Lúc này hắn đang cùng mấy người sư đệ đứng đó không xa, hắn là thân truyền đệ tử của lão tổ, bên người chưa bao giờ khuyết thiếu tùy tùng vây quanh.
- Lôi Động!
Hắn nghiến răng nghiến lợi mặc niệm cái tên này ở trong lòng. Trong đôi mắt của hắn đã bởi vì ghen tị mà mơ hồ biến thành một mảnh màu hồng. Một đệ tử tầm thường chỉ có tu vi Luyện khí kỳ tầng thứ ba làm sao Đinh sư tỷ lại có thể để loại người như thế nhúng chàm? Quả thực chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Lôi Động giống như không biết mình đang bị rất nhiều người nguyền rủa ở trong lòng, hắn khí định thần nhàn lấy ra một chiếc vòng tay điêu khắc tinh xảo ở trong dây lưng trữ vật ra, hơi chuyển về phía trước.
Không đợi đến khi Đinh Uyển Ngôn từ trong ngạc nhiên tỉnh lại, hắn liền làm một bộ mặt thành khẩn và dị thường cung kính nói.
- Xin sư tỷ chớ hiểu lầm. Lôi mỗ thực sự không phải là muốn lấy lòng sư tỷ.
Lời nói của hắn cực kỳ có kỹ xảo, nếu tặng cho nữ tử một cái vòng tay, lấy tâm tư mẫn tuệ của người con gái, nhất định ở trong lòng sẽ có cảnh giác, không phải là người nọ đối với chính mình có tâm tư gì chứ?
Nhưng mà Lôi Động lại dùng một câu nói không phải nịnh nọt, gián tiếp ám chỉ tâm lý của Đinh Uyển Ngôn. Cái gì mà không theo đuổi, hắn hoàn toàn từ đầu đã không hề để ý đến vấn đề này, ý tưởng lúc này ở trong đầu hắn cũng không phải là nịnh nọt. Cái mà hắn nghĩ đến chính là chuyện nam nữ. Mà chuyện địa vị cao hay thấp vốn không liên quan gì đến chuyện nam nữ. Tuy rằng ba chữ nịnh nọt kia khiến cho Đinh Uyển Ngôn hơi cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng là lòng cảnh giác cũng buông xuống gần hết.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn- Lôi sư đệ, đây là?
Nhất thời Đinh Uyển Ngôn không nắm bắt được chính xác ý nghĩ của hắn. Không phải là theo đuổi, cũng không phải là nịnh hót, rốt cuộc thì hắn muốn làm gì ? Nàng không ngờ rằng, bất tri bất giác mình đã bị hắn nắm mũi dắt đi.
- Chuyện là như thế này, đại khái là hai năm trước, Lôi mỗ một mực đi dã ngoại để bắt giữ âm hồn. Dưới tình huống vận khí thật tốt, có thể bắt được một con trung phẩm linh quỷ.
Chuyện này khiến cho ngay cả Đinh Uyển Ngôn cũng hơi kinh ngạc.
- Vận khí của Lôi sư đệ không tệ.
Trong lòng Lôi Động sớm đã có chủ ý và lý do tháo thác, hắn chậm rãi nói tiếp.
- Tuy rằng Lôi mỗ tu luyện cũng chính là Ngự Quỷ Quyết, nhưng mà bởi vì trong túi không có tiền, tính đi tính lại liền cảm thấy bán đi sẽ tốt hơn. Sau khi bán trong trung phẩm linh quỷ kia đi, đệ liền mua được một cái thượng phẩm Dưỡng Hồn Tháp, nuôi dưỡng ba con hạ phẩm linh quỷ. Nuôi hai năm nay, sau vài lần huyết tế, tổng thế sức chiến đấu so với dùng sơ cấp Dưỡng Hồn Tháp để nuôi trung phẩm linh quỷ thì tốt hơn nhiều. Chờ đến sau này khi cảnh giới tu vi của đệ cao hơn, ngay cả trung phẩm linh quỷ cũng dễ dàng có được.
Đinh Uyển Ngôn suy tư theo lời nói của hắn, đích thật là cũng có chút đạo lý.
- Ý kiến không tệ, nhưng mà trung phẩm linh quỷ rất hiếm, dù cho cảnh giới của ngươi có cao thì cũng chưa chắc có được. Nhưng mà ngươi có thượng phẩm Dưỡng Hồn Tháp trong tay, thật cũng không ảnh hưởng nhiều.
Nhưng mà nàng còn chưa nghĩ ra, cái đó và cái vòng ở trong tay hắn có quan hệ như thế nào?
- Khi ta đi mua cái thượng phẩm Dưỡng Hồn Tháp, vừa lúc nhìn thấy cái vòng trữ vật này.
Trên mặt Lôi Động lại lộ ra thần sắc cảm kích.
