Diệp Hải mở to hai mắt, theo bản năng nhìn về phía Ngải Minh Sinh.
Hắn thật đúng là không biết!
Ánh mắt Ngải Minh Sinh trốn tránh, không dám cùng hắn đối diện.
Diệp Hải: "......"
Cho nên Thẩm Nghiệp không nói sai, trong tay Ngải Minh Sinh thật sự có mạng người?
"Cậu......Cậu mau nói a, này rốt cuộc là chuyện như thế nào!" Diệp Hải vô pháp tiếp thu được tin tức bằng hữu lớn lên từ nhỏ với mình lại phạm tội giết người.
Khó trách chị dâu bảo hắn rời xa bằng hữu này!
Trước đó hắn còn nghĩ, bằng hữu này chính là mê chơi một chút, ăn không rồi ngồi, nhưng không chơi ma túy không làm trái pháp luật, hắn về sau không theo chân bọn họ hồ nháo nhưng mà, lại không nghĩ rằng trong tay cư nhiên có mạng người!
Ngải Minh Sinh cúi đầu, không lên tiếng.
Thẩm Nghiệp cười lạnh: "Cậu trốn tránh cũng vô dụng, đã làm sai phải có dũng khí thừa nhận."
Ngải Minh Sinh vẫn không hé răng.
Thẩm Nghiệp: "Nếu không phải nhìn cậu không phải chủ mưu, tôi liền trực tiếp báo cảnh sát bắt đi."
"Đừng báo cảnh sát!" Ngải Minh Sinh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nôn nóng.
Thẩm Nghiệp đôi tay ôm ngực, lạnh lùng mà nhìn hắn.
Diệp Hải ở một bên thúc giục nói: "Cậu như thế nào sẽ giết người, càng đừng nói đến hậu quả a!"
Hắn cùng Ngải Minh Sinh quan hệ tốt nhất, đối hắn mà nhìn, Ngải Minh Sinh tuy rằng là tay ăn chơi, nhưng tâm địa vẫn không tồi, không có khả năng làm việc trái pháp luật.
Ngải Minh Sinh lẩm bẩm: "......Là chuyện ngoài ý muốn."
Những lời này, không thể nghi ngờ là thừa nhận cậu ta xác thật đã giết người.
Diệp Hải nôn nóng mà ở trong phòng khách đi qua đi lại.
Chỉ tiếc Ngải Minh Sinh lại biến thành người câm, không hé miệng.
Thẩm Nghiệp: "Nếu cậu không muốn nói cho cậu ta chân tướng, vậy tôi liền tới thay cậu nói."
"Đừng......" Ngải Minh Sinh muốn ngăn cản cậu.
Thẩm Nghiệp không phản ứng hắn, chuyển hướng Diệp Hải: "Đó là việc 5 năm trước, bị hại chết hẳn là học sinh nam. Là mấy bằng hữu cậu làm, Ngải Minh Sinh là tòng phạm."
Diệp Hải kinh ngạc: "Học sinh nam?"
5 năm trước bọn họ đã tốt nghiệp, như thế nào sẽ có quan hệ tới học sinh nam?
"Bỏ đi, để chính hắn nói đi." Thẩm Nghiệp trực tiếp đánh một lá bùa vào người Ngải Minh Sinh.
Ngải Minh Sinh bất đắc dĩ, giống cây đậu mà đem toàn bộ sự tình nói ra.
5 năm trước, có người trong bọn họ nhìn trúng một học sinh nam, đối phương lại là thẳng nam, đương nhiên sẽ từ chối.Vì thế bằng hữu kia sử dụng thủ đoạn nhỏ, lừa nam sinh kia tới CLB. Sau đó mọi người đều uống nhiều, nam sinh kia cũng bị chuốc say. Nam sinh không chịu đi vào khuôn khổ mà muốn chạy trốn, mấy đại nam nhân thay phiên động thủ, còn dùng dụng cụ đặc thù, cuối cùng nam sinh bị đùa chết.
