Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Chương 53:




"Ngày mai cháu muốn đi gặp một nhà Dương Minh." Thẩm Nghiệp nằm ở trong lòng ngực Diệp Trạch, nắm vải áo trước ngực Diệp Trạch nói.
Diệp Trạch đáp: "Được."
Thẩm Nghiệp tiếp tục nắm vải áo anh, ngẫu nhiên còn sờ soạng cơ ngực.
Diệp Trạch: "......"
Thẩm Nghiệp tiến đến bên tai anh, thần bí hề hề mà nói: "Cháu đọc tư liệu Tiểu Đinh cho, kỳ thật chúng ta không đạp ga cũng có thể rất vui vẻ mà."
Cậu nói xong, một mông ngồi trên đùi nam nhân.
Diệp Trạch đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Thẩm Nghiệp hôn cằm anh, đong đưa eo: "Chúng ta tới thử xem, được không a?"
Diệp Trạch chế trụ eo cậu, không cho cậu lộn xộn.
"Không được sao." Thẩm Nghiệp làm nũng.
Diệp Trạch ánh mắt càng thêm u trầm, ách tiếng nói, nói: "Tôi nên làm như thế nào?"
Oa, đây là đồng ý sao?
Thẩm Nghiệp đôi mắt sáng loá, lập tức nhảy dựng lên, lôi kéo nam nhân đi vào phòng tắm: "Đi đi đi, cháu dạy cho chú!"
Tuy rằng cậu cũng là người mới không có kinh nghiệm, nhưng kiến thức lý luận cậu rất phong phú nha! Những tư liệu Tiểu Đinh cho, cậu cơ bản đã đọc một lần, thu hoạch không ít tư thế thoải mái á!
Diệp Trạch rũ mắt nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau, tùy ý để đứa nhỏ này kéo vào phòng tắm.
... =))))
Cuối cùng Thẩm Nghiệp vẫn bị Diệp Trạch ôm ra ngoài.
"Chú, chú đây là gian lận, gian lận!" Thẩm Nghiệp rưng rưng lên án.
Eo chân cậu hiện giờ mềm nhũn, không dám tưởng tượng nếu thật sự lên xe, cậu xác định chính mình sẽ không chịu nổi.
Cho nên, vị hôn phu của cậu rốt cuộc ăn cái gì lớn lên vậy?
Dáng người thật sự không có chỗ nào không hoàn mỹ......Đúng, không có chỗ nào không hoàn mỹ! Thậm chí địa phương kia cũng quá mức hoàn mỹ!
Diệp Trạch đem cậu ôm vào trong ngực, hôn giữa mày cậu: "Vừa lòng không?"
"......Còn tốt đi." Thẩm Nghiệp tỏ vẻ, nếu cặp chân mềm nhũn kia không phải của chính mình, cậu khẳng định vừa lòng một trăm lần.
Diệp Trạch thấp thấp cười một tiếng, ngón tay thon dài mơn trớn sợi tóc đứa nhỏ: "Ngoan, ngủ đi."
Thẩm Nghiệp đem đầu chôn ở lòng ngực anh, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, cười tủm tỉm mà nhìn nam nhân: "Cháu không lừa chú mà, thật sự rất vui vẻ á."
Cậu liếm liếm khóe miệng, nhớ lại dư vị tình cảnh vừa rồi.
Diệp Trạch nhìn chằm chằm đầu lưỡi hồng nhuận của cậu, hầu kết giật giật.
"Ngủ." Cuối cùng anh đem đầu đứa nhỏ ấn vào lòng ngực chính mình. Lại nhìn qua chỗ khác, anh sợ chính mình thật sự không nhịn được.
Thẩm Nghiệp rầu rĩ mà cười.
Cậu chính là cố ý trêu chọc nam nhân, ai kêu nam nhân làm cậu tới chân mềm nhũn a.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Nghiệp tâm tình tốt đến không kìm được, thay đổi uể oải ngày hôm qua.
Tuy rằng không có dẫm chân ga, nhưng tính năng xe rất tốt nha, cảm giác lần đầu tiên không cần quá yốt.
Cậu ở trên môi Diệp Trạch hôn một cái: "Chú ơi, rời giường!"
Con ngươi Diệp Trạch thâm thúy, lẳng lặng mà nhìn cậu vài giây, một phen bế cậu lên, hướng phòng tắm đi đến.
Thẩm Nghiệp thấp giọng nói: "Cháu tự mình đi."
