Đại Phách Quan

Chương 13:




Nhất thời Dương Lục trở về bẩm cáo: “Mười tên tử tù đã được giải ra sân.”
Đại Lý Tự quy mô cực lớn, do tiền điện, chính điện, hậu điện, hai hành lang, và một khoảng sân tạo thành. Chính điện dài năm gian, rộng ba gian, ngoài hậu điện còn có vài đại lao, đều là tường cao vách dày, canh phòng cẩn mật, khoảnh sân dài rộng đều hai mươi trượng, rải đầy đá đen, chỉ trồng vài gốc đại thụ, chính là một khu đất trống trải.
Hạ Mẫn Chi nói: “Nói Vương hiệu úy chuẩn bị đi.”
Phùng Tê Ngô cả kinh: “Vương Hàn?”
“Chính là Vương Hàn. Mục tướng quân trong doanh trại kỵ binh nói, Vương Hàn và ngươi nhập ngũ huấn luyện cùng lúc, bản lĩnh cũng không thua kém gì ngươi, ngay cả đao pháp cũng có điểm tương đồng, đương nhiên là người thích hợp nhất để lựa chọn.”
Cung cẩn nói: “Các vị đại nhân xin mời rời điện, ra sân cùng kiểm tra.”
Bốn gã tự tốt áp giải Phùng Tê Ngô ra sân.
Chỉ thấy một hiệu úy để râu quai nón đứng sau lưng một tên tử tù bị trói chặt, rút đao chém một nhát ngay cổ, máu tươi phun trào, tử tù ngã xuống đất.
Lại cưỡi ngựa, cởi hết xiềng xích cho một gã tử tù khác, tử tù hoảng hốt, vô thức xoay người bỏ chạy, hiệu úy râu quai nón thúc ngựa đuổi theo, chặn ngay trước mặt, vung đao bổ xuống, nơi yết hầu của tử tù liền tung tóe huyết quang, tức khắc tắt thở.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai người máu nhuộm khắp sân, Hạ Mẫn Chi thần thái tự nhiên, tựa hồ đã quen nhìn cảnh này, chỉ là trong nhãn thần mang theo vài phần chán ngán, cao giọng nói: “Đa tạ Vương Tướng quân, phiền tướng quân tạm thời lui ra.”
Hiệu úy râu quai nón thi lễ rồi đi.
Hạ Mẫn Chi dẫn mọi người quay về điện an tọa, ngỗ tác trong tự liền đến nghiệm thi.
Phùng Tê Ngô đã hết quỳ nổi, co quắp nằm dưới đất.
Tả thiếu khanh Dương Lục lạnh lùng nói: “Mau đánh thức Phùng đại nhân, vụ án này vẫn chưa thẩm tra xong, đừng để phạm nhân ngủ gục!”
Một tự tốt tiến lên, tay chân nhanh nhẹn, nắm lấy đuôi tóc của Phùng Tê Ngô, kéo cho hắn quỳ thẳng lại rồi buộc lên một giá sắt, cứ thế, Phùng Tê Ngô chỉ có thể quỳ thẳng lưng, chỉ chốc lát liền lớn tiếng rên rỉ, thống khổ khôn tả.
Đám người Đại Lý Tự đương nhiên đã quen chứng kiến cảnh này, toàn bộ quan lại thuộc các bộ khác đều thất sắc, Phó Lâm Ý chỉ cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, mồ hôi ra như tắm, đang định đùa vài câu, lại bị mục quang băng lãnh của Hạ Mẫn Chi quét tới, nghĩ đến hắn thủ đoạn khó lường, hành sự tàn nhẫn, lập tức không dám càn quấy.
Qua thời gian một tuần trà, ngỗ tác tiến vào hồi bẩm: “Vết thương trên thi thể do cưỡi ngựa chém chết vào bảy phân, ra ba phân, vào cao ra thấp, chệch đi hai phân; vết thương trên thi thể đứng chém vào năm phân, ra năm phân, miệng vết thương bằng phẳng chuẩn xác.”
