Diệp Trạch ở đầu bên kia điện thoại cảm nhận được nhóc con oán niệm, khóe môi nhẹ nhàng hướng lên trên,nói: “Em đưa địa chỉ Giang Thị cho tôi, tôi bảo Tông Nhất Minh dẫn người đi cùng em.”
Hôm nay đoàn người Thẩm Nghiệp khẳng định không thể về Hải Thành.
Hiện tại đã là giữa trưa, ăn một bữa cơm liền xuất phát, đến Giang Thị chính là buổi chiều. Chuyện nhàbHàn Phong vừa nghe liền rất phức tạp, nói không chừng còn phải ở lại một ngày, ngày mai có thể về Hải Thành thì cũng không tồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghiệp càng thêm buồn bực.
Cố tình nam nhân cư nhiên không có nửa điểm không tha……Thẩm Nghiệp hừ hừ: “Bỏ đi, không cần phiền phức như vâỵ.”
“Tôi không yên tâm.” Diệp Trạch ôn nhu nói, “Ngoan, đưa địa chỉ cho tôi.”
Lần này Thẩm Nghiệp không mang theo bảo tiêu Diệp gia, chỉ dẫn theo Từ Sách ra cửa. Bản lĩnh Thẩm Nghiệp lớn, Diệp Trạch không lo lắng cho an toàn của cậu, nhưng bên cạnh Thẩm Nghiệp tóm lại cần người chạy chân, một mình Từ Sách sao có thể đủ.
Thấy nam nhân vẫn quan tâm chính mình, tâm tình Thẩm Nghiệp cuối cùng cũng tốt một chút, nói: “Chờ lát nữa cháu gửi địa chỉ qua WeChat chú nha.”
Diệp Trạch thấp giọng nói được.
Cuối cùng an lại dỗ nhóc con này trong chốc lát, thẳng đến khi Thẩm Nghiệp cao hứng trở lại, hai người mới cúp điện thoại.
Thẩm Nghiệp gửi xong địa chỉ, nhét điện thoại vào túi quần, héo rũ mà nói với mấy người Từ Sách: “Đi thôi, trước đi ăn cơm.”
Vừa mới khi nam nhân dỗ cậu, cậu đích xác dễ chịu hơn một chút, chỉ là khi nghĩ đến một buổi tối không thể nhìn thấy nam nhân, cậu vẫn không vui a.
Từ Sách ở một bên cảm khái tình cảm sư phụ sư nương, một bên cười khuyên bảo: “Ngài ngày mai là có thể nhìn thấy Diệp tiên sinh.”
Thẩm Nghiệp sâu thẳm mà nhìn Từ Sách một cái, không lên tiếng.
Hôm nay cậu cố ý mang Từ Sách tới, ai bảo Từ Sách không dám gọi Diệp Trạch là sư nương, cậu liền nghĩ tách Từ Sách cùng chị Tư nửa ngày, đây là trừng phạt……Không nghĩ tới cuối cùng người rớt hố lại là cậu!
Quả nhiên, người không thể làm chuyện xấu a……
Đoàn người ăn xong cơm trưa, trực tiếp chạy tới Giang Thị.
Mạc Tử Ca cùng Hàn Phong quan hệ tốt, vừa lúc lại có thời gian, liền quyết định cùng Hàn Phong về nhà.
Sau khi ngồi trên xe, Hàn Phong đem tình huống trong nhà kỹ càng tỉ mỉ mà nói lại một lần.
Sau khi nhà bọn họ phát sinh nhiều chuyện như vậy, thân thích trong nhà khuyên bọn họ đi cúi vái. Vừa lúc bên kia quê quán có một tiên cô nổi danh, bà nội Hàn Phong liền mang mẹ Hàn đi. Tiên cô nói bởi vì mẹ Hàn không hiếu thuận mẹ chồng, nên con gái nhỏ năm tuổi chết non năm đó thay mẹ chồng bênh vực kẻ yếu, tới tìm chị dâu là mẹ Hàn báo thù.
Những việc này Hàn Phong ở trong điện thoại nghe mẹ Hàn nói, hắn từ khi bạo hồng vẫn luôn vội vàng nhận các loại hoạt động, không có thời gian trở về. Hơn nữa trong nhà khó khăn, hắn cũng nên kiếm tiền trả nợ.