Ngải Minh Sinh thật ra thì không chạm vào nam sinh kia, hắn thích chính là nữ tử nhỏ nhắn. Nhưng lúc ấy ở hiện trường lại là người thanh tỉnh nhất, nhưng không có ngăn cản hành vi ác liệt của bọn họ. Sau khi mọi người tỉnh rượu, thấy nam sinh đã chết, liền tiêu tiền đem chuyện này đè ép xuống. Ngải Minh Sinh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, không có báo cảnh sát.
Nghe xong Ngải Minh Sinh giảng thuật, Diệp Hải đều ngây người.
......Các nằng hữu lớn lên từ nhỏ của hắn, cư nhiên là loại người không bằng súc sinh?!
"Cậu mau đi tự thú! Những người khác cũng vậy, tôi lập tức thông báo bọn họ. Nếu bọn họ không đi tự thú, tôi liền báo cảnh sát!" Diệp Hải tức giận đến đau đầu.
Ngải Minh Sinh bụm mặt: "Chúng ta cho nhà nam sinh kia một chút tiền......"
Nói cách khác, bọn họ cảm thấy tiền có thể tiêu hủy tội ác của mình.
Thẩm Nghiệp hừ lạnh.
Diệp Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: "Đừng tức giận."
Có nam nhân an ủi, Thẩm Nghiệp cũng liền bình tĩnh lại.
"Chết cũng không hối cải! Như vậy đi, việc trữ ma túy cũng đừng tìm tôi hỗ trợ." Thẩm Nghiệp quay đầu nhìn Diệp Hải, "Đi chưa?"
Diệp Hải thở sâu, đưa mắt xem xét Ngải Minh Sinh trên sô pha, gật đầu: "Đi!"
Hắn là nhìn lầm bằng hữu, chơi thì chơi, cư nhiên chơi ra mạng người!
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch nắm tay đi ra ngoài, Diệp Hải lập tức đuổi theo.
Mắt thấy ba người sắp đi ra cửa, Ngải Minh Sinh la lớn: "Thẩm đại sư, chúng tôi có thể cho ngài rất nhiều tiền, chỉ cần ngài giúp chúng tôi giải quyết việc ma túy!"
Thẩm Nghiệp dừng chân, quay đầu lại đi đến trước mặt hắn, mở ra Weibo của mình đưa cho hắn xem.
Ngải Minh Sinh ngay từ đầu không rõ nguyên do, thẳng đến khi thấy Thẩm Nghiệp share bài Weibo Thái Chi Vĩ, bên trong viết không nhận đơn bao che vi phạm pháp luật, khuôn mặt sưng vù trong lúc nhất thời càng thêm khó coi.
Thẩm Nghiệp cười nhạo: "Cho cậu hai giờ tự hỏi, tự thú hay là báo cảnh sát, chính cậu chọn đi."
Nếu tự thú thì đại khái có thể giảm nhẹ xử phạt, nếu báo cảnh sát xử lý, vậy không có loại đãi ngộ này.
Ánh mắt Ngải Minh Sinh rối rắm, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Hải, cầu xin mà nhìn Diệp Hải, ước chừng là muốn cho Diệp Hải giúp hắn cầu tình.
Diệp Hải chuyển tầm mắt: "Thái độ tôi cũng như chị dâu."
Chờ rời khỏi biệt thự Ngải Minh Sinh, Thẩm Nghiệp nhìn về phía Diệp Hải: "Hai giờ sau nếu tên đó không nhất định đi tự thú, nhưng chuyện này cùng cậu không có quan hệ, không cần nhúng tay."
Diệp Hoằng vội vàng nói vâng.
Thẩm Nghiệp: "Lần trước tôi đã nói, không nên tiếp tục lui tới với tên bằng hữu này."
Mặt Diệp Hải lộ vẻ xấu hổ: "Em......Em thật không nghĩ tới bọn họ sẽ làm ra loại việc không bằng súc sinh này......"