Hạ Mẫn Chi im lặng một hồi, nói: “Phùng Tê Ngô, ta đã xin chỉ dụ của Hoàng thượng, mười tên tử tù này dùng để chứng minh vết đao bất đồng, hiện đã chém hai tên, nếu ngươi vẫn không phục, tám tên còn lại ngươi có thể tự mình chém.”
Lời nói vừa ra, toàn bộ đại điện càng lạnh thêm mấy phần.
Phùng Tê Ngô còn chưa mở miệng, Triệu Thừa đã thở dài: “Hạ đại nhân uyên bác, bổn quan vừa nhớ kỹ lại, vết thương đích thực phải khác nhau, Đại Lý Tự quả nhiên nhân tài lớp lớp.”
Triệu Thừa lăn lộn trên quan trường gần mười năm, mắt thấy tình thế đã không thể xoay chuyển, sợ khói xám than hồng vây vào người, vội nói trước một câu phủi đi sạch sẽ.
Phùng Tê Ngô nhắm mắt lại, tự biết bằng chứng như núi, ảm đạm nói: “Người ta giết đích thực chỉ là bá tính bình thường, ta cam nguyện nhận tội.”
Tự thừa bên cạnh chỉnh lý tờ ghi nhận lời khai lại cho đường hoàng, để Phùng Tê Ngô ký tên ấn dấu tay, Hạ Mẫn Chi thanh âm lãnh tĩnh: “Phùng Tê Ngô thân là Hiệu úy quan quân, lại không vì nước vì dân, chỉ biết nghĩ cho bản thân, giết hại bách tính, phạm huyết án ngập trời mưu cầu lập công, lụy cả quân đội Trữ quốc phải mang tiếng bất nghĩa.”
“Quân dựa vào dân, án này nếu không nghiêm trị, tất mất lòng dân.”
“Đại Trữ thái bình, khó khăn lắm mới đạt được, mất lòng dân xã tắc đại loạn. Hoàng Thượng nhân hậu, nhưng luật lệ Đại Trữ không thể dung thứ ngươi.”
Cất lên bút son, thản nhiên nói: “Hiệu úy Phùng Tê Ngô, hành vi phạm tội vô cùng xác thực, phán năm trăm đao phanh thây.”
Nam Cương đại án sau một phen thẩm tra liền khép lại
Sau khi Phùng Tê Ngô bị giải đi, mâu quang như lưu ly của Hạ Mẫn Chi chợt lưu chuyển, dừng trên người Phó Lâm Ý: “Thập nhất vương gia, hạ quan hiện đã có thể nghe án của ngài.”
Phó Lâm Ý thấy hắn ngồi an an tĩnh tĩnh, hàng mi đen nhánh che đi vẻ lạnh lùng thâm trầm trong đôi mắt, trong lòng không khỏi có chút phát lãnh, vội nói: “Không phiền Mẫn Chi nữa…”
Hạ Mẫn Chi mỉm cười nói: “Vương gia có oan tình, đương nhiên là đại án, vi thần không dám không nghe.” Ra lệnh: “Truyền Trương A Ngưu.”
Án tình thập phần đơn giản, hôm nay Phó Lâm Ý dẫn theo tuyết lang khuyển mới mua đi tản bộ ở phố Nạp Phúc, trùng hợp gặp phải thợ săn Trương A Ngưu đang vào thành bán da chồn, con chó săn lông vàng của Trương A Ngưu cắn nhau với tuyết lang khuyển, kết quả cả hai đều bỏ mạng.
Tuyết lang khuyển của Phó Lâm Ý đáng giá ngàn vàng, hắn trước giờ quen thói kiêu ngạo, lại nghe nói Hạ Mẫn Chi đang thẩm tra Nam Cương đại án, nhất thời hiếu kỳ, liền lôi Trương A Ngưu đến Đại Lý Tự cáo trạng.
Trương A Ngưu chưa từng gặp phải tình cảnh này, thăng đường chỉ quỳ dưới đất, một câu cũng không nói nên lời.