- Lúc ấy ta chợt nghĩ đến, sư tỷ đã có đại ân với Lôi mỗ, Lôi mỗ vẫn còn chưa kịp cảm tạ. Lại thấy cái vòng tay này có hình dáng rất đẹp, vừa vặn thích hợp với sư tỷ nên thuận tay mua về.
Đinh Uyển Ngôn nghe hắn nói như vậy, liền theo bản năng đánh giá cái vòng trữ vật kia một chút. Quả nhiên là trạm trổ tinh xảo, ở trên đó còn có những chấm nhỏ li ti như sao.
Nhưng mà ngày đó nàng giúp đỡ, cũng chỉ là vì nàng có chung mối thù và tính khí của nàng như vậy, chưa từng nghĩ đến chuyện được người báo ân. Vì vậy nếu nhận đồ của hắn thì thật có chút xấu hổ.
Nàng vừa há mồm muốn cự tuyệt lễ vật thì Lôi Động lại thành khẩn nói.
- Đinh sư tỷ ngàn vạn lần đừng chối từ, có lẽ chuyện đó đối với tỷ chỉ là một cái nhấc tay. Nhưng mà đối với đám huynh đệ ba người chúng tiểu đệ mà nói thì chính là chuyện đại sự liên quan đến tính mạng. Đường đường là ân cứu mạng, làm sao mà chỉ dùng một cái vòng trữ vật là có thể báo đáp? Nếu sư tỷ không chịu nhận, chỉ sợ là cả đời này tiểu đệ cũng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Đinh Uyển Ngôn cũng bị lời nói của hắn khiến cho có chút động tâm. Thứ nhất là cái vòng trữ vật này đích xác rất xinh đẹp, cô gái nào mà chả thích những thứ xinh đẹp. Thứ hai hắn luôn mồm nói chuyện này là bởi vì báo đáp ân cứu mạng. Nếu không nhận lấy, chẳng phải là rất không hợp với đạo làm người, cô phụ một mảnh thành ý hết sức chân thành sao?
Thấy Đinh Uyển Ngôn có chút do dự, Lôi Động biết rõ sự tình đã không sai biệt lắm, hắn liền chủ động nhét cái vòng trữ vật vào trong tay nàng, cười khổ nói.
- Sư tỷ, nếu người không nhận, thì Lôi mỗ mang theo cái vòng trữ vật của nữ tử này cũng thật sự rất buồn cười.
- Vậy đa tạ Lôi sư đệ.
Đinh Uyển Ngôn cũng thực sự yêu thích cái vòng tay này, không tiếp tục từ chối nữa mà thu vào. Đây cũng khó trách, tuy rằng nó có giá trị không cao, nhưng mà cũng đã trải qua hơn hai mươi ngày thiết kế. Không cầu phẩm chất tốt nhất, nhưng mà hình dáng thiết kế phải đẹp nhất.
Nàng thu lại cũng không quan hệ gì, nhưng lại khiến cho toàn bộ các sư huynh đệ vô tình hữu ý thấy một màn này sụp đổ. Người này tùy tùy tiện tiện đi lên bắt chuyện với Đinh sư tỷ đã là tội ác tày trời rồi, lại còn dám tặng đồ nữa. Mà ngoài dự đoán của mọi người là Đinh sư tỷ lại nhận lấy.
Trong lúc nhất thời, không ít người bắt đầu nhìn chằm chằm về phía Lôi Động, ngay cả Trần Mâu và Vệ Hoa cũng ghen tị trừng mắt nhìn hắn. Phản ứng kịch liệt nhất phải kể đến một gã thân truyền đệ tử khác của lão tổ là Chu Minh Hoa. Đôi mắt của hắn gần như phun ra lửa.
Trên thực tế, Lôi Động cũng là một mực lưu ý tên tiểu tử Chu Minh Hoa đó. Nguyên bản cái vòng tay này đưa tặng cho Đinh Uyển Ngôn là vì muốn tăng cường quan hệ của hai người. Ôm lấy cái bắp đùi lớn của sư tỷ, ngộ nhỡ sau này có chuyện gì xảy ra thì còn có thể nhờ sư tỷ giúp đỡ. Nhưng mà kể từ khi biết được tên tiểu tử Chu Minh Hoa đó đã tiến lên Luyện khí kỳ tầng bốn từ hơn một năm trước, vô cùng có khả năng trong cuộc tỷ võ lần này sẽ làm khó chính mình, Lôi Động liền có tâm tư.
Nếu Chu Minh Hoa chỉ đơn thuần làm nhục thì cũng thôi. Nhưng mà chỉ sợ người này tuổi trẻ khí thịnh, ngang ngược càn rỡ, như vậy sẽ hạ thủ tàn nhẫn đối với chính mình. Nếu như vậy đương nhiên chính mình không có khả năng hạ thủ lưu tình. Đừng nói hắn chỉ là thân truyền đệ tử của lão tổ, mà cho dù là lão tổ hạ độc thủ đối với mình thì trước khi chết cũng phải cắn ngược lại một cái.