Đại Phách Quan

Chương 1:




Mùa đông Đại Trữ Huyên Tĩnh năm thứ bảy, Giang Thận Ngôn mới gặp Hạ Mẫn Chi.
Giang phủ ở Lâm Châu Trung Nguyên lấy tiêu cục làm sinh ý, che giấu bộ mặt lục lâm tố phái (cướp bóc).
Áp tiêu cho Trương gia, thuận đường cướp của Lý gia.
Sinh ý càng làm càng lớn, sớm trở thành thủ phú (gia đình quyền quý) ở Lâm Châu.
Nhi tử độc nhất Giang Thận Ngôn năm tuổi đã lên võ lâm thánh địa Bạch Lộc Sơn.
Sư phụ Bạch Lộc Sơn Lộc Minh Dã đã tuyên cáo một câu chấn động toàn bộ võ lâm:
Không ngờ Thập tứ vương gia Đàn Khinh Trần xuất thân hoàng tộc cư nhiên có thiên tư võ học cao như vậy, càng không ngờ trên thế gian lại có kỳ tài võ học như Giang Thận Ngôn.
Vì thế dốc lòng truyền thụ một thân tuyệt học, trong tam đại tuyệt học, Giang Hà Kiếm và Thái Nhất Tâm Kinh truyền cho Giang Thận Ngôn, còn Thất Huyền Tâm Cầm truyền cho Đàn Khinh Trần.
Mùa đông năm đó, Giang Thận Ngôn mười ba tuổi đã có chút thành tựu trong võ học, xuống núi thăm phụ mẫu, nhưng vừa bước vào chỉ thấy một Giang phủ hoang tàn điêu linh, lại thấy bố cáo đỏ thẫm của quan phủ, Giang gia cướp của giết người, cướp trà cống phẩm, bị phán tịch biên gia sản, trảm cả nhà.
Tìm khắp những ngôi mộ hoang suốt ba ngày, ngay cả thi hài của phụ mẫu cũng không thấy.
Đang lúc thất hồn lạc phách, bị vài tên ngục tốt của đại lao Lâm Châu phủ hạ Nhuyễn cân tán, lột sạch y phục, dùng xích sắt trói lại trong một tiểu điếm ở ngoại thành.
Tên ngục tốt cầm đầu nhếch mép cười dâm đãng, một bàn tay thô kệch ngâm đen sờ soạng khuôn ngực nhỏ bé của Giang Thận Ngôn.
Ngục tốt trong đại lao vốn một lũ bất lương, có khi là quân sĩ bị giáng chức, có khi là thảo khấu được ân xá, nhưng đều hung ác trơ trẽn, hơn nữa bổng lộc hằng tháng chỉ có một quan tiền, khó lòng thú thê, nên luôn quấy nhiễu những người thăm tù và phạm nhân, vô luận nam nữ, miễn là có vài phần tư sắc, đều trở thành công cụ tiết dục cho bọn chúng.
Chỉ nghe một tên hỏi: “Trương đại ca, tiểu tử này sờ vào thấy thế nào?”
Trương đại ca kia cười nói: “So với tiểu quả phụ lần trước còn non mềm hơn vài phần, huynh đệ chúng ta hôm nay vơ được cực phẩm rồi.” Lại hô: “Còn khách khí gì nữa? Cùng lên đi!”
Ba tên còn lại cười hì hì xắn tay áo lên bắt đầu phụ họa sờ soạng.
Những kẻ am tường lạc thú loại này đều biết, tuổi mười ba chính là thời điểm hoàng kim của luyến đồng, khung xương tinh xảo, thân thể mềm mại, cảm giác ôm vào lòng như nhuyễn ngọc ôn hương, tư vị đó, khó nữ tử nào có thể so sánh được.
Mà Giang Thận Ngôn từ nhỏ đã tập võ, càng thêm phần săn chắc dẻo dai, da thịt đàn hồi hơn xa nữ tử.
Trương ngục tốt đã nhịn hết nổi, vội trút sạch hắc y viền đỏ trên người, lộ ra cơ thể tráng kiện, bò lên giường, ghì chặt thắt lưng Giang Thận Ngôn, bắt đầu điên cuồng xiên xỏ.
Phân thân dữ tợn hệt như hình cụ, nhất thời khó có thể sáp nhập, Trương ngục tốt đương nhiên sẽ không chút thương tiếc, dụng lực cực mạnh, “xoát” một tiếng vang nhỏ, như một quả táo bị tách ra, máu tươi làm cúc huyệt trở nên trơn tru hơn, nghiệt căn thô kệch đen sì kia hung hăng chen vào xé rách hậu đình, huyết dịch từ giữa hai cánh mông bắn tung tóe.