Hạ Mẫn Chi cười nói: “Ta chợt nhớ tới một tích cũ, có một phú hộ nuôi hạc, cho hạc đeo lệnh bài làm dấu, đáng tiếc một ngày nọ lại bị chó nhà bên cắn chết, phú hộ cáo trạng lên quan phủ, yêu cầu chủ nhân con chó đền tội, quan phán: hạc tuy mang lệnh bài, nhưng chó không biết chữ; cầm thú đấu nhau, liên quan gì đến con người?”
Phó Lâm Ý cười gượng: “Đúng đúng, bổn vương lập tức hủy cáo trạng, chó chết thì cũng đã chết, đâu liên quan tới người.”
Hạ Mẫn Chi mỉm cười: “Vương gia anh minh, chó cắn chó, đích thực không liên quan đến người.” Liền lái sang chuyện khác: “Chỉ là vụ án này, không thể xét xử qua loa như vậy, tích xưa là tích xưa, nếu áp dụng để thẩm án thật, rất không hợp pháp lệnh.”
Phó Lâm Ý há hốc mồm, trong lòng bất an.
Chợt nghe Hạ Mẫn Chi nói: “Cầm thú đấu nhau, cũng phải xem hạc bị chó cắn chết ở đâu, nếu là chó nhà bên xông vào nhà phú hộ, nhà bên ắt phải chịu phạt bồi thường, nếu hạc của phú hộ bay qua nhà bên, tuy đã chết, nhưng phú hộ cũng phải bị phạt, còn nếu là gặp nhau trên đường… thì phải xem pháp lệnh đương thời đã.”
“Tỷ như án này của vương gia, phủ doãn Tĩnh Phong đã sớm ban lệnh, phố Nạp Phúc phồn hoa, cấm dẫn súc vật vào phố, cho nên tuy cả hai con chó đều chết, Vương gia cùng Trương A Ngưu, đều phải bị phạt.”
Phó Lâm Ý vẻ mặt đau khổ nói: “Hạ đại nhân, niệm tình bổn vương từng đích thân đến tận nhà đưa đàn, ngàn vạn lần đừng đánh ta…”
Hạ Mẫn Chi lạnh lùng hỏi: “Vương gia đây là đang ép buộc bổn quan?”
Phó Lâm Ý lập tức câm miệng.
“Trương A Ngưu, ngươi có biết pháp lệnh này không?”
“Tiểu nhân không biết.”
“Vương gia, ngài có biết không?”
“Hình như có nghe qua một hai lần gì đó…”
Hạ Mẫn Chi phán: “Trương A Ngưu dẫn chó trên phố, phạt một trăm văn tiền, Thập nhất vương gia biết pháp phạm pháp, tội nặng hơn một bậc, phạt hai trăm văn tiền. Hai vị có phục không?”
Hai người đều vui mừng quá đỗi, nhất là Phó Lâm Ý, vốn cho rằng sắp phải nếm mùi hình trượng của Đại Lý Tự.
Nên biết mấy năm nay những viên quan mới nhậm chức ở Tĩnh Phong, vì muốn có được thanh danh “không cầu quyền quý”, cách phổ biến nhất chính là đem hành vi của hắn viết vào tấu chương, mà Văn Đế cũng chưa bao giờ bao che dung túng. Ai ngờ Hạ Mẫn Chi chỉ phạt hai trăm văn cỏn con, Phó Lâm Ý lập tức vui mừng ra mặt, chỉ cảm thấy Hạ đại nhân này ở phương diện nào cũng hay cũng tốt.
Lập tức lấy ra một thỏi bạc, ước chừng năm lượng: “Ta nên đóng phạt nhiều một chút.”
Thẩm xong cả hai vụ án, mặt trời đã ngả về tây, mọi người ngồi từ giờ Tỵ đến tận giờ Thân, chỉ uống vài chén trà xanh, đều mỏi mệt không chịu nổi, lần lượt cáo từ.
