Đại Phách Quan

Chương 37:




Hạ Mẫn Chi bất động thanh sắc, lẳng lặng nhìn ngọn lửa từ thịnh sang suy, cuối cùng quy về tịch diệt, đạm mạc như thất hồn lạc phách, hỏi ngược lại: “Tính kế?”
Lắc đầu: “Còn ngươi thì chưa từng tính kế với ta sao?”
“Ngươi không cho ta giết hắn, được thôi, dù sao ngày mai hắn cũng sẽ chết, ta không cần vội.”
Đàn Khinh Trần thần sắc hỉ nộ khó phân, một lát sau, khóe môi cong lên, khôi phục vẻ ung dung vốn có: “Ta cứu hắn.”
Hạ Mẫn Chi chấn động, trong mắt hiện lên tia cuồng hỷ.
Đàn Khinh Trần đảo mắt không nhìn đến hắn, nói: “Dù sao ngươi còn sống ta mới có cơ hội, đúng không?”
Nhẹ nhàng như từ trong kẽ răng cười ra tiếng: “Chỉ cần ngươi còn sống…”
Già La chân khí tràn về khí phủ, du tẩu tứ tán, điều ổn hồi phục từng kinh mạch bị thương. Chân khí thâm nhập vào đan điền Niếp Thập Tam, không ngừng xoay tròn.
Chân khí tán loạn mỏng manh trong cơ thể Niếp Thập Tam được Già La chân khí dẫn dắt, tự động lưu chuyển tuần hoàn.
Nửa canh giờ sau, Đàn Khinh Trần thu tay, sắc mặt ảm đạm tái nhợt đi mấy phần, thấp giọng nói: “Tính mạng không có gì đáng ngại, công lực vẫn còn, chỉ cần an phận tĩnh dưỡng nửa tháng sẽ khỏi hẳn.”
Hạ Mẫn Chi “đã hồi sinh” —— Lúc Đàn Khinh Trần quay đầu nhìn hắn, cảm giác được Hạ Mẫn Chi nói chuyện với mình ban nãy, căn bản chỉ là một người chết đã mất đi linh hồn.
Lúc này dưới ánh trăng Hạ Mẫn Chi đang mỉm cười, nụ cười sống động ngời sáng kia nhất thời đánh bại Đàn Khinh Trần, không khỏi âm thầm thấy may mắn vì đã có một quyết định tỉnh táo, người mình muốn vốn là một Hạ Mẫn Chi có thể mỉm cười như vậy, lòng bàn tay nóng rực, đã mướt mồ hôi, trong lòng chợt trỗi lên chút an ủi không kịp trở tay cùng chút ngọt ngào không kịp phòng bị.
Đàn Khinh Trần kéo ghế cho hắn: “Ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Đắn đo một lúc, cười nói: “Ta cứu tiểu sư đệ, chỉ có một yêu cầu, ngươi đừng nghĩ lén lút cùng hắn rời khỏi Tĩnh Phong, ngoan ngoãn ở lại Đại Lý Tự, dốc sức cho ta.”
Hạ Mẫn Chi cười hì hì, thanh âm khàn đặc khó nghe, nhưng lại tràn đầy vui vẻ: “Nhiếp chính vương thủ đoạn bậc nào, cho dù chúng ta muốn chạy, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi.”
Đàn Khinh Trần mỉm cười, lại hạ giọng, từng chữ một uy hiếp: “Ngươi hiểu được thì tốt, đừng buộc ta đả thương ngươi.”
Tim Hạ Mẫn Chi đánh thịch một cái, nhịn không được đảo mắt nhìn Niếp Thập Tam, thân thể cũng nhích gần lại bên giường.
Đàn Khinh Trần thấy trong mắt hắn lộ rõ vẻ phòng bị, khẽ thở dài, bèn chuyển đề tài, hỏi: “Thế cục vừa định, ngươi nghĩ Thọ vương nên xử trí thế nào?”
Hạ Mẫn Chi nói thẳng: “Giết.”
“Tại sao?”
“Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng. Thọ vương chí lớn nhưng tài mọn, tâm địa độc ác, bị phế thân phận Thái tử, nếu có kẻ tâm cơ lợi dụng, sẽ trở thành mối hoạ tiềm tàng.”
Đàn Khinh Trần cười nói: “Tốt, ngươi quả nhiên cùng một loại người với ta.”
Đáy mắt nổi lên sát khí nhàn nhạt, hỏi: “Làm sao giết?”