Híp mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc trừu động, rồi đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thật cổ quái, tựa hồ khuyết thiếu chút gì đó.
Cau mày nhìn hài tử dưới thân, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, môi cũng mất đi huyết sắc, nhưng đôi mắt lại thanh tỉnh đến gần như lãnh khốc, như một con dã thú đang trừng trừng nhìn mình, càng kỳ lạ chính là, dù chịu loại ngược đãi kinh khủng thế này, nhưng vẫn không thốt lời nào, càng không khóc lóc xin tha, ngay cả rên rỉ kêu đau cũng không bật ra lấy một tiếng.
Trương ngục tốt đã quen nghe người dưới thân khóc cha gọi mẹ, loại im lặng quật cường này đối với hắn mà nói, vừa vô cùng xa lạ, vừa cực kỳ mất hứng.
Sờ dọc theo thắt lưng, mới phát hiện móng tay của Giang Thận Ngôn đã bấm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu, lại nhìn nhãn thần băng lãnh của hắn, Trương ngục tốt nhịn không được rùng mình, vung tay tát một cái lên khuôn mặt đã đầm đìa mồ hôi lạnh kia: “Tên tiểu tạp chủng Giang Thận Ngôn ngươi, ánh mắt này là có ý gì? Nhìn bổn đại gia làm chi?”
Giang Thận Ngôn chỉ lạnh lùng liếc hắn, thủy chung không hé ra nửa lời.
Trương ngục tốt giận dữ, hùng hùng hổ hổ, tay đấm chân đá, vừa ban cho hắn thêm mấy cái tát, hạ thân vừa sống chết cuồng lộng, lộng đến đầu Giang Thận Ngôn va vào thành giường, phát ra vài tiếng “cộp cộp” trầm đục.
Một tên ngục tốt vội khuyên: “Trương đại ca bớt giận, gian phòng này sát bên sài phòng, tuy khá hẻo lánh, nhưng đã nửa đêm, vạn nhất kinh động chủ điếm, dù không có gì đáng ngại, vẫn không khỏi phiền toái…”
Đang nói, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo mang theo vài phần non nớt vang lên từ phía ngoài cửa sổ: “Bổn vương đã bị các ngươi đánh thức a!”
Cả đám người trong phòng nhất thời câm nín, chỉ thấy then cửa bằng gỗ cứng bị đả đoạn ngay chính giữa, cánh cửa “khách” một tiếng bị đẩy ra, một già một trẻ bước vào phòng.
Lão nhân một thân lam bố bào tử (áo choàng xanh) xem chừng đã bị giặt đến sờn bạc, thân người cao gầy, diện vô biểu tình, ngón tay khô cằn, nhưng nhãn thần tràn ngập tinh quang, chỉ quét mắt một vòng, đã khiến mấy tên ngục tốt không dám nhúc nhích.
Còn thiếu niên vóc người vừa phải, nước da sáng mịn, hàng mày mỏng mảnh dài đến gần chạm cả tóc mai, một đôi mắt đào hoa, dưới khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ, thản nhiên nói: “Các ngươi thân là quan sai, sao lại làm ra loại chuyện pháp lý bất dung này?”
Một tên ngục tốt ngụy biện: “Giang Thận Ngôn là nhi tử của tử tù, cũng coi như sắp là phạm nhân bị xử trảm…”
Thiếu niên nhướn mày, khí chất tôn quý vô cùng, nhưng mở miệng liền thiết kim đoạn ngọc (tương đương câu ‘chém đinh chặt sắt’): “Vị Giang công tử đây dù có liên quan đến tử tù, theo lý nên giải đến huyện nha, còn loại tư hình thế này, ta thật nghi ngờ là cưỡng gian. Nếu điều tra ra quả thực có chuyện hiếp bức, các ngươi cứ chờ bị bãi chức, y án nặng nhẹ mà định trượng, rõ chưa?”
Lời vừa nói ra, chúng ngục tốt chỉ cảm thấy chấn kinh sợ hãi, thiếu niên này am tường luật lệ Đại Trữ, từng điều một đều chuẩn xác, càng vô pháp phản bác lại.
Trương ngục tốt vội đứng dậy xuống giường, mặc y phục chỉnh tề, trong mắt lóe lên sát ý.