Mẹ Hàn ở trong điện thoại khóc, nói bà Hàn đối xử với bà không tốt, trước kia ở cữ, bà Hàn ở một bên nhìn bà ăn cơm nguội, đánh chết cũng không nấu cơm cho bà ăn.
Hàn Phong khi còn nhỏ liền biết bà nội cùng mẹ quan hệ không tốt, mỗi năm ăn tết chỉ có cha con bọn họ về quê vấn an bà nội. Bởi vì biết mẹ Hàn trong lúc ở cữ xảy ra chuyện, cha con Hàn Phong đều khó mà nói một lời. Thế cho nên vài năm nay, mẹ Hàn liền không về quê vấn an bà nội Hàn. Bà nội Hàn trước đó không lâu sinh bệnh nặng, mẹ Hàn cũng không trở về chiếu cố.
Mặc dù như vậy, khi Hàn Phong nghe nói là người cô chết non tìm mẹ Hàn gây phiền toái, vẫn là sợ ngây người.
Hắn ngay từ đầu đã không tin, trẻ con năm tuổi liền chết non thì biết cái gì a, lại nói đã qua vài năm, khẳng định đã sớm chuyển thế đầu thai, sao có thể tới tìm phiền toái.
Nhưng vị tiên cô kia lời son thề sắt, bà nội cùng người thân trong nhà cũng đều chỉ trích mẹ Hàn, vừa lúc khối u của mẹ Hàn lại có xu hướng chuyển biến xấu, vì thế mẹ Hàn cũng có chút tin.
Thẩm Nghiệp lẳng lặng mà nghe xong, hỏi Hàn Phong: “Mẹ anh không đi bệnh viện làm phẫu thuật sao?”
Nếu khối u chưa lớn, chỉ cần cắt là được. U ác tính chính là ung thư, vậy mới phiền toái. Nghe ý tứ Hàn Phong, mẹ Hàn ngay từ đầu là bướu lành, đi bệnh viện phẫu thuật là được a.
Hàn Phong nói: “Năm trước làm phẫu thuật, chỉ là bệnh tình tái phát, bác sĩ nói có khả năng sẽ chuyển thành ác tính.”
Thẩm Nghiệp liếc hắn một cái: “Anh có từng nghĩ đến, bệnh tình mẹ anh sở dĩ chuyển biến xấu, là bởi vì áp lực quá lớn không?”
Trong nhà phá sản, chân ba Hàn bị thương cần chăm sóc, Hàn Phong lại ở nơi khác, mẹ Hàn khả năng không chống đỡ được.
Sắc mặt Hàn Phong có chút ảm đạm, nói: “Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, cho nên năm nay tôi mời nhân viên bệnh viện tới nhà thỉnh, đã trả hết đại bộ phận nợ nần.”
Đáng tiếc hắn không phải kiếm được đặc biệt nhiều, tuy rằng hắn hiện tại rất nổi, thù lao đóng phim cùng hoạt động giá cả rất cao, nhưng phí hoa hồng ( chia lợi nhuận cho doanh nghiệp và người lao động) của công ty cũng rất cao, hơn nữa còn phải khấu trừ mấy khoảng chi phí marketing, vậy nên tiền trong tay hắn cũng không phải quá nhiều.
Cũng may vẫn có thể giảm bớt gánh nặng trong nhà.
Thẩm Nghiệp nhìn ra hắn là đứa con hiếu thuận, âm thầm gật đầu, lại hỏi: “Tiên cô ở quê quán anh, có nói chuyện này nên giải quyết như thế nào không?”
Sắc mặt Hàn Phong có chút cổ quái: “Nói.....Tiên cô bảo ba mẹ tôi đưa cho bà nội hai trăm vạn, lại đốt cho cô nhỏ một chút vàng bạc là được……”
Cô nhỏ hắn chính là con gái năm tuổi chết non của bà nội Hàn.
Nghe đến đó, Từ Sách cùng Mạc Tử Ca vẫn luôn không lên tiếng đều nhìn sang hắn.
Hàn Phong hơi giật mình: “Sao……Làm sao vậy?”
Mạc Tử Ca nhíu mày: “Việc này nghe thế nào cũng không đáng tin cậy a.”
Hắn kỳ thật muốn nói, tiên cô kia không phải kẻ lừa đảo chứ, bà nội Hàn là bị thu mua lừa gạt tiền đi?