Hạ Mẫn Chi ngạc nhiên nói: “Thọ vương đã bị ngươi giam cầm, như cá nằm trên thớt, muốn làm sao thì làm, cần gì phải hỏi ta?”
Đàn Khinh Trần không khỏi cười nói: “Đêm nay ta đã phái người hạ thủ rồi. Bình minh ngươi dẫn theo ngỗ tác đến phủ Thọ vương một chuyến, Thọ vương đột tử, Đại Lý Tự cũng phải cho chút công đạo có đúng không?”
Hạ Mẫn Chi đáp ứng, nói: “Tốt nhất đừng để lại vết thương, bằng không sẽ không tiện phán là chết vì bệnh.”
Đàn Khinh Trần mâu quang thâm trầm, có vài phần ôn nhu, cũng có vài phần lãnh khốc: “Lúc đó Duệ vương phi là cảm nhiễm phong hàn, tích bệnh hết cứu. Ngày mai ngươi cứ đi xem sơ qua, Thọ vương đại khái do mắc phải cổ trướng mà chết.”
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói: “Hoa Di lấy ta đã bảy năm, không hề phụ ta, là một nữ tử tốt, thê tử tốt, nàng thành toàn cho ta, ta cũng nên trả thù cho nàng.”
Hạ Mẫn Chi tựa hồ định nói gì đó, hé môi, rồi lại gắt gao mím chặt.
Đàn Khinh Trần nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn nói là ta hại nàng? Mấy năm qua Thái tử một lòng muốn giết ta, nếu ta không biết thời biết thế giăng bẫy tương kế tựu kế, sao có thể sống đến hôm nay?”
Quay đầu lại thấy trong mục quang Hạ Mẫn Chi tràn đầy phẫn uất, thương xót, đề phòng, còn có một tia yếu đuối chôn sâu nơi đáy mắt.
Tâm niệm chợt động, ôn nhu nói: “Chuyện ở Hải Đường quán đêm đó, là ta không đúng…”
Hạ Mẫn Chi chán ghét cực điểm, ngắt lời: “Đêm đã khuya, mời vương gia về cho.”
Đàn Khinh Trần mỉm cười nói: “Không vội, hiếm khi gió mát trăng thanh, hàn huyên thâu đêm vốn là một việc nho nhã, huống hồ ta và Mẫn Chi một khúc dưới trăng, đã sớm là tri âm.”
Hạ Mẫn Chi nói: “Không dám. Trong thiên hạ, Vương gia cao sơn lưu thủy, chỉ e khó tìm tri âm. So với vương gia, chúng sinh đều ngu dốt bất kham.”
“Nói sao ngươi vẫn oán hận ta …” Đàn Khinh Trần thở dài, thấp giọng nói: “Tri âm quả thật khó tìm, nếu đã may mắn gặp được, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tay. Mẫn Chi, Bồ đề sinh diệt hoàn đã thuộc về ta, ngươi sẽ sống lâu trăm tuổi, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, xưa nay ta luôn có lòng kiên nhẫn, không ngại chờ đợi.”
Nghe thanh âm trầm thấp ưu mỹ của hắn, Hạ Mẫn Chi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Vội hỏi sang chuyện khác: “Đại ca ta nói ngươi nhận ra hắn?”
Đàn Khinh Trần khoan thai đáp: “Phải, hắn đầu quân cho Cửu ca ta ở Lương Châu, nhậm chức Phiêu kị tướng quân.”
Hạ Mẫn Chi trầm ngâm: “Kỵ binh Yên Diệc trên chiến trường đều mang mặt nạ sắt phòng hộ, đại ca tuy đích thân giáp chiến, nhưng ngươi cũng không thể thấy được diện mạo thật sự của hắn. Sau khi phá thành Yên Diệc, ngươi giữ lại sinh mạng của bá tính, nhưng toàn bộ hoàng tộc thế gia đều tử trận hoặc bị giết, có lẽ cũng không còn nơi để tra hỏi về dáng vẻ của Mộ Dung Chi Khác…”
Đàn Khinh Trần khẽ cười nói: “Chẳng lẽ Mẫn Chi lại đoán không ra tám năm trước ta vốn cố tình buông tha huynh đệ các ngươi? Nếu không nhờ ta chừa lại một con đường thoát, Mộ Dung Chi Khác và ngươi làm sao dễ dàng đào vong như vậy?”