Hạ Mẫn Chi lại phân phó Trương A Ngưu chờ ngoài điện, tự lấy hai trăm văn tiền của mình, cùng một trăm văn của Trương A Ngưu nhập lại sung công, thu dọn xong mới ra điện, đưa cho hắn đỉnh bạc kia của Phó Lâm Ý, hòa nhã nói: “Săn thú không dễ, lần này lại mất chó săn, cầm số tiền này mua một con mới, hảo hảo sống qua ngày.”
Dứt lời xoay người chậm rãi bỏ đi.
Phó Lâm Ý lặng lẽ đứng bên tường ngoài điện, thấy một màn đó, không khỏi mỉm cười, nhãn thần ấm áp trầm tĩnh.
Đột nhiên trên mặt mát lạnh, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy những giọt mưa mang theo bông tuyết lất phất rơi xuống.
Vội đuổi theo gọi Hạ Mẫn Chi lại: “Ngươi cứ như vậy mà đi về sao?”
Hạ Mẫn Chi ngạc nhiên nói: “Nhà ta cũng không xa, qua hai con phố là tới, ngồi kiệu còn phải thỉnh kiệu phu, phí tiền làm gì?”
Phó Lâm Ý giậm chân thở dài: “Hạ đại nhân a! Ngài quả nhiên là con mọt tiền, lương bổng triều đình cho ngài mỗi tháng mười lượng bạc lẽ nào ngài một phân cũng không nỡ đụng đến?”
Kéo hắn đứng dưới mái điện trú mưa, phất tay gọi kiệu của mình tới: “May là bổn vương ngồi đại kiệu tám người khiêng, để ta đưa ngươi về vậy.”
Hạ Mẫn Chi cười như một con hồ ly tinh ưu nhã: “Đa tạ vương gia. Bất quá dám hỏi vương gia, hôm nay ngài đại giá quang lâm Đại Lý Tự, thật sự chỉ để cáo trạng một Trương A Ngưu nho nhỏ kia?”
Phó Lâm Ý gãi gãi mũi, thừa biết không thể qua mắt hắn, bèn nói thẳng: “Kỳ thực là bị người nhờ cậy, lão Thập tứ lo lắng cho ngươi, cố ý dặn ta nghe ngóng vụ án này. Vừa vặn gặp Trương A Ngưu, ta liền đường đường chính chính thăng điện, chẳng phải tốt hơn sao?”
Hạ Mẫn Chi ngẩn ra: “Đàn Khinh Trần?”
“Phải a, lão Thập Tứ rất để ý ngươi, bao năm qua ta chưa từng thấy hắn tốn tâm tư với người nào như vậy.”
Đang nói, cỗ kiệu đã đến, hai người lên kiệu, Phó Lâm Ý ra lệnh kiệu phu đưa Hạ Mẫn Chi về ngôi nhà ở ngõ Minh Kính trước.
Bên ngoài mưa gió lớn dần, trong kiệu lại ấm áp thoải mái.
Hạ Mẫn Chi cả tháng qua đều dốc toàn bộ tâm tư vào Nam Cương đại án, hôm nay lại thẩm án suốt ngày, một hạt cơm cũng chưa bỏ bụng, sức cùng lực kiệt, mệt mỏi xâm chiếm, hai mắt lim dim, đầu cũng giữ không yên, cứ chốc lát lại đập vào thành kiệu.
Phó Lâm Ý buồn cười, bất giác đưa tay kê đầu hắn, nghĩ nghĩ, mạnh dạn để hắn tựa hẳn vào vai mình, ngủ sẽ thoải mái hơn.
Một Hạ Mẫn Chi mơ mơ màng màng thế này, có phần yếu ớt, lại có điểm trẻ con, khiến người thương tiếc chỉ muốn che chở bảo hộ, không nỡ gây tổn hại dù chỉ là một chút.
Ngày hôm sau, hai viên giám sát Ngự Sử đồng loạt dâng sớ, người thứ nhất khen Hạ Mẫn Chi trẻ mà thông minh, óc quan sát tinh tế, mưu định mới hành động, thắng thắn quyết đoán, đủ pháp đủ lễ, cương nhu đều xem trọng, quả thật là nhân tài trị quốc.