"Đêm qua không phải em kêu chân không có sức sao?" Nam nhân dùng ngón tay chạm vào mặt cậu, thanh âm rất ôn nhu.
Thẩm Nghiệp mặt đỏ hồng: "Thân thể cháu rất tốt."
Cậu phát hiện thân thể nam nhân này còn tốt hơn so với chính mình, xem ra về sau nên trộm dùng lá bùa giảm bớt mệt nhọc cùng đau nhức.
Có thể là bởi vì trải qua việc tối hôm qua, không khí giữa hai người càng thân mật thêm chút.
Một bữa sáng ăn đến nhão nhão dính dính, Từ Tư Tư uống xong một ly sữa đậu nành, ăn xong hai cái bánh bao, gặm xong một cây bánh quẩy......Giận dữ rời bàn: "Không ăn!"
Thẩm Nghiệp hì hì mà cười: "Chị Tư, ngượng ngùng a, không khống chế được tay mà phát cơm chó."
Từ Tư Tư: "......Tôi nhổ!"
Cơm nước xong, Diệp Trạch bồi Thẩm Nghiệp cùng ra cửa, trước đi bệnh viện gặp Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên.
Dương Minh bị Thẩm Nghiệp hạ lá bùa, mỗi đêm đều sẽ mơ thấy người bị gã hại chết đến tìm gã đền mạng. Dương Minh bởi vậy bị dọa đến không dám ngủ, mở to mắt suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng không chống đỡ được té xỉu trong trại tạm giam, bị đưa tới bệnh viện trị liệu.
Không biết Dương Minh có phải vì tránh né thẩm phán mới giả bộ bất tỉnh hay không, dù sao khi Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đến phòng bệnh, Dương Minh đang ở trên giường bệnh kêu gào: "Ô ô...... Ô ô......"
Lần trước Dương Minh bị Thẩm Nghiệp biến thành người câm, đến bây giờ còn không thể nói chuyện.
Thẩm Nghiệp nhướng mày: "Lá bùa của cháu, hiệu quả vẫn luôn tốt nha."
Diệp Trạch: "Ân."
Thấy có người xuất hiện ở cửa, Dương Minh cũng không thấy rõ là ai, liền chạy tới chỗ bọn họ: "Ô ô......"
Thanh âm nghe giống tiếng quạ đen kêu thảm thiết, quá cay lỗ tai.
Thẩm Nghiệp vung tay lên, liền giải thuật pháp.
Dương Minh lập tức kêu to: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi......Tôi sai rồi, cầu xin các người buông tha tôi......"
Gã một bên kêu gào, một bên xua xua tay, thật giống như muốn đem đồ vật bên cạnh đuổi đi.
Thẩm Nghiệp tiến đến bên tai Diệp Trạch, thấp giọng nói: "Chú cảm thấy ông ta có phải đang giả điên hay không?"
Diệp Trạch lắc đầu: "Không giống."
Dương Minh đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, đặc biệt là cặp mắt hõm sâu kia, còn khủng bố hơn ác quỷ trong phim điện ảnh, rõ ràng chính là trong khoảng thời gian này chịu tra tấn mới có thể biến thành như vậy.
Thẩm Nghiệp ừm một tiếng: "Nhìn tướng mạo ông ta, cũng sống không lâu nữa."
Hàng đêm mơ thấy người bị chính mình hại chết tới đòi mạng, loại tra tấn này so với bị dao đâm vào ngực còn khó chịu hơn.
"Cháu không muốn để ông ta liền như vậy mà chết." Thẩm Nghiệp nheo mắt lại, "Ông ta hại chết mẹ cháu, đưa bà ngoại vào bệnh viện tâm thần, bá chiếm gia sản Thẩm gia......Nhiều tội như vậy cũng chưa chuộc xong, sao có thể dễ dàng để ông ta chết như vậy."
Diệp Trạch nắm lấy tay cậu, không tiếng động mà tỏ vẻ lập trường của mình: Vô luận đứa nhỏ này làm cái gì, anh đều không ngăn cản.
Thẩm Nghiệp cười rộ lên: "Vậy để ông ta tồn tại thêm một chút nữa đi."
Cậu phất tay đánh ba lá bùa ở ấn đường Dương Minh.
Dương Minh tựa hồ thanh tỉnh một chút, rốt cuộc thấy rõ ràng Thẩm Nghiệp mặt.
"Tiểu Nghiệp, ba ba sai rồi, ba là súc sinh, ba lòng lang dạ sói, ba không nên hại mẹ......Ba hiện tại đã biết sai rồi, con có thể buông tha ba hay không? Ba đi xuống nền đất tìm mẹ con sám hối được không?"