Hàn Phong thở dài, nói: “Tôi cũng cảm thấy không thích hợp, cho nên muốn mời Thẩm đại sư qua xem. Bất quá tôi càng hy vọng Thẩm đại sư có thể hỗ trợ chữa khỏi chân cho ba tôi, còn có bệnh của mẹ tôi nữa. Đến nỗi cho bà nội tôi hai trăm vạn, tôi cảm thấy cũng không có gì, này vốn dĩ nên hiếu thuận bà ấy.”
Hắn nói xong, Từ Sách cùng Mạc Tử Ca lại nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Phong: “……”
Từ Sách đánh giá nói: “Chú là người tốt.”
Là người hiền lành.
Hàn Phong nghe ra ý ngoài lời của ảnh đế, giật mình, ngay sau đó lắc đầu.
Kỳ thật……Trong lòng hắn cũng có chút oán trách.
Năm đó thời điểm trong nhà có tiền, tuy rằng tiền bị chộp vào trong tay mẹ Hàn, nhưng ba Hàn mỗi năm vẫn trộm cho bà nội Hàn không ít tiền, cũng ở nông thôn mua nhà ở cho bà nội Hàn. Hiện giờ trong nhà khó khăn, bà nội Hàn lại vào trong nhà đòi tiền, Hàn Phong nhiều ít cũng cảm thấy có điểm không thoải mái.
Nhưng hắn có thể làm sao bây giờ, rốt cuộc là bà nội hắn……
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Phong có chút ảm đạm.
Thẩm Nghiệp nhàn nhạt mà nói: “Có lẽ sự tình không phải như anh nghĩ, chờ tới nhà anh rồi nói sau.”
Hàn Phong vội vàng gật đầu.
Thẩm Nghiệp bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Bà nội anh ở quê sao?”
Nếu ở quê, nói không chừng bọn họ còn phải chạy tới nông thôn……Vậy lại trì hoãn thời gian……Cậu chẳng phải sẽ ngày kia mới có thể gặp Diệp Trạch sao?
Thẩm Nghiệp cảm giác cả người đều không tốt.
Cũng may Hàn Phong thực nhanh liền nói: “Bà nội cùng một nhà chú hai hiện tại đều ở nhà tôi.”
Ba hắn thật lâu trước đã mua biệt thự ở Giang Thị, trong nhà có đủ phòng, mấy năm nay chân ba hắn bị thương, bà nội cơ bản đều ở lại Giang Thị chăm sóc ba hắn.
Nghe thấy bà nội Hàn cùng một nhà chú hai Hàn Phong đều ở tại nhà Hàn Phong, Từ Sách cùng Mạc Tử Ca lại lần nữa đưa mắt nhìn Hàn Phong.
Hàn Phong: “……”
Từ Sách cùng Mạc Tử Ca đều nghĩ tới, bà nội Hàn còn chưa tính, một nhà chú hai Hàn ở nhà Hàn Phong làm cái gì? Có thể là hai trăm vạn kia, mới là thứ chú hai Hàn và bà nội Hàn muốn?
Bất quá hai người cố kỵ Hàn Phong, đều không có nói ra.
Xe đi tận hai giờ, khi tới đường cao tốc, Thẩm Nghiệp bỗng nhiên nhận được điện thoại của Diệp Trạch.
“Tông Nhất Minh đã đến trạm xăng dầu phía trước đường cao tốc, mọi người hiện tại ở chỗ nào?” Diệp Trạch hỏi.
“Chúng ta vừa đến trạm thu phí.” Thẩm Nghiệp không nghĩ tới Tông Nhất Minh cư nhiên tới nhanh hơn so với bọn cậu.
“Được, tôi bảo hắn ở trạm xăng dầu chờ mọi người.” Diệp Trạch nói.
Thẩm Nghiệp đáp ứng.
Cậu luyến tiếc cắt đứt điện thoại, vì thế tiếp tục cùng Diệp Trạch nói chuyện tào lao: “Chú làm việc xong rồi sao?”
Diệp Trạch cười cười: “ Ừm.”
“……” Thẩm Nghiệp tức giận, nam nhân vì cái gì luôn tích chữ như vàng.
Diệp Trạch ở bên kia lại cười một tiếng, thấp thấp nói: “Ngoan, tôi còn có một hội nghị phải mở, buổi tối lại gọi cho em.”