Người còn lại nói Hạ Mẫn Chi tuy quả quyết sáng suốt, hoàn thành Nam Cương đại án, nhưng thủ đoạn tàn khốc xảo quyệt, mất đi phong phạm nhân hậu khoan dung.
Văn Đế hỏi Phương Dụ Chính, Lễ bộ Thượng thư chỉ nói chín chữ: hình quan có một không hai trong thiên hạ.
Ba tháng sau, Văn Đế hạ chỉ, thăng Hạ Mẫn Chi làm Hữu thừa tứ phẩm ở Đại Lý Tự.
Phẩm cấp tuy không cao, nhưng tốc độ thăng tiến nhanh hiếm có, lại thêm được Văn Đế khen ngợi, nhất thời Hạ Mẫn Chi trở thành một nhân vật nổi danh.
Quan lại ghé thăm tấp nập, Hạ Mẫn Chi ghét nhất bị làm phiền, mỗi ngày vẫn như trước cần cần mẫn mẫn đến Đại Lý Tự duyệt quyển tông, phúc hạch truy xét, thẩm tra những vụ án gần đây.
Về nhà liền đóng cửa miễn tiếp khách, người duy nhất thường xuyên lui tới là Thập nhất vương gia Phó Lâm Ý.
Về phần vàng lá cùng ngân phiếu, Thục Hoa phu nhân cùng Ngụy phủ tự nhiên sẽ không đòi lại, càng không dám chủ động nhắc tới, thành thử Hạ Mẫn Chi cũng từ chối thì bất kính, giả vờ như chưa từng thấy qua, âm thầm cất giữ trong nhà.
Trạng Nguyên cùng khoa Cung Lâm vẫn còn giữ chức Chủ sự lục phẩm ở Lễ bộ, tuổi trẻ khí thịnh, tự nghĩ mình xuất thân danh môn, Hạ Mẫn Chi bất quá chỉ là một học trò nghèo không cha không mẹ, có lần cùng đồng liêu tụ hội ăn uống say sưa, nhịn không được cười khẩy nói: “Hạ đại nhân tham tài ngạo mạn, Thập nhất vương gia háo sắc bại hoại, cho nên đặc biệt hợp ý nhau.”
Trong quan trường lời nói đương nhiên lan truyền còn nhanh hơn gió, Hạ Mẫn Chi nghe xong, chỉ cười bỏ qua, vòng son dưới ngòi bút vẽ đến mượt mà thông thuận, một tia run rẩy cũng không có.
Văn Đế biết được chuyện này, có lần nhân dịp hắn vào cung hỏi thử, Hạ Mẫn Chi lại làm như không có việc gì, chỉ mỉm cười nói: “Ta không để tâm.”
Văn Đế thấy hắn hỉ nộ đều chôn sâu trong lòng, nhớ đến thân thế hắn, tuy đã thấu hiểu, vẫn không khỏi có chút thổn thức đau lòng, suy tư một hồi, nói: “Mẫn Chi năm nay đã mười tám, ta định một mối hôn sự cho ngươi được không?”
“Thiên kim của Phương thượng thư, cũng xấp xỉ tuổi ngươi, gia thế hiển hách, dung mạo bất phàm, nguyên bản Thái tử muốn lấy làm trắc phi, ta thấy ngươi chưa định hôn, chi bằng cứ gả cho ngươi vậy.”
Hạ Mẫn Chi cả kinh, bánh hạnh nhân trong miệng phun thẳng ra ngoài, vội la lên: “Ta không cần.”
Văn Đế trừng mắt nhìn hắn: “Nói thế là sao, gì mà ngươi không cần? Phương Khai Tạ danh môn khuê tú, một Hữu thừa tứ phẩm nho nhỏ như ngươi chỉ sợ vẫn chưa thể lọt vào mắt Phương thượng thư!”
Hạ Mẫn Chi cười khổ nói: “Thế thì tốt rồi, ta cũng không muốn phí hoài một đời của Phương tiểu thư…”
Văn Đế cười nói: “Sao lại phí hoài? Phương Khai Tạ coi như danh gia diễm sắc, Mẫn Chi của chúng ta cũng đâu kém cạnh vị vương tôn công tử nào, nếu hiện tại ngươi không muốn, vậy cứ chờ sau này mới tính đi.”