Mấy ngày này tuy rằng gã mơ màng hồ đồ, nhưng gã nhớ rõ chỉ cần chính mình ngủ, liền có ác quỷ tới tìm gã đền mạng. Gã biết Thẩm Nghiệp muốn tra tấn gã, nhưng hã thật sự không chịu nổi, cái loại sợ hãi này làm gã tình nguyện đi chết.
Thẩm Nghiệp đôi tay ôm ngực: "Yên tâm đi, ông không chết được. Tôi dùng lá bùa tục mệnh cho ông, ông hưởng thụ bao nhiêu phú quý ở Thẩm gia, liền phải trả lại bấy nhiêu đó."
Dương Minh còn muốn cầu xin, Thẩm Nghiệp không muốn nghe gã vô nghĩa, trực tiếp đánh một lá bùa, lại lần nữa làm gã biến thành người câm.
Nhưng dù làm Dương Minh gặp ác mộng thì cũng chưa đủ, bà ngoại Thẩm ở viện điều dưỡng bị đánh gãy chân, hiện tại chỉ có thể ngồi xe lăn. Vì thế Thẩm Nghiệp lại một lá bùa đánh vào đầu gối Dương Minh. Dương Minh lập tức kêu thảm ngã trên mặt đất, gã không phát ra được thanh âm, chỉ có thể che lại đầu gối ô ô mà kêu.
Thẩm Nghiệp lôi kéo Diệp Trạch đi ra ngoài: "Chúng ta đi nhìn tiểu tam."
Phía sau truyền đến tiếng Dương Minh khóc kêu thống khổ, Thẩm Nghiệp làm như không nghe thấy.
Thực nhanh liền có nhân viên y tế chú ý tới tình huống Dương Minh, chạy tới thấy hai đầu gối Dương Minh đều bị thối rữa, tức khắc kinh ngạc không thôi.
Cố tình hành lang cùng trong phòng bệnh lại không có dấu vết những người khác tới......
Thẩm Nghiệp một chút cũng không sợ bị bại lộ, từ khi cậu cùng Diệp Trạch bắt đầu vào bệnh viện, cậu liền dùng thuật pháp chặn theo dõi, không ai biết cậu cùng Diệp Trạch đã đến nơi này.
Tình huống Lưu Nguyệt Quyên bên kia cũng không tốt hơn so với Dương Minh, vết thương ở hai cánh tay ả bị ngâm nước muối, khi được đưa tới bệnh viện thì đã hư thối, hơn nữa mỗi ngày buổi tối đồng dạng phải chịu ác mộng tra tấn, cả người ả nhìn qua còn thê thảm hơn so với Dương Minh, vẫn luôn ở trên giường thống khổ mà rên rỉ.
Thẩm Nghiệp rất vừa lòng bộ dáng này, đồng dạng đánh ba lá bùa ở ấn đường ả, tục mệnh cho ả.
Bà ta cũng nên tồn tại, thẳng đến khi trả hết tội nghiệt mới được.
Rời khỏi bệnh viện, tâm tình Thẩm Nghiệp vẫn như cũ rất không tồi.
Diệp Trạch lại gắt gao mà nắm tay cậu, sợ cậu khổ sở.
Lưu Nguyệt Quyên còn chưa tính, Dương Minh dù sao cũng là cha ruột đứa nhỏ này, nói vậy trong lòng đứa nhỏ này cũng sẽ không dễ chịu.
"Cháu một chút cũng không khổ sở, thật sự." Thẩm Nghiệp loạng choạng bám ống tay áo Diệp Trạch, "Chú sẽ không tuyệt tình như vậy chứ."
"Đương nhiên sẽ không." Diệp Trạch lắc đầu.
Anh điều tra qua tư liệu Thẩm Nghiệp, biết Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên đã làm gì với Thẩm gia, mặc kệ hai người Thẩm Nghiệp lăn lộn như thế nào, anh đều có thể lý giải.
Mặt Thẩm Nghiệp lúc này mới giãn ra, cười tủm tỉm nói: "Đi, đi gặp em họ Hải."
Thấy bộ dáng cậu xác thật không giống trong lòng nghẹn uất, Diệp Trạch yên lòng, dẫn cậu đi gặp Diệp Hải.
Diệp Hải đứng hàng số ba, tuổi lớn hơn Thẩm Nghiệp, nề hà thì Thẩm Nghiệp là vị hôn phu Diệp Trạch, cho nên bị Thẩm Nghiệp gọi là em họ.