Thẩm Nghiệp cũng không muốn trì hoãn công việc của anh, chỉ có thể lưu luyến cúp điện thoại..
Cậu thở dài, nói tài xế đi trạm xăng dầu trước.
Kế tiếp cậu vẫn luôn rầu rĩ không vui, nghĩ buổi tối nhất định phải cùng gọi video với nam nhân……
Thực nhanh xe đã đến trạm xăng dầu, quả nhiên thấy ven đường có ba chiếc siêu xe màu đen.
Thẩm Nghiệp có chút kinh ngạc, Tông Nhất Minh thế nhưng mang theo nhiều người như vậy?
Chờ cậu xuống xe, Tông Nhất Minh đã sớm lại đây: “Thẩm thiếu gia, ngài ngồi chiếc xe này đi, tiên sinh có chút lời bảo tôi truyền đạt cho ngài.”
Đây là lén có chuyện muốn nói với cậu, Thẩm Nghiệp không nghĩ nhiều, cùng đám người Từ Sách nói một tiếng, liền đi theo Tông Nhất Minh đi đến trước chiếc xe đi đầu..
Kết quả vừa mở cửa xe, liền nhìn thấy người chính mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ngồi ở ghế phía sau.
Thẩm Nghiệp: “……”
Diệp Trạch khẽ mỉm cười với cậu: “Đi lên.”
Thẩm Nghiệp sửng sốt ước chừng năm giây, bỗng nhiên ngao mà một tiếng, nhào tới.
Cậu là trực tiếp nhào lên xe, tư thế kia có bao nhiêu biệt nữu.
Cũng may Diệp Trạch một phen ôm lấy cậu, ôm cậu vào trong lòng ngực.
Tông Nhất Minh săn sóc mà đóng cửa lại, sau đó quay đầu lại hướng Từ Sách làm một thủ thế: “Đi.”
Bên kia đám người Từ Sách nghe thấy Thẩm Nghiệp kêu một tiếng, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, đang muốn đi qua xem xét tình huống, liền nhìn thấy tư thế Tông Nhất Minh.
Từ Sách liền đối Mạc Tử Ca cùng Hàn Phong nói: “Đi thôi, chúng ta đi trước dẫn đường.”
Hắn ở Dung Viên ở vài ngày, biết Tông Nhất Minh là trợ lý tâm phúc của Diệp tiên sinh, tuyệt đối không có khả năng gây thương tổn cho Thẩm Nghiệp.
Nói nữa, sư phụ lợi hại như vậy, ai có thể xúc phạm tới sư phụ a, không bị sư phụ chỉ mặt đã tốt rồi!
Sau khi Thẩm Nghiệp nhìn thấy Diệp Trạch, căn bản không nghĩ tới những người bên ngoài xe. Cậu hưng phấn mà ngồi trên đùi Diệp Trạch, niết mặt nam nhân: “Sao chú lại tới đây nha?”
Mệt cho cậu còn tưởng rằng nam nhân thật sự rất bận, nguyên lai là trộm cho cậu kinh hỉ a.
Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu, cười nhẹ: “Buổi tối muốn ôm em ngủ, cho nên mới tới.”
“……” Trong lòng Thẩm Nghiệp bùm bùm.
Mặt nam nhân soái như vậy, mây tím trên người ấm áp như vậy, lời nói ra còn câu người như vậy, cậu……Cậu nào nhịn được a!
Thẩm Nghiệp không chút suy nghĩ, trực tiếp gặm môi nam nhân.
Đáy mắt Diệp Trạch hiện lên một mạt ý cười, ôn nhu mà đáp lại cậu.
Khi xe đến sân nhà Hàn Phong, hai người mới dừng lại. Miệng Thẩm Nghiệp đỏ đến lợi hại, nhưng thảm hại hơn chính là Diệp Trạch, hắn khóe miệng bị trầy da, bởi vì Thẩm Nghiệp ngay từ đầu quá kích động, không khống chế tốt lực độ.
Thẩm Nghiệp vuốt nơi trầy da ở khoé miệng nam nhân, thực sự áy náy, nói: “Cháu bôi thuốc cho chú nha.”
“Không có việc gì.” Diệp Trạch cười cười hôn cậu, “Xuống xe đi.”