"Nhưng cậu và bọn họ cùng nhau lớn lên." Đôi mắt Diệp Trạch sắc bén mà nhìn thẳng Diệp Hải.
Nếu là như vậy, chẳng lẽ còn không thể phát hiện được phẩm tính bọn họ? Huống hồ còn có một câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Diệp Hải nói không chừng cũng có ham mê gì đó không thể cho ai biết.
*Những người có cùng chung sở thích, tính cách hay chí hướng thì thường dễ dàng kết bạn và tìm đến với nhau hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Trạch đột nhiên trở nên sắc bén.
Diệp gia Đế Đô cùng Diệp gia Hải Thành tuy rằng quan hệ huyết thống đã đạm bạc, nhưng hai nhà vẫn luôn cùng nhau trông coi, gia tộc hậu đại cho dù có xuất chúng hay không, một đám đều là phẩm hạnh đoan chính, tuyệt đối không có người phá và vi phạm pháp luật.
Anh là anh họ Diệp Hải, nếu Diệp Hải phẩm tính không tốt, anh đương nhiên có tư cách quản giáo. Nếu vô dụng, anh cũng có thể thông báo Diệp Hoằng, bảo Diệp Hoằng tới quản.
Diệp Hải nghe ra ý Diệp Trạch, vội vàng giải thích: "Em thật sự không biết tình huống. Khi còn nhỏ chơi cùng bọn họ, sau khi vào đại học em chỉ vội vàng học tập cùng vào công ty thực tập, chỉ ngẫu nhiên cùng bọn họ uống chút rượu. Mấy năm nay anh Hoằng điều em đến tổng bộ, mỗi ngày em bận đến hơn nửa đêm, nào có thời gian cùng bọn họ hồ nháo!"
Lần trước sở dĩ hắn đáp ứng đi ra ngoài uống rượu, chính là bởi vì hắn vẫn luôn bận việc, cự tuyệt không biết bao nhiêu lần, nếu từ chối lần này thì có chút ngại. Diệp Trạch là gia chủ Diệp gia Đế Đô, cũng sẽ là tộc trưởng Diệp gia đời kế tiếp, Diệp Hải đương nhiên không thể khiến Diệp Trạch hiểu lầm.
Diệp Trạch hơi hơi nhíu mày.
Thẩm Nghiệp: "Cậu ấy không nói dối."
Nghe vậy, Diệp Trạch lúc này mới gật gật đầu.
"Anh họ chị dâu, hai người yên tâm, em sẽ tránh xa bọn họ." Diệp Hải trịnh trọng hứa hẹn.
Nếu những người này chỉ là ham chơi, hắn cũng sẽ không xa cách bọn họ, nhưng chơi ra mạng người, còn dùng tiền che giấu chân tướng, này cũng quá ác liệt, hắn cũng không muốn lui tới với những người này.
Thẩm Nghiệp nhìn nhìn tướng mạo hắn, nói: "Cậu chỉ cần làm được điểm này, về sau liền không gặp nhấp nhô gì."
Nhưng nếu tiếp tục cùng đám hồ bằng hữu kia quậy với nhau, Diệp Hải cũng sẽ có lao ngục tai ương.
Bất quá những lời này Thẩm Nghiệp không nói, bởi vì cậu tin tưởng Diệp Hải có thể nói được làm được. Tuy rằng cậu cùng Diệp Hải không quá thân, nhưng em họ Diệp Trạch khẳng định sẽ không kém phần nào, huống chi Diệp gia Hải Thành rất nghiêm cẩn, cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn Diệp Hải nhảy vào hố lửa.
Lúc sau hai người cùng Diệp Hải tạm biệt, Diệp Hải về công ty, Diệp Trạch còn lại là đưa Thẩm Nghiệp về trường học.
Ngồi trên xe, Thẩm Nghiệp nhắc nhở nói: "Vẫn là nói một tiếng với Diệp Hoằng."
"Được." Diệp Trạch lấy ra di động.
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà nói: "Cháu liên hệ cho Tiểu Đinh. Đêm qua chúng ta sảng khoái như vậy, đều là nhờ tư liệu Tiểu Đinh đưa á."