Nhìn thấy hai người, Diệp Hải phi thường nhiệt tình. Đặc biệt là khi đối mặt với Thẩm Nghiệp, hắn quả thực như là fanboy truy tinh, hai mắt lóe tia sáng: "Anh họ chị dâu, hai người tới rồi."
Thẩm Nghiệp ở bên tai Diệp Trạch tai nói: "Hehe, fanboy số 4 của cháu á."
Diệp Trạch: "......Ồ" Có điểm nhiều.
Thẩm Nghiệp nghẹn cười, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay nam nhân: "Với em họ cũng ăn dấm sao?"
Diệp Trạch thật sâu liếc cậu một cái, không nói chuyện.
Ok, cậu đã hiểu.
Diệp · bình dấm · Trạch online.
Thẩm Nghiệp lập tức nghiêm túc, chuyển sang Diệp Hải: "Khụ, dẫn chúng tôi đi gặp bằng hữu cậu đi."
Diệp Hải không thấy giữa hai người mắt đi mày lại, có chút lo lắng sốt ruột mà đưa bọn họ đi vào trong, nói: "Bằng hữu em là Ngải Minh Sinh, là con trai nhỏ nhất Ngải gia."
Bởi vì thiệp hiểm tàng độc ( tàng trữ ma túy), mấy bằng hữu hắn tuy rằng đã được nộp tiền bảo lãnh, nhưng lại bị hạn chế hoạt động, cho nên lần này bọn họ tới chính là biệt thự Ngải Minh Sinh.
Thẩm Nghiệp nghe Diệp Hải giới thiệu, cùng Diệp Trạch đi vào trong.
Ngải Minh Sinh đã sớm ở trong phòng khách chờ, hắn nghe Diệp Hải nói Thẩm Nghiệp rất lợi hại, cũng sùng bái đến không kìm được. Chỉ là lần trước ở quán bar, hắn cùng đối thủ đánh nhau bị thương đến lợi hại, hiện tại còn chưa tốt, chỉ có thể nằm liệt trên sô pha, chờ Diệp Hải đem đại sư tiến vào.
"Ngài chính là Thẩm đại sư sao? Quả nhiên giống như lời Diệp Hải nói, vừa đẹp vừa có bản lĩnh. Ngài nhất định phải giúp chúng tôi khôi phục vinh dự, chúng tôi thật sự vô tội." Ngải Minh Sinh đối với Thẩm Nghiệp phi thường khách khí, thậm chí còn tự mình ra nghênh đón Thẩm Nghiệp.
"Cậu nằm đi." Thẩm Nghiệp nhìn hắn bị đánh đến da rách mặt sưng phù, có điểm câm nín, "Có ảnh chụp chính mình không, đưa tôi xem."
Ngải Minh Sinh nhất thời không biết cậu muốn ảnh chụp làm cái gì.
Thẩm Nghiệp: "......Tôi là nhìn tướng mạo đoán mệnh, mặt cậu sưng phù, tôi còn nhìn thế nào."
"À à, có." Ngải Minh Sinh lập tức lấy di động ra, click mở thư viện, đem ảnh chụp chính mình đưa cho Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp nhìn ảnh chụp hắn, chân mày cau lại.
Ngải Minh Sinh cùng Diệp Hải đều khẩn trương mà nhìn cậu.
"Chị dâu, thế nào a?" Thấy Thẩm Nghiệp vẫn luôn không lên tiếng, Diệp Hải thấp giọng hỏi nói.
Thẩm Nghiệp đem điện thoại đưa cho Ngải Minh Sinh, nói: "Bằng hữu cậu xác thật là vô tội, tôi có thể giúp."
Diệp Hải cùng Ngải Minh Sinh đều nhẹ nhàng thở ra, trên mặt Diệp Hải lộ ra ý cười, cặp mắt Ngải Minh Sinh cũng tràn ngập vui sướng.
Thẩm Nghiệp nhàn nhạt mà đảo qua Ngải Minh Sinh, nói: "Nhưng mà sao khi kết thúc việc này, bằng hữu cậu phải đến cục cảnh sát tự thú."
Lời này vừa nói ra, Diệp Hải cùng Ngải Minh Sinh đều ngây ngẩn cả người.
Thẩm Nghiệp hướng về phía Diệp Hải lạnh lùng mà cười: "Trong tay bằng hữu cậu có một mạng người, cậu không biết sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.