Thời gian qua, Hạ Mẫn Chi càng lúc càng tự nhiên hơn trước mặt Văn Đế, Văn Đế vui mừng khôn kể, còn nghĩ đến thứ gọi là “hạnh phúc gia đình”, là bậc đế vương, cảm tình phụ tử phu thê vốn luôn hoặc mong manh hoặc phức tạp, chỉ khi trò chuyện cùng Hạ Mẫn Chi, mới cảm nhận được niềm thư sướng tự tại, ôn tình noãn ý không nói nên lời.
Hôm nay Hạ Mẫn Chi đang ở nhà lấy thư của Niếp Thập Tam xem lại từng bức rồi chỉnh chu tỉ mỉ, Niếp Thập Tam ngao du đã một năm, thư cũng được gần hai mươi lá, Hạ Mẫn Chi ngắm nghía, khẽ mỉm cười, hình dung khí thế Niếp Thập Tam trường kiếm giang hồ, không khỏi thả hồn theo mây.
Đột nhiên cửa viện bị đẩy ra thật mạnh, Phó Lâm Ý xông thẳng vào, đau khổ gào lên: “Hạ Mẫn Chi a… Hay là ngươi giết ta luôn cho rồi!”
Hạ Mẫn Chi vội cất thư, nhíu mày nói: “Lại sao nữa? Thập nhất vương gia nếu có oan tình không ngại cứ đến Đại Lý Tự mà kêu gào.”
Phó Lâm Ý một phen nắm lấy tay hắn, cơ hồ muốn khóc rống lên, lắc đầu nói: “Nỗi oan tình này không gào được…” Thần sắc khẩn trương: “Có phải ngươi muốn thành thân với Phương Khai Tạ?”
Hạ Mẫn Chi gỡ tay hắn ra, cười hì hì nói: “Thế nào? Ngươi khẩn trương vì Phương tiểu thư như vậy, chẳng lẽ là có tâm tư gì với nàng?”
Phó Lâm Ý vẻ mặt đau khổ: “Còn sao nữa? Ta đến giờ chưa lập chính phi, chính là một lòng muốn có nàng, hoàng huynh cố tình không để ta vào lòng vào mắt, nguyên bản nói muốn ban hôn nàng cho Thái tử, hiện tại lại nói cho ngươi, chỉ đáng thương cho ta tan nát cõi lòng, có oan không chỗ tố…”
Nói xong bổ nhào vào người Hạ Mẫn Chi khóc ầm ĩ.
Hạ Mẫn Chi cựa quậy không được, cười lạnh nói: “Tốt nhất ngươi mau buông ta ra.”
Phó Lâm Ý không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa, cười tà: “Tại sao phải buông?” (13 mà ở đây thì bạn chết chắc nhá!)
Hạ Mẫn Chi thở dài: “Ta cho ngươi biết một bí mật.”
“Ta sẽ không thành thân với Phương Khai Tạ.”
“Bởi vì ta thích nam nhân.”
“Cho nên ngươi còn ôm ta nữa ta sẽ tơ tưởng ngươi.”
Phó Lâm Ý lập tức buông tay, lại vui mừng ra mặt: “Ngươi thật sự không thú Phương Khai Tạ?”
Hạ Mẫn Chi cũng lười nhìn hắn, chỉ gật đầu.
Phó Lâm Ý cười nói: “Vậy là tốt rồi! Phương Khai Tạ đó không lấy được ngươi, chỉ có thể từ từ mà đợi, đợi đến khi hết gả được cho ai nữa, ta liền có thể thừa gió bẻ măng.” Tự khen: “Quả là diệu kế!” (bạn này tự kỷ ác =)))))
Lại nói: “Vài ngày nữa ta định đi Giang Nam một chuyến, thuận đường ghé Lâm Châu thăm lão Thập tứ, ngươi có lời gì muốn nói hay là thứ gì muốn đưa cho hắn cứ việc giao cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.