Thiếu niên này ngoài miệng tự xưng “bổn vương”, nhưng phục sức lại vô cùng đạm mạc, bên người cũng chỉ có một tùy tùng già nua, có lẽ thân phận cũng chẳng hiển hách gì, còn tội lạm dụng tư hình cùng gian dâm của mình một khi bị xác thực, tiểu tử này lại tinh thông luật pháp, chỉ sợ kết cục sẽ thê thảm, nếu đã như vậy, chi bằng bắt giam hai người họ trước, bịa ra tội danh tư thông Giang gia, thế là mọi chuyện êm đẹp.
Nghĩ đến đây, liền nháy mắt ra hiệu với ba người còn lại, bọn họ cả ngày đều cùng hành sự, đương nhiên quá hiểu nhau, vừa thấy ánh mắt kia, làm sao lại không rõ ẩn ý trong đó, vì thế, đều lặng lẽ đặt tay lên chuôi đao.
Thiếu niên bất động thanh sắc.
Lam bào lão nhân lên tiếng: “Ta muốn hài tử này.”
Thân hình thoắt động như quỷ mị, lướt tới bên giường, ngón tay vạch vạch mấy đường, xích sắt đứt lìa thành từng khúc, tựa hồ còn mềm hơn cả đậu hủ.
Bốn ngục tốt giáp mặt nhìn nhau, ánh mắt bất giác liếc về phía cánh cửa.
Trương ngục tốt miễn cưỡng cười hỏi: “Xin thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử? Để khi tiểu nhân hồi phủ cũng có cớ để giao thác…”
Thiếu niên từ trong ngực lấy ra một mảnh ngọc bội hình rồng, tự tiếu phi tiếu: “Đàn Khinh Trần.”
Vừa nhìn thấy ngọc bội, chúng ngục tốt có ngốc đến đâu cũng không thể không ngộ ra thân phận thiếu niên, ngoại trừ người trong hoàng thất, có ai dám làm bội long, lại nghe ba chữ “Đàn Khinh Trần”, thầm nghĩ, nguyên lai là thế, Đàn Khinh Trần là đồng môn với Giang Thận Ngôn, chính là sư huynh đệ, vội quỳ xuống khấu đầu nói: “Tham kiến Thập tứ vương gia! Tiểu nhân đắc tội! Vương gia đại nhân đại lượng, khẩn xin khoan hồng!”
Đàn Khinh Trần ngồi xuống cười nói: “Trở về rồi định hồi bẩm thế nào với đại nhân của các ngươi? Nói bổn vương nghe trước thử xem.”
Trương ngục tốt dù sao cũng dày dạn kinh nghiệm nhất bọn, nói: “Giang Thận Ngôn kháng mệnh, đã xử quyết ngay tại khu mộ hoang.”
Đàn Khinh Trần gật đầu mỉm cười: “Nói vậy, coi như các ngươi cũng thông minh, đi đi.”
Không ngờ vị Thập tứ vương gia này lại dễ dàng buông tha cho mình, chúng ngục tốt vội khấu đầu lui ra, không dám lải nhải dây dưa thêm dù chỉ một câu.
Đàn Khinh Trần thấy bọn họ đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, bước đến bên giường, đôi mắt đào hoa cười đến loan loan, nốt ruồi nơi khóe mắt cứ như lóe sáng lên rồi vụt tắt, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Giang Thận Ngôn vẫn luôn nỗ lực giữ cho thần trí thanh tỉnh, lúc này nhìn sâu vào mắt hắn, chỉ nói: “Ngươi không phải Đàn Khinh Trần.”
Thiếu niên cười nói: “Ta đương nhiên không phải vương gia gì đó.”
Giang Thận Ngôn mục quang đã tán loạn, thở hắt một hơi, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thiếu niên cười hì hì nhìn hắn, vươn tay nâng cằm hắn, đáp: “Ta tên Hạ Mẫn Chi, nhớ cho kỹ, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, sau này phải hảo hảo báo đáp.”
Nhưng phát giác tay trầm xuống, Giang Thận Ngôn đã ngất đi.
Hạ Mẫn Chi thu lại nụ cười, khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn lam bào lão nhân, nói: “Hạ bá, hài tử này thật đáng thương.”
Khuôn mặt cứng nhắc như vỏ cây của Hạ bá vẫn không lộ ra biểu tình gì, thanh âm lại cực kỳ ôn nhu: “Tiểu thiếu gia, Giang Thận Ngôn này tuy còn rất trẻ, nhưng trong giang hồ tiếng tăm không nhỏ, nghe nói là kỳ tài trăm năm khó gặp.”