Diệp Trạch đang chuẩn bị nhắn Wechat cho Diệp Hoằng: "......"
Thẩm Nghiệp cũng không thấy biểu tình một lời khó nói hết của nam nhân, đã vui vẻ mà nhắn cảm ơn qua Wechat Diệp Đinh.
Diệp Trạch: "......"
Đơn giản mà nói cho Diệp Hoằng về việc Diệp Hải, Diệp Trạch thu hồi di động, không chút để ý mà nói: "Đưa tư liệu chia cho tôi."
"?"Thẩm Nghiệp cho rằng chính mình nghe lầm, hồ nghi mà ngẩng đầu.
Diệp Trạch nhấp khóe miệng, cùng cậu đối diện.
Thẩm Nghiệp: "......Chú muốn tư liệu?"
Cậu khiếp sợ, là bởi vì trước đó cậu muốn chia sẻ địa chỉ cho Diệp Trạch, bảo Diệp Trạch nghiên cứu cùng cậu, Diệp Trạch lại uyển chuyển từ chối.
......Nam nhân như thế nào bỗng nhiên sửa lại chủ ý?
Diệp Trạch: "Ừm."
Thẩm Nghiệp: "......"
Cậu một đôi mắt đen láy sáng quắc mà nhìn chằm chằm Diệp Trạch, lộ ra biểu tình ý vị thâm trường.
"......" Diệp Trạch đem cậu ôm đến trên đùi, duỗi tay che khuất mắt cậu.
Thẩm Nghiệp cười cười như con mèo trộm cá: "Vâng vâng, chú buông cháu ra, cháu nhắn địa chỉ cho chú."
Diệp Trạch cũng không buông tay, trầm mặc trong chốc lát, hôn hôn trán đứa nhỏ, cứng ngắc nói: "Tôi là muốn em thoải mái mà."
Tim Thẩm Nghiệp kịch liệt nhảy lên.
......Nam nhân đây là phạm quy rồi a!
A Vĩ ( 阿伟?) đã chết!!!
Thẩm Nghiệp ở trong lòng điên cuồng thét chói tai.
Như thế nào sẽ có nam nhân như vậy, nghiêm trang nói lời câu người như vậy......
Cho nên, vì cái gì còn phải chờ tới hai mươi tuổi mới có thể lái xe a!
"Cháu quá khó khăn, quá khó khăn......" Thẩm Nghiệp sống không còn gì luyến tiếc mà lẩm bẩm.
Diệp Trạch lại hôn hôn cậu, lúc này mới buông tay ra.
Thẩm Nghiệp lại không muốn rời khỏi cái ôm của nam nhân, tiếp tục ngồi ở trên đùi nam nhân, héo rũ biểu đạt chính mình oán giận: "Chú à, nếu lần sau chú lại câu dẫn cháu, cháu liền, liền......" Cậu nghĩ nghĩ tìm từ, "Liền ăn chú á!"
Diệp Trạch thấp thấp cười rộ lên, hôn khóe môi cậu: "Nhưng em thích ở dưới."
Thẩm Nghiệp: "......"
Cậu vô pháp phản bác, bởi vì cậu xác thật thích!
Hai người liền ôm như vậy, khi xe đến cổng trường, Thẩm Nghiệp thiếu chút nữa ngủ trong lòng ngực Diệp Trạch.
Chủ yếu là mây tím trên người Diệp Trạch quá thoải mái. Không biết có phải ảo giác hay không, từ thôn Lê Sơn trở về, hiệu quả mây tím trên người Diệp Trạch càng tốt hơn, Thẩm Nghiệp cảm giác thần hồn chính mình với mắt thường có thể thấy được mà bị tu bổ một khối to.
Thẩm Nghiệp lười biếng mà ngồi dậy, thò lại gần hôn nam nhân một ngụm, nói: "Tan học tới đón cháu á."
Cậu hiện tại có điểm dính Diệp Trạch.
Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu: "Được."
Hai người nhão nhão dính dính mà tạm biệt.
Thẩm Nghiệp xuống xe, đi vài bước, lại quay đầu gõ cửa sổ xe.
Diệp Trạch ôn nhu mà nhìn cậu.
"......" Thẩm Nghiệp cũng không có gì muốn nói, chỉ là muốn nhìn nam nhân một chút.
Hắc, cậu cũng không biết chính mình sao có thể dính như vậy!
Diệp Trạch khóe môi nhẹ nhàng câu lên, cách cửa sổ xe hôn cậu: "Đi đi."
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Thái Chi Vĩ vừa lúc xuống xe thấy một màn này, chạy đến bên người Thẩm Nghiệp, tấm tắc nói: "Cậu cùng Diệp tiên sinh tình cảm thật tốt a!"
Lúc trước khi biết thân phận Diệp Trạch, hắn hoảng sợ. Vốn dĩ hắn là fan nhan sắc Diệp Trạch, nhưng nghĩ đến Diệp gia Đế Đô rất lợi hại, hắn cảm thấy chính mình có khả năng muốn chuyển thành fan sự nghiệp Diệp Trạch.
Thẩm Nghiệp: "Cậu cùng bạn gái cậu tình cảm cũng rất tốt a."
Lần trước cậu còn thấy Thái Chi Vĩ cùng bạn gái ở nhà ăn đút đồ ăn cho nhau!
Hai người sóng vai đi vào trường, Thái Chi Vĩ cười nói: "Bạn gái tôi không phải còn nhỏ tuổi sao, tương đối dính người......"
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm hắn: "Cậu là ám chỉ cái gì? Cậu là đang ám chỉ vị hôn phu tôi già, hay là đang ám chỉ tôi còn nhỏ tuổi thích dính người?"
Thái Chi Vĩ: "......"
"Hừ!" Thẩm Nghiệp cầm theo bình giữ nhiệt đi trước, "Nam nhân của tôi mới không già!"
Thái Chi Vĩ cười làm lành: "Đương nhiên, đương nhiên."
......Hắn xem như kiến thức được Thẩm đại sư rất ỷ lại vào vị hôn phu á.
Từ cổng trường đến khu dạy học, dọc theo đường có rất nhiều học sinh cùng Thẩm Nghiệp chào hỏi.
Từ khi phòng làm việc của Thẩm Nghiệp khai trương tới nay, thanh danh cậu đã lan toàn trường, mặc kệ là khoa nào, cơ bản đều nhận thức cậu, đôi khi còn có học sinh hâm mộ trường bên cạnh tới nhìn lén Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp đối với ánh mắt của mọi người đã thành thói quen, mỉm cười cùng mọi người chào hỏi.
Thái Chi Vĩ từ đáy lòng mà nói: "Trường học chúng ta mang ra rất nhiều minh tinh nổi tiếng, nhưng trình độ được hoan nghênh của cậu còn cao hơn bọn họ nhiều."
Dù sao cũng là Học viện điện ảnh, minh tinh không ít, mà đại sư chỉ có một!
Thẩm Nghiệp trong lòng biết rõ ràng, cười nói: "Kỳ thật tôi muốn điệu thấp chút mà."
Còn hai mươi phút tới giờ học, khu dạy học rất an tĩnh. Lần này học ở phòng học tầng chín, cố tình khu dạy học rất xưa cũ, không có thang máy, chỉ có thể bò lết lên trên!
Khi bò đến chỗ rẽ tầng 5, đột nhiên có người cầm dao nghênh diện hướng Thẩm Nghiệp đâm tới.
Đối phương hẳn lúc sáng sớm đã ở chỗ này mai phục, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, Thái Chi Vĩ cũng chưa thấy rõ đối phương trông như thế nào.
"Cẩn thận!" Thanh âm hắn run rẩy mà nhắc nhở Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp thấy rõ kẻ tập kích là Dương Kế Tổ, không chút hoang mang, một lá bùa ném ra.