy hào sảng, nhưng tuyệt đối sẽ không khi dễ người, bởi vậy Diệp Trạch cũng coi như yên tâm.
Ăn xong cơm chiều, Diệp Trạch liền chuẩn bị mang Thẩm Nghiệp về nhà.
Trước khi rời đi, oomg Diệp Hoằng gọi hai người vào thư phòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi Diệp Trạch: "Việc trong nhà, đã nói cho Tiểu Nghiệp sao?"
Ông lão nhân gia hẳn là chỉ gặp biến cố mười năm trước kia.
Diệp Trạch gật đầu.
Thẩm Nghiệp vội vàng nói: "Đại gia gia, ngài yên tâm, cháu bản lĩnh lớn đâu, nhất định sẽ báo thù!"
Lão nhân gia biết Thẩm Nghiệp có bản lĩnh, không khỏi gật đầu, nói: "Tiểu Nghiệp a, gặp được cháu, là phúc khí Tiểu Trạch."
Mười năm trước Diệp gia Đế Đô gặp biến cố, Diệp gia Hải Thành lo lắng đến không nhịn được. Kỳ thật giống như bọn họ, tóm lại là tin mấy thứ này, thậm chí còn cùng không ít cao nhân bảo trì nhất định quan hệ hợp tác. Chỉ là đạo sư năm đó quá lợi hại, Hải Thành bên này cũng thúc thủ vô thố.
*Khi gặp chuyện thì như trói tay không chặt, không có cách nào giải quyết.
Hiện giờ kiến thức qua bản lĩnh Thẩm Nghiệp, ông Diệp Hoằng thật ra cũng tin tưởng, Thẩm Nghiệp nhất định có thể giúp Diệp Trạch báo thù.
Lão nhân gia dừng một chút, đối Diệp Trạch nói: "Kỳ thật ông nhỏ cháu lúc trước phẩm tính không tồi, ông và ông cháu đều hoài nghi nó có phải bị đạo sĩ khống chế hay không."
Ông nhỏ chính là em trai ông Diệp, năm đó thông đồng với đạo sĩ hại chết cha mẹ Diệp Trạch.
Phương châm Diệp gia là hiếu thuận hòa thuận, mặc kệ là Diệp gia Đế Đô cũng tốt, hay là Diệp gia Hải Thành thì cũng tốt, vẫn luôn đều vâng chịu phương châm này, bởi vậy trong nhà từ trước đến nay hòa hòa khí khí.
Diệp gia Đế Đô đã từng cũng rất hoà thuận, ông nhỏ Diệp Trạch xem như là người thứ nhất làm ác.
Thẩm Nghiệp nghe được nhíu mày.
Chẳng lẽ......Ông nhỏ Diệp Trạch thật là bị đạo sĩ khống chế?
Diệp Trạch mím chặt miệng, sau một lúc lâu, mới nói: "Nhưng một nhà ông ta xác thật là mơ ước đồ vật ông nội của cháu, nếu năm đó không phải cháu cùng em họ ở nước ngoài, khả năng cũng đều bị hãm hại."
Một khi Diệp Trạch cùng em họ đều bị hại chết, ông Diệp không có hậu đại, một nhà ông nhỏ có thể kế thừa gia sản ông Diệp.
"Chuyện này ông và ông cháu cũng thảo luận qua, ông nhỏ cháu từ trước cũng không phải người lòng tham không đáy như vậy." Ông Diệp Hoằng dừng một chút, nói, "Chỉ hy vọng có thể bắt được ba đạo sĩ kia, báo thù cho cha mẹ cùng chú dì."
Một nhà ông nhỏ Diệp Trạch đã bị Diệp Trạch đưa tới nơi nên đi, chỉ còn lại ba đạo sĩ kia còn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Thẩm Nghiệp nắm chặt nắm tay, nói: "Cháu sẽ tìm ra bọn hắn!"
Mấy ngày nay bởi vì đi tỉnh Nam, Diệp Trạch còn chưa vẽ chân dung, cậu quyết định về nhà liền nhìn chằm chằm Diệp Trạch làm việc này.
Trên đường trở về, Thẩm Nghiệp liền nói: "Chú đừng quên vụ bức vẽ, ngày mai cháu sẽ nhìn á!"
Diệp Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, mặt mày ôn nhu: "Ừm."
Đứa nhỏ vội vàng như vậy, cũng là muốn thay anh báo thù, anh đương nhiên sẽ cao hứng.
Bất quá, anh cũng không nguyện ý đứa nhỏ vì những việc này mà phiền lòng, vì thế đổi đề tài, nói: "Vừa rồi rời đi, Tiểu Đinh giống như rất luyến tiếc em, hai người rất hợp nhau?"
Thẩm Nghiệp lực chú ý quả nhiên bị hấp dẫn: "Ừm, cậu ta còn rất nhiệt tình."
Chủ yếu là Diệp Đinh cống hiến vô số tư tàng, những tư liệu đó trước kia Thẩm Nghiệp chưa tiếp xúc qua, cậu cảm thấy chính mình cần nghiên cứu tỉ mỉ, quay đầu lại cùng Diệp Trạch thực tiễn, cũng không đến mức hai mắt bôi đen.