Thẩm Nghiệp đáp một tiếng, đang muốn mở cửa, ngay sau đó lại đỏ mặt: “Ai, nếu bọn họ hỏi tới……”
“Tôi liền nói là bị mèo cào=).” Diệp Trạch cười khẽ.
Đứa nhỏ này là có tật giật mình, suy nghĩ nhiều. Trên thực tế, thủ hạ của anh căn bản sẽ không hỏi anh sao lại bị thương. Đến nỗi những người khác, anh không quen thuộc, khẳng định sẽ không hỏi nhiều.
Khi hai người xuống xe, Từ Sách sợ ngây người, Tông Nhất Minh cũng sợ ngây người.
Từ Sách không nghĩ tới sư nương cư nhiên cũng……
Khó trách Tông Nhất Minh gọi sư phụ đi, bởi vì sư nương ở trên xe!
Tông Nhất Minh kinh hãi chính là, miệng tiên sinh thế nhưng bị gặm tới trầy da.
Này cũng quá kịch liệt, tò mò ghê……
Thật sự không nhìn ra tiên sinh là loại người này a, mới tách khỏi Thẩm thiếu gia không đến nửa ngày, liền nhớ nhung đến như vậy!
Diệp Trạch nhàn nhạt mà đảo qua Tông Nhất Minh.
Tông Nhất Minh lập tức chuyển tầm mắt, đầy mặt chính trực mà nói: “Tiên sinh, Thẩm thiếu gia, đã tới rồi.”
Thẩm Nghiệp đáp một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giữ chặt cánh tay Diệp Trạch, nói: “Cháu thật là hồ đồ, có thể dùng thuật pháp che đậy miệng vết thương giúp chú nha!”
Đều do vừa rồi hôn lâu như vậy, khả năng là não cậu thiếu oxy……
Diệp Trạch nghĩ chờ lát nữa muốn đi cùng Thẩm Nghiệp vào trong, cũng không có ngăn trở.
Vì thế Thẩm Nghiệp đánh một thuật.
Vết trầy ở khoé miệng Diệp Trạch bằng mắt thường có thể thấy mà mờ đi, cuối cùng không còn một chút dấu vết nào.
Mạc Tử Ca lần đầu tiên thấy Thẩm Nghiệp thi triển thuật pháp, ngạc nhiên đến không khỏi mắt chữ A mồm chữ O.
“Này chỉ là thủ thuật che mắt, miệng vết thương khẳng định còn có chút đau, cháu liền giảm đau cho chú nha.” Thẩm Nghiệp nói, lại nhéo, theo sau hỏi Diệp Trạch, “Còn đau không?”
Diệp Trạch cầm lấy tay cậu; “Không đau.”
Thẩm Nghiệp lúc này mới yên lòng.
Chờ cậu làm xong, Hàn Phong xuống xe chào đón, đầy mặt sùng bái: “Thẩm đại sư, ngài thật lợi hại……Đúng rồi, tới nhà tôi rồi, ngài cùng Diệp tiên sinh mời vào.”
Vừa rồi Từ Sách đã nói cho Hàn Phong cùng Mạc Tử Ca về thân phận Diệp Trạch, bọn họ biết vị Diệp tiên sinh này là vị hôn phu Thẩm đại sư.
Diệp tiên sinh quả nhiên lớn lên đặc biệt soái khí, trước đó Thẩm đại sư nói Diệp tiên sinh còn soái hơn hắn gấp mấy lần, hai người bọn họ còn không tin, hiện giờ nhìn thấy người, hai người không thể không thừa nhận, Thẩm đại sư nói đúng!
“Đi thôi, đi gặp người nhà anh.” Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch nắm tay, đi theo phía sau Hàn Phong.
Thời điểm Hàn Phong ở trên đường, trước tiên cùng cha mẹ chào hỏi, nói sẽ mang mấy bằng hữu về.
Nhưng hắn chưa nói bằng hữu của mình là đại sư, chủ yếu là bà nội cùng nhà chú hai ở đây, hắn sợ việc chính mình mời đại sư bị bà biết, bà sẽ nghĩ nhiều.
Mọi người ngồi trong phòng đại sảnh, thấy Hàn Phong mang bằng hữu trở về, người nghênh đón đầu tiên chính là một vị lão thái thái tóc bạc: “Tiểu Phong, cháu đã trở lại?”