Trong mắt toát lên vẻ lo lắng, thấp giọng thở dài: “Hai năm nay ta càng ngày càng không thể áp trụ làn sóng chân khí phản phệ (phản phệ có thể hiểu là phản công, gặm nhấm ngược lại khổ chủ), võ công lúc có lúc không, vạn nhất ngươi lại bị tìm thấy… Lưu hắn bên cạnh, ít nhất có thêm một người bảo hộ ngươi, chẳng phải tốt hơn sao?”
Thần trí Giang Thận Ngôn đã dần thanh tỉnh, nhưng không mở mắt, chỉ cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu vô cùng, vết thương nơi hạ thân cũng đã được xử lý, tuy vẫn còn đau, nhưng không nhớp nháp khó chịu nữa.
Một bàn tay mát lạnh sờ lên trán mình, dưới thân có chút xóc nảy, tựa hồ đang ở trên xe ngựa.
Bàn tay kia đột nhiên rời khỏi trán, chỉ nghe một thanh âm vang lên: “Tỉnh rồi cũng không chịu mở mắt, chẳng lẽ tròng mắt đảo tới đảo lui thì thú vị lắm sao?”
Giang Thận Ngôn bị nhìn thấu, không khỏi đỏ mặt, mở mắt liền thấy Hạ Mẫn Chi đang cầm một quyển sách, mỉm cười nhìn mình, vội ngồi dậy, lại cảm giác hạ thân một trận đau nhức, “ay da” một tiếng, phải nằm phục xuống lần nữa.
Nhất thời nhớ tới chuyện trước đó, bi phẫn hổ thẹn cùng cực, nhịn không được cắn răng nói: “Ta muốn giết đám cẩu tặc kia! Giết cả lũ cẩu quan tri phủ Lâm Châu!”
Nhãn thần Hạ Mẫn Chi lập tức lạnh đi mấy phần: “Thế thì ta sẽ giao ngươi cho nha phủ Lâm Châu.”
Giang Thận Ngôn nhìn hắn, đôi mắt hẹp dài đen nhánh tràn đầy kinh ngạc lẫn hoài nghi.
Hạ Mẫn Chi lạnh lùng nói: “Ta cứu ngươi không phải để ngươi chuốc thêm phiền phức cho ta.”
Buông quyển Dịch quan nghĩa trong tay, chăm chú nhìn hắn: “Mấy năm qua Giang gia gây không ít vụ án giết người cướp của, năm nay lại cướp cả trà cương tiến cống hoàng thượng, tri phủ Lâm Châu chỉ theo luật thi án, đã cân nhắc hình phạt thích đáng.”
“Về phần ngươi bị dâm nhục, bốn người kia tội không đáng chết, ngục tốt họ Trương theo luật lệ Đại Trữ sẽ bị bãi chức lưu đày ngàn dặm, ba tên còn lại, cùng lắm phạt một trăm trượng.”
Bĩu môi, thậm chí khinh thường: “Hiệp dĩ võ phạm cấm (*), xưa nay đều như thế. Ngươi giỏi võ công, lại quen kiêu ngạo, tự nhiên có thể xuất phát từ bản tính mà báo thù cho phụ mẫu, nhưng không ngẫm lại những người bị phụ thân ngươi hại chết, nên tìm ai báo thù đây?”
Nghe xong lời này, Giang Thận Ngôn bi phẫn cực điểm, nhưng không tài nào phản bác.
Thử vận Thái Nhất chân khí trong cơ thể, phát hiện nội tức vừa đến vùng đan điền liền ngưng trệ bất động, thoáng kinh hoảng, liền lãnh tĩnh trở lại, tinh tế đánh giá Hạ Mẫn Chi.
Lúc này ngoài xe trời đã u ám, sớm sẽ có một trận đại tuyết, bên trong xa sương nho nhỏ (tạm hiểu là thùng xe ^^) trải một lớp lông thú thật dày, ấm áp như tiết xuân, Hạ Mẫn Chi tựa người vào một cái gối khá to, một thân y phục mùa đông bằng vải thô, thoạt nhìn tựa hồ bị giặt đến sờn rách nhưng vô cùng sạch sẽ, quanh cổ quấn một dải khăn choàng bằng da chồn, tuy đã cũ kỹ, nhưng lông chồn trông vẫn mềm mượt như tơ bạc, cơ hồ che đi hơn phân nửa gương mặt tinh xảo.
Nhìn bộ dáng của hắn, Giang Thận Ngôn thực không thể tin được những lời vô tình vừa rồi xuất ra từ chính khuôn miệng kia, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi cứu ta có mục đích gì?”
—————————-
(*) Nho dĩ văn loạn pháp, nhi hiệp dĩ võ phạm cấm: Nho thì dùng văn mà làm loạn luật pháp, còn hiệp thì dùng vào võ mà phạm giới cấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.