Nghĩ đến hai tháng sau có thể cùng Diệp Trạch lái xe, Thẩm Nghiệp lại đỏ mặt.
Diệp Trạch: "......"
Cho nên, hai người này rốt cuộc là hàn huyên đề tài gì.
Nhìn thấy biểu tình Diệp Trạch, Thẩm Nghiệp có chút ngượng ngùng: "Cậu ấy chính là cho cháu một ít video á."
Diệp Trạch không hiểu.
Thẩm Nghiệp như suy tư gì: "Chú à, cháu cảm thấy chú cũng nên xem đi. Chúng ta đều không có kinh nghiệm, đến lúc đó lái xe khả năng sẽ rất khó chịu."
Diệp Trạch: "......"
......Ôk, anh đã hiểu. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
"Nghe nói nếu có kinh nghiệm, sẽ thoải mái rất nhiều." Thẩm Nghiệp hồi ức lời Diệp Đinh nói, càng thêm cảm thấy Diệp Trạch cũng nên cùng cậu nghiên cứu tư liệu.
Diệp Trạch: "......"
Khó trách đứa nhỏ này vẫn luôn đỏ mặt, nguyên lai là bị Diệp Đinh dạy mấy thứ đồ lung tung này.
Diệp Trạch âm thầm nghĩ, về sau nên ngăn cách nhóc này với Diệp Đinh.
Đứa nhỏ này nguyên bản vẫn luôn ham thích với lái xe, có Diệp Đinh khiêu khích, đứa nhỏ này còn không được trời cao.
Nếu còn tiếp tục làm ầm ĩ, anh không cam đoan chính mình có thể kiên trì đến ngày lãnh chứng......
Nhưng anh cũng không thể không có bằng a......
Sau khi về nhà, Thẩm Nghiệp liền đốc xúc Diệp Trạch chạy nhanh đi vẽ chân dung, hơn nữa tự mình nhìn chằm chằm Diệp Trạch gọi tới đội vẽ ở công ty, miêu tả bộ dáng ba lão đạo sĩ.
Đoàn đội nói ngày kia là có thể xong, Thẩm Nghiệp lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc sau hai người trở về phòng.
Thẩm Nghiệp dẫn theo một đống đồ vật, trực tiếp bỏ vào phòng ngủ Diệp Trạch.
Mấy thứ này đều là ông Diệp Hoằng cho trước khi rời đi, phỏng chừng đều là lễ vật quý, Thẩm Nghiệp cũng không nhìn, toàn bộ giao cho Diệp Trạch.
Diệp Trạch sờ sờ đầu cậu: "Cho em."
Thẩm Nghiệp cong con mắt: "Cháu nộp lên mà."
Diệp Trạch tưởng tượng, đồ vật của mình cũng là của nhóc này, đảo cũng không cự tuyệt.
Hai người phân biệt đi phòng tắm rửa mặt, Thẩm Nghiệp vừa thấy Diệp Trạch ra, liền vỗ vỗ giường đệm: "Chú ơi, mau tới đây."
Diệp Trạch ánh mắt chuyển ảm đạm.
Này, chẳng lẽ buổi tối hôm nay liền muốn thực tiễn?
Thẩm Nghiệp: "Cháu dạy chú tu đạo!"
Cậu không quên lúc giữa trưa nấu ăn nói muốn dạy Diệp Trạch phương pháp nhập đạo.
Diệp Trạch: "......"
Là anh hiểu sai.
Diệp Trạch buông khăn lông lau tóc, đi qua, thấp giọng hỏi: "Tôi nên làm cái gì?"
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm phong cảnh anh hạ áo ngủ, nuốt nuốt nước miếng, thất thần mà nói: "Trước đả tọa."
Diệp Trạch: "......"
Thẩm Nghiệp niệm niệm không tha mà thu hồi tầm mắt, bắt đầu dạy bí quyết: "Trí hư cực ( đầu óc không nghĩ gì, thư thái), thủ tĩnh đốc ( im lặng), vạn vật cũng làm......"
Diệp Trạch làm theo.
Đáng tiếc Diệp Trạch ước chừng không có thiên phú, dù sao không có bất luận dấu hiệu nhập đạo, ngay cả Tiểu Kim Long cũng không có động tĩnh. Nhưng mây tím trên người Diệp Trạch, thời điểm đả toạ càng mãnh liệt chút, nhưng cũng gần như thế, không còn có biến hoá khác.
Thẩm Nghiệp không khỏi có chút uể oải.
Bất quá, nhập đạo xác thật cũng không phải việc dễ dàng, đặc biệt là thế giới này linh khí không đủ, cũng không thích hợp tu luyện. Mặc dù là nơi linh khí sung túc, rất nhiều người cũng là nhiều năm mới sờ đến một chút pháp môn.