Bà tiến lên nắm chặt tay Hàn Phong, trên mặt treo nụ cười, trông như rất kích động.
Nhìn ra được bà rất thích Hàn Phong.
Ánh mắt Hàn Phong ảm ảm, kỳ thật bà nội vẫn luôn đối với hắn rất tốt.
Chỉ là lần này trong nhà gặp khó khăn, bà nội lại muốn hai trăm vạn trong nhà mà phụng dưỡng,cái này làm trong lòng hắn có điểm khúc mắc.
Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn mà gọi bà nội, sau đó giới thiệu mọi người cho bà Hàn.
Thẩm Nghiệp vừa vào cửa, liền quét mắt nhìn mọi người trong phòng một lần, cuối cùng ánh mắt cậu rơi xuống trên người bà Hàn.
Bà Hàn đối với bằng hữu Hàn Phong thì biểu hiện vẻ cực kỳ nhiệt tình, tiếp đón mọi người: “Mau tới đây ngồi.”
Từ Sách khẽ nhíu mày, ở bên tai Tông Nhất Minh nói: “Tôi nhìn bà Hàn rất từ thiện, không giống là người sẽ tra tấn con dâu.”
Tông Nhất Minh gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn theo Diệp Trạch nhiều năm, gặp qua vô số nhân vật lớn, ở phương diện chọn người cũng có kinh nghiệm. Hắn biết người có gương mặt hiền từ cũng không nhất định là người tốt, rốt cuộc thì tri nhân tri diện bất tri tâm. Nhưng hắn nhìn bà nội Hàn Phong, cũng cảm thấy bà nội Hàn không giống như loại nữ nhân ác độc.
*Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Thẩm Nghiệp đứng ở bên cạnh hai người bọn họ, nghe thấy hai người nói chuyện, cậu lên tiếng nói: “Trực giác hai người không sai, bà Hàn Phong không phải người xấu.”
Từ Sách cùng Tông Nhất Minh đều cười cười.
Bọn họ dù sao cũng là người từng tuyển chọn người, nhìn người tương đối chuẩn.
Lúc này Hàn Phong đang cùng bà Hàn nói chuyện, không nghe thấy Thẩm Nghiệp nói cái gì.
Mạc Tử Ca lại nghe thấy, trong lòng tức khắc khiếp sợ không thôi.
Nếu bà Hàn không phải người xấu, vậy……Có vấn đề chính là mẹ Hàn Phong?
Bởi vì nhiều người, Mạc Tử Ca cũng sẽ không dò hỏi Thẩm đại sư, chỉ có thể đem nghi vấn này chôn ở đáy lòng.
Lúc này một nữ nhân trung niên mặc váy hoa dài từ tầng hai đi xuống, trực tiếp chạy về phía Hàn Phong: “Con rốt cuộc cũng nguyện ý trở về gặp mẹ.”
Bà chính là mẹ Hàn Phong.
Thẩm Nghiệp nhìn lướt qua.
Tướng mạo mẹ Hàn là loại phú khí truyền thống, mặt tròn, ngũ quan rất xinh đẹp. Có thể là mấy năm nay gặp áp lực lớn, hơn nữa bị ốm đau tra tấn, thân thể bà rất gầy.
Lúc sau Hàn Phong lại giới thiệu người trong nhà cho đám người Thẩm Nghiệp.
Chú hai Hàn Phong cười nói: “Tiểu phong, những bằng hữu này của cháu lớn lên đều rất tuấn tú.”
Chú hai cùng bà Hàn có chút giống, là một gương mặt tươi cười, thoạt nhìn rất quen thuộc.
Chỉ tiếc mẹ Hàn không thích người nhà cha Hàn Phong, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn bà Hàn cùng chú hai một cái, khi chuyển hướng sang Hàn Phong, trên mặt lại mang theo ý cười mà nói: “Mau mời bằng hữu con ngồi xuống, mẹ đã gọi người chuẩn bị xong đồ ăn, lập tức mang ra.”
Thẩm Nghiệp lại không muốn lãng phí thời gian, ngăn cản nói: “Không cần, chúng ta nói thẳng việc chính đi.”
Khi gặp Diệp Trạch, cậu cũng chỉ muốn ở bên Diệp Trạch. Cậu chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, giải quyết xong chuyện nhà Hàn Phong, sau đó liền cùng Diệp Trạch đi khai phòng!
