Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm

Chương 12: Một Khác Nhập Phẩm, Đào Phạm Tới Truy Sát (2)




Có lẽ đây là kiếp số của mình rồi.
“Mịa nó”
Sau khi tức giận thầm mắng một câu trong lòng, Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn từ bỏ, hiện tại trừ phi có thần tiên tới, nói cách khác bản thân ắt phải chết rồi
Mà Kim Ô Sát Niệm này quả thật cũng rất kh ủng bố, Kim Ô dính máu tung cánh mà bay, sức mạnh tỉnh thần cường đại trực tiếp khống chế Hứa Thanh Tiêu.
Sát ý đột ngột xuất hiện, hô hấp của Hứa Thanh Tiêu trở nên đồn dập, đại não dường như đang ứ máu.
Máu huyết sôi trào.
Cuồng bạo, bất an, phẫn nộ, các loại cảm xúc tiêu cực đồng loạt xuất hiện
Chỉ là ngay vào giây phút Hứa Thanh Tiêu sắp. nhập ma.
Đột nhiên.
Một tiếng sấm sét nổ tung trong đầu.
Một tòa cung điện khổng lồ xuất hiện trong đầu, tòa cung điện to lớn này đô sộ, sao trời vờn quanh phía bên trên, ánh sáng chiếu ri tận trời, giống y như Thái Cổ Thần Điện.
Cung điện hiện ra một màu than chì, từng thanh âm cổ xưa vang lên trong cung điện.
Tiếng leng keng đanh thép.
“Trời cao mạnh mẽ xoay vần. Nên người quân tử quyết tâm tự cường.”
“Bảo kiếm được rèn từ lửa đỏ, hương hoa mai nuôi được dưỡng ở xứ lạnh”
“Hạ bút mưa gió phải kinh động, Thơ làm xong thì quỷ thần cũng phải khóc”
“Không lên núi cao, cũng không biết trời cao bao nhiêu, không vào suối sâu, không biết trời cao đất dày."
“Dùng đồng làm kính có thể chỉnh y quan, dùng lịch sử làm kính, có thể biết hưng thế”
Từng âm thanh to lớn vang dội vô cùng vang lên.
Những câu này đó đều là thánh ngôn của Nho đạo.
Trần ngập hạo nhiên chính khí.
Hạo nhiên chính khí kh ủng bố, gần như trấn sát con Kim Ô dính máu này trong nháy mắt.
Sát niệm đáng sợ lập tức biến mất, các loại cảm xúc tiêu cực cũng đồng loạt thối lui trong tích tắc này.
Trong kho công văn.
Hứa Thanh Tiêu giống như vừa đi một chuyến đến quỷ môn quan.
Cả người hẳn ướt đẫm, trên trán đổ mồ hôi đầm đìa.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hứa Thanh Tiêu đại khái cũng đoán được ra gì đó.
Kim Ô Sát Niệm biến mất rồi.
Bị cung điện xuất hiện thình lình này trấn sát.
“Đây là bàn tay vàng của mình sao?”
“Có thể ngăn cản sát niệm?"
“Hay là nói, có thể triệt tiêu tác dụng phụ của dị thuật?"
Hứa Thanh Tiêu đại não vận chuyển cực nhanh.
Hắn không ngốc cũng không ngu, nháy mắt liền biết được cung điện này có thể là bàn tay vàng của mình, hiệu quả của nó hoặc là có thể trấn áp tà niệm, hoặc là có thể trệt tiêu tác dụng phụ mà dị thuật mang lại.
Nếu là vế trước thì thời khắc mấu chốt có thể lôi ra dùng.
Nhưng nếu là vế sau, quả thực chính là... Thần kỹ.
Hứa Thanh Tiêu xem như lĩnh ngộ được sự đáng sợ của dị thuật rồi
Thứ này quá quỷ dị, giống như chiếc hộp pandora vậy, là phúc hay họa đều chưa biết được, nhưng vừa lúc lại có thể gợi lên tham dục trong lòng người.
Nếu có thể triệt tiêu tác dụng phụ mà dị thuật mang đến.
Quả thực chính là vô địch.
Dị thuật bị người khác coi là rằn độc mãnh thú rơi vào trong tay mình, còn quý giá hơn thăn thư gấp trắm lần
Ngay lúc đang Hứa Thanh Tiêu cân nhắc.
Vài tiếng la hét hoảng sợ vang lên.
“Đào phạm đánh tới rồi, mau đi nha môn kêu người lại đây”
"Đừng giết ta, đừng giết ta”
Phanh.
Ngay sau đó, cửa kho công văn bị một bóng người trực tiếp đánh văng.
Sai dịch thủ vệ vừa rồi.
Mà một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Tiêu.
Phủ Nam Dự... Đào phạm.
Huyện Bình An.
Công văn kho.
Khi cửa phòng bị đánh nát.
Hứa Thanh Tiêu có chút sững sờ mà nhìn người trước mất.
Hắn không rõ có phải kiếp trước mình đắc tội ông trời hay không, vừa bắt đầu chỉ còn sống được mười hai canh giờ thì thôi đi, trăm cay ngàn đảng, vắt hết óc lấy được dị thuật.
Kết quả lần đầu tiên tu luyện dị thuật liền ngưng tụ ra Kim Ô Sát Niệm, nếu không phải bàn tay vàng xuất hiện chỉ sợ hắn đã chết rồi.
Hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện tại lại vứt tên đào phạm này tới trước mặt mình
Tiết tấu này là muốn đùa chết mình sao?
Tiết tấu nhanh một chút Hứa Thanh Tiêu còn có thể hiểu được, nhưng như thế này thì quá nhanh rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.