Trương Nhạc Hạo bị tắt máy ngang nên đâm ra có chút tủi thân. Phả Hoa ngồi kế bên cũng chỉ biết cười lớn, tên này đúng là chỉ mang được dáng vóc của người trưởng thành, còn tâm hồn thì hệt như một đứa trẻ lên ba.
- Được rồi mà, anh sao lại phụng phịu giận dỗi Nhất Dương chứ? Em ấy vốn dĩ không mượn anh làm cha nuôi, là do anh tự biên, tự diễn, tự nhận con mà.
- Em còn bênh cái thằng nhóc đó...aaa...anh không chịu đâu đấy.
Phả Hoa chỉ biết cười, cô không biết phải nên làm gì đâu. Cứ mặc kệ Nhạc Hạo đi, càng dỗ thì lại càng được nước lấn tới thôi. Thấy cô lơ mình, Nhạc Hạo nhíu mày nhích lại gần cô, anh phụng phịu ôm lấy cánh tay cô, bắt đầu chiêu trò nhõng nhẽo.
- Em phải lấy lại công bằng cho anh.
- Em làm cách nào để lấy lại công bằng cho anh đây? Hay là bây giờ em gọi cho Nhất Dương, bảo cậu ấy phải chấp nhận cho anh làm cha đỡ đầu của tiểu công chúa nhà họ Trình sao?
- Không, anh sao có thể để em mất mặt mũi như vậy.
- Vậy anh muốn như nào, hửm?
Trương Nhạc Hạo vốn dĩ là con cáo già chứ không phải con nai vàng ngơ ngác. Anh ôm chặt cánh tay cô, giả vờ như suy nghĩ gì đó. Lúc sau liền nhếch nhẹ môi ghé vào tai cô thì thầm to nhỏ.
- Hay em sinh con cho anh đi!
- Còn lâu, anh bớt ảo tưởng lại. Em có lịch quay chương trình "Chat cùng fan" rồi, tạm biệt anh!
Kế hoạch săn mồi ngon đã bị thất bại, anh còn đang ngơ ngác khi bị từ chối đến đau lòng đây. Than ngắn, thở dài cũng không có lợi gì, cuối cùng cũng chịu đứng dậy lấy áo vest rời khỏi công ty.
Có vẻ như Trương Nhạc Hạo hôm nay rất rảnh rỗi, anh lái xe dạo một vòng quanh thành phố. Thường thì khi tâm trạng không ổn định, con người ta mới trở nên thầm lắng như vậy. Nhạc Hạo còn là con người hướng ngoại, những lúc tâm trạng như này đúng là không dễ bắt gặp.
"Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rộng.
Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em.
Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở
Mang đến cho em nhiều niềm vui."
Bài hát du dương vang lên trong chiếc siêu xe, Nhạc Hạo nặng nề bởi tâm trạng. Không phải chuyện gì quá lớn lao, chỉ là anh muốn kết hôn, muốn cùng Phả Hoa sống đến răng long đầu bạc. Nghĩ ngợi mãi vẫn chẳng thể nào biết nên cầu hôn bằng cách nào.
Đánh một vòng xe lớn, anh quay đầu lái xe về phía căn biệt thự của Nhất Dương. Giờ này thì chắc tên đó đã cùng vợ âu âu yếm yếm chăm sóc chiếc bụng bầu đáng yêu rồi.
Chưa thấy người đã thấy tiếng, Nhạc Hạo hệt như chủ nhà, ngang nhiên bước vào còn mang theo cả cái phong thái vô cùng tự tin và hãnh diện. Nhất Dương nhìn điệu bộ này chán nản.
- Anh đừng lúc nào cũng hệt như đang đi thảm đỏ được không?
Vừa nghe vậy thôi là Nhạc Hạo đã rũ người xuống, hạ người xuống sofa không chút sức lực. Anh buồn rầu, uể oải không muốn đối đáp lời ai. Cẩm Nhiên khó hiểu, tay đặt lên chiếc bụng lớn rồi nhìn Nhạc Hạo.
- Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Anh ấy ngoài chuyện của Phả Hoa thì còn gì nữa đâu.
- Hửm? Hai người có chuyện gì sao?
Trương Nhạc Hạo mệt mỏi ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, nghiêm túc nhìn anh và cô nhưng rồi lại tủi thân vì hạnh phúc của họ mà ỉu xìu trở lại.
- Anh phải làm gì đây? Làm gì để cầu hôn Phả Hoa đây!
Biết được lý do ông anh đa tình của mình buồn rầu, Cẩm Nhiên chỉ biết cười lớn. Là soái ca ngôn tình vạn người mê, mỗi lần đóng vai nam chính thì chỉ có khiến người ta phải ganh tỵ. Vậy mà có ai ngờ, soái ca ngôn tình ấy lại trở nên nhút nhát kì lạ ở ngoài đời.
- Chẳng phải chỉ cần cầu hôn thôi sao?
- Không đơn giản như vậy đâu.
- Anh đừng bi quan, Phả Hoa yêu anh nhiều như vậy, chắc cũng chỉ đang mong ngóng anh mở lời.
- Nhưng anh nên làm gì trước, làm gì sau?
Trình Nhất Dương nhếch nhẹ môi khinh bỉ, kéo Nhạc Hạo lại thì thầm vài điều. Như được phổ cập thêm kiến thức tình yêu, Nhạc Hạo vỗ mạnh tay đắc chí.
- Hay, hay, cứ như vậy thôi.
- Vậy anh chuẩn bị đi, em và Cẩm Nhiên sẽ hỗ trợ.