Vì thế Thẩm Nghiệp an ủi Diệp Trạch: "Chúng ta không nóng nảy, trước luyện, nói không chừng ngày nào đó sẽ nhập môn."
Diệp Trạch nhiều ít vẫn có chút để ý.
Anh cũng không theo đuổi những thuật pháp lợi hại đó, càng không theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng anh muốn nhập đạo, bởi vì muốn cùng đứa nhỏ này ở bên nhau.
Thẩm Nghiệp đương nhiên biết tâm tư nam nhân, ôm cánh tay anh, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, cháu khẳng định sẽ cùng chú bạch đầu giai lão."
Bạch đầu giai lão, với phàm nhân mà nói, bốn chữ này chính là cả đời.
Nhưng thọ mệnh đứa nhỏ này, hẳn là rất dài đi......
Diệp Trạch đem Thẩm Nghiệp ôm vào trong ngực, thật lâu sau, nhẹ nhàng nói được.
Mặc kệ thế nào, anh đều phải thử xem.
Thẩm Nghiệp tuy nói đang an ủi Diệp Trạch, nhưng nếu Diệp Trạch thật sự không thể nhập đạo, cậu nhiều ít cũng có chút tiếc nuối.
Cậu đảo không phải ghét bỏ Diệp Trạch, chỉ là, cậu cũng muốn cùng Diệp Trạch ở bên nhau lâu dài a......
Bất quá cậu thực nhanh liền nghĩ thông suốt.
Cùng lắm thì đến lúc đó cùng nam nhân đi địa phủ là được rồi, cậu lại không phải không đi qua!
Thời điểm Thẩm Nghiệp vội vàng dạy Diệp Trạch nhập đạo, Từ Tư Tư mang đến một tin tức tốt, nói Lý Tiểu Thanh đã xảy ra chuyện.
Sự tình kỳ thật rất đơn giản, Kim Nhứ căn bản không chuẩn bị cưới Lý Tiểu Thanh, trước đó trên mạng đồn đãi tin tức Lý Tiểu Thanh gả vào hào môn, là Lý Tiểu Thanh bảo đoàn đội ả thả ra, mục đích chính là để bức hôn.
Kim Nhứ bị Thẩm Nghiệp giáo huấn một đốn, lại cùng Đoạn Tâm Dung ly hôn, trong nhà mấy ngày nay cũng quản gã nghiêm ngặt, gã căn bản không cơ hội gặp mặt Lý Tiểu Thanh.
Nói nữa, ngày đó ở hội sở nhìn thấy gương mặt Lý Tiểu Thanh che kín bọt nước, gã nào còn dám ngủ a.
Biết được chính mình bị bức hôn, Kim Nhứ trực tiếp liền oanh tạc.
So với gã thì càng oanh tạc chính là cha mẹ gã, một bên đãnh, một bên mắng: "Đều do hồ ly tinh này, bằng không Tiểu Dung cũng sẽ không cùng mày ly hôn! Mày nói mắt mày như thế nào bị mù, coi trọng con yêu tinh này?!"
Kim Nhứ: "......"
Kỳ thật, chuyện ly hôn, thật đúng là không phải nồi Lý Tiểu Thanh.
Nhưng Kim Nhứ đương nhiên không có khả năng nói ly hôn là chính gã làm, bằng không cha mẹ khẳng định sẽ đem đánh đến mức gã không xuống giường được. Gã một bên tránh né cha mẹ song gậy, một bên kêu: "Con đây liền đi tìm Lý Tiểu Thanh, cùng cô ta nói rõ ràng, bảo cô ta về sau không bao giờ tới quấn lấy nữa!"
Cha Kim: "Mày nên làm nhất chính là mang Tiểu Dung trở về!"
Tóm lại Kim Nhứ chính là ghét Lý Tiểu Thanh, lại bị cha mẹ cưỡng bức, trực tiếp liền mang theo người đi tìm Lý Tiểu Thanh gây phiền toái.
Lý Tiểu Thanh cùng ngày này thì tham gia một hoạt động của trang web, đang ở phòng nghỉ chờ đợi lên đài, Kim Nhứ mang theo bảo tiêu nổi giận đùng đùng mà đẩy cửa ra, trực tiếp chỉ vào mặt Lý Tiểu Thanh mắng.
"Tao khi nào nói muốn kết hôn với mày? Cũng không nhìn xem chính mày xứng hay không xứng! Trước khi ở cùng tao, mày còn theo mấy lão kim chủ đi? Ở trước mặt fans giả tạo thanh thuần, ở trên giường lại dâm đãng đến chết! Xem như mắt tao cùng đám fans mày bị mù, một đám ngu coi mày là nữ thần!"
"Nữ thần đếch gì, chính là một cục shit! Khinh!"
"Tao nói cho mày, giữa chúng ta xong rồi, mày về sau đừng lại lôi kéo tao lăng xê, bằng không đừng trách tao không khách khí!"
Vừa vặn hậu trường có phát sóng trực tiếp, lời này của Kim Nhứ thông qua màn ảnh truyền ra, các dân mạng oanh tạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.