Hàn Phong sửng sốt, nhưng hắn biết Thẩm đại sư có thể đi theo hắn tới Giang Thị, đã là cho hắn mặt mũi, vội vàng nói: “Vậy phiền toái ngài.”
Người nhà hắn đều khó hiểu mà nhìn hắn cùng Thẩm Nghiệp.
Hàn Phong nghĩ nghĩ, nói: “Vị này chính là Thẩm đại sư, con muốn mời ngài ấy hỗ trợ xem bệnh của ba mẹ. Ngày thường Thẩm đại sư đặc biệt bận rộn, con thật vất vả mới mời được.”
Đây cũng là ám chỉ người trong nhà, Thẩm Nghiệp phi thường lợi hại, phải đối với Thẩm Nghiệp khách khí một chút.
Sắc mặt bà Hàn trở nên có điểm không được tự nhiên, nói: “Tiểu phong a, bà không phải mang mẹ cháu đi gặp tiên cô, cháu sao còn mang đại sư tới nhà a?”
“Tiên cô kia không chừng đã thông đồng với ai a.” Mẹ Hàn cười lạnh.
Hai người mẹ chồng nàng dâu làm trò trước mặt người ngoài gây chiến.… Không, xác thực mà nói, là mẹ Hàn ép bà Hàn. Bà Hàn lại không hé răng, nhưng biểu tình cũng khó coi.
Hàn Phong vội vàng ra hoà giải: “Lời tiên cô nói con đương nhiên cũng tin, nhưng Thẩm đại sư còn có thể giúp ba xem vết thương ở chân.”
Nghe như vậy, sắc mặt bà Hàn hòa hoãn chút: “Vậy được, liền mời đại sư hỗ trợ nhìn xem.”
Thẩm Nghiệp kỳ thật không kiên nhẫn nghe đám người này nói chuyện, chủ yếu là cậu đang nhìn chằm chằm nam nhân nhà mình a! Nhưng cậu nghĩ bà Hàn là người cao tuổi, liền kiên nhẫn mà chờ bà nói xong, lúc này mới nói với Hàn Phong: “Vừa rồi tôi nhìn qua tướng mạo người nhà anh, không sai biệt lắm thì cũng biết được mọi việc. Tôi nói tình huống thực tế cho anh, tự anh phán đoán đi.”
Hàn Phong vội vàng dựng lỗ tai lên.
Còn bà Hàn cùng mẹ Hàn và nhà chú hai Hàn đều rất khiếp sợ.
Nhìn tướng mạo là có thể biết chuyện nhà bọn họ? Nhưng tiên cô ở quê bọn họ, cần phải ‘ ra ngựa ’ mới xem bói được……
Bà Hàn có điểm không tán đồng mà nhìn Thẩm Nghiệp, tựa hồ muốn nói, là thanh niên tuổi còn trẻ, sao có thể đi gạt người như vậy.
Thẩm Nghiệp: “……”
Cậu làm lơ biểu tình Hàn đồng tình lại đau lòng của bà Hàn, chuyển sang Hàn Phong: “Thứ nhất, bà anh cùng chú hai xác thật đã thông đồng với tiên cô, cố ý tìm ba anh đòi hai trăm vạn.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bà Hàn cùng chú hai đồng thời thay đổi.
Sắc mặt mẹ Hàn cũng thay đổi, lớn tiếng kêu: “Tôi biết ngay là các người đang làm trò quỷ!”
Thẩm Nghiệp không lãng phí thời gian, dứt khoát đánh một đạo phù giấy ở ngoài miệng mẹ Hàn, để Hàn mẫu ngậm miệng.
“Thứ hai, bà anh cùng chú hai sở dĩ thông đồng với tiên cô tìm nhà anh đòi hai trăm vạn, là bởi vì bọn họ nghe được tin tức, mẹ anh ngoại tình tìm nam nhân, hơn nữa mẹ anh còn chuyển đại bộ phận tài sản trong nhà cho nam nhân kia. Bà anh cùng chú hai bất quá là do quá tức giận, muốn đem tiền trở về, liền suy nghĩ tới biện pháp này.”
Hàn Phong trợn mắt há hốc mồm, quả thực không thể tin được lời này.
Mẹ hắn……..Tìm nam nhân khác?
Không không không, chuyện này không có khả năng.
Thẩm đại sư không phải nói hết thảy đều là do bà nội cùng chú hai hoài nghi sao?
Nói cách khác, mẹ hắn có thể bị oan uổng……
Hàn Phong nhìn qua mẹ Hàn
Sau khi nghe xong lời Thẩm Nghiệp nói, mẹ Hàn gấp đến độ không kìm được, không ngừng mà há mồm, tựa hồ muốn biện giải gì đó. Chỉ tiếc Thẩm Nghiệp phong bế miệng bà, bà không nói được lời nào.
Mà bà Hàn cùng chú hai lại mở to hai mắt mà nhìn, đầy mặt khiếp sợ.
Đại sư này tuổi còn trẻ..….Giống như thật sự có bản lĩnh a, cư nhiên một chút liền có thể nhìn ra kế hoạch bọn họ.
Thẩm Nghiệp không phản ứng đám người này, tiếp tục nói: “Thứ ba, mẹ anh xác thật có ngoại tình, nhưng không phải gần đây mới ngoại tình, mà là từ mười mấy năm trước kia. Còn có, một bộ phận tài sản lớn trong nhà anh đều bị mẹ anh chuyển tới danh nghĩa bà ngoại anh. Vốn dĩ sau khi ba anh phá sản, tiết kiệm trong tay mẹ anh chỉ có thể cứu sống công ty, nhưng mẹ anh không làm như vậy. Sở dĩ ba anh xảy ra tai nạn xe cộ, là bởi vì đoạn thời gian kia ông mỗi ngày đều tìm người vay tiền, còn muốn chạy ngân hàng cùng toà án, thật sự quá mệt nhọc.”
Lúc này Hàn Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người, mặt tái nhợt, ngã xuống trên sô pha.
Bà Hàntức giận đến cả người phát run, chỉ vào mẹ Hàn: “Được được, cô cư nhiên từ mười mấy năm trước liền bắt đầu ngoại tình! Còn chuyển tiền trong nhà đi, còn hại con trai tôi gãy chân! Cô……Cô thật sự rất được! Đều do con trai tôi mù, mới coi trọng loại nữ nhân như cô!”
Đối mặt với lời chỉ trích của bà Hàn, mẹ Hàn chỉ lạnh mặt. Bà không để ý tới bà Hàn, mà là hung hăng mà trừng Thẩm Nghiệp một cái, trong mắt lộ ra hận ý, hiển nhiên hận Thẩm Nghiệp đã nói ra chân tướng.
Thẩm Nghiệp mới không sợ bà ta, lại nói: “Thứ tư, mẹ anh nói trước kia thời điểm bà ở nhà chồng, bà Hàn cho bà ăn cơm canh lạnh tanh. Tình huống thực tế là, mẹ anh không muốn được bà Hàn chiếu cố, liền cố ý chờ đồ ăn lạnh rồi ăn, vừa lúc bị ba anh nhìn thấy…….Sau đấy bà Hàn liền về quê, cho nên không chiếu cố mẹ anh nữa.”
“……” Có thể là do bị ảnh hưởng quá lớn, đôi tay Hàn Phong che mặt, một chữ cũng nói không nên lời.
Mạc Tử Ca đi qua, nhẹ nhàng vỗ bả vai hắn, không tiếng động mà trấn an.
Bà Hàn ở một bên khóc: “Chuyện này ta đã nói nhiều năm, thật sự không phải ta sai……”
Bà đây là bị oan mà không vui vẻ chút nào, còn chua xót khi bị hiểu lầm vài năm nay.
Ánh mắt mẹ Hàn càng thêm âm trầm, gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp.
Vốn dĩ mặt bà ta rất tròn, còn có một gương mặt hiền từ, đáng tiếc giờ phút này thoạt nhìn giống ác quỷ dữ tợn hơn.
Trên đời này có nam nhân xấu (badboy=), cũng có nữ nhân xấu. Lưu Nguyệt Quyên chính là loại nữ nhân ác độc, có xuống mười tám tầng địa ngục cũng không quá đáng. Mà loại nữ nhân như mẹ Hàn, nếu mà nói ra, ác độc thì ác độc, nhưng cũng rất đáng thương……
“Mẹ anh làm như vậy, cũng là có nguyên nhân.” Thẩm Nghiệp nói.