Hạ Mẫn Chi sững sờ, tim thình thịch đập loạn, mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, chỉ cảm thấy sợ hãi không nói nên lời, Đàn Khinh Trần tâm tư sâu xa, mưu toan khó lường, thật sự đã vượt ngoài sức tưởng tượng của người khác.
Đàn Khinh Trần nghiêng mặt đi, khí chất rõ ràng vẫn là nam tử ưu nhã đánh đàn dưới trăng năm nào, nhưng nhãn thần đã có khí phách vương giả tung hoành cường liệt: “Mẫn Chi cũng biết chơi cờ, nên nhớ thế thái như nước cờ, phải hiểu tiến thoái, trấn thủ, công đoạt, bắt thả, tuyệt đối không được hiếu sát hiếu chiến, ham món lợi nhất thời, bộc lộ vụng về ngu xuẩn, phá hủy toàn bộ thế cục.”
“Trữ quốc cường thịnh, bao năm qua chỉ có Yên Diệc rình rập một phương, thảo nguyên trật tự chưa thành, Yên Diệc bại vong, quả thật quốc thái dân an, không còn lo ngại, thiên hạ như thế, đừng nói là Phó Thiếu Dương, cho dù là một tên ngốc, cũng có thể ngồi vững trên ngôi vị suốt hai mươi năm giang sơn thái bình.”
“Cứ như vậy, giữ ta lại khác nào vô duyên vô cớ để một con hổ ở bên cạnh Phó Thiếu Dương, hoàng huynh làm sao không giết ta? Cũng may còn có đại ca ngươi…”
“Truyền thống Mộ Dung thị các ngươi chính là phục quốc, Hậu Tề năm mươi năm trước, chính là bị hủy bởi đám ô hợp Mộ Dung Anh, vết xe đổ cách đó không xa, có ai dám phớt lờ sự điên cuồng cùng cố chấp của Mộ Dung tộc, huống hồ Mộ Dung Chi Khác năng chinh thiện chiến danh chấn thiên hạ?”
“Cho nên Mộ Dung Chi Khác không thể chết, chỉ cần hắn còn sống, thì có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở hoàng huynh kỵ binh Yên Diệc vẫn chưa diệt sạch. Hoàng huynh sẽ không thể hạ quyết tâm giết ta, nhờ chút do dự bất định này của hắn, ta mới có thể giấu tài mà sống sót.”
Gió lạnh thổi qua, Đàn Khinh Trần từ từ nhắm mắt lại: “Một năm trước khi chinh phạt Yên Diệc, ta từng vi phục xuất tuần đi Tây Châu, đã sớm gặp qua đại ca ngươi. Hôm nay tái ngộ, tướng mạo cũng không thay đổi quá nhiều.”
“Màu mắt của Mộ Dung Chi Khác giống hệt ngươi, nhưng huyết tinh khí trong nhãn thần muốn giấu cũng giấu không được, thảo nào ngươi không phải đối thủ của hắn.”
Hạ Mẫn Chi im lặng nửa ngày, nói: “Hắn cũng không phải là đối thủ của ngươi.”
Đàn Khinh Trần lắc đầu mỉm cười: “Không hẳn, nếu hắn ngồi ở địa vị của Phó Thiếu Dương, ai hơn ai thua vẫn rất khó nói trước. Vị đại ca này của ngươi này tuy không giỏi nhẫn nại bằng ta, nhưng luận ngoan độc lại hơn ta một bậc.”
Hạ Mẫn Chi lưỡng lự hỏi: “Ngươi… tại sao buông tha hắn?”
Đàn Khinh Trần liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi không ngại cứ đoán thử xem? Cửu ca Phó Lạc Phong của ta là vương gia nắm binh trấn thủ bắc tuyến, Mộ Dung Chi Khác là đại tướng đắc lực nhất dưới trướng hắn.”
Hạ Mẫn Chi suy nghĩ một hồi, nói: “Đại cục vừa định, ngươi không muốn khơi gợi hiểu lầm với Cửu vương gia? Nhưng Mộ Dung Chi Khác ở bắc tuyến, e rằng sẽ cấu kết với các bộ lạc thảo nguyên.”
Đàn Khinh Trần tự tiếu phi tiếu, thấp giọng nói: “Mẫn Chi, đừng giả ngốc trước mặt ta. Ta hao tổn công lực cứu Niếp Thập Tam, chẳng lẽ ngươi cũng không nguyện nói thật với ta?”
Hạ Mẫn Chi mang theo vài phần chán ghét, thản nhiên nói: “Ngươi đơn giản chỉ muốn mượn Mộ Dung Chi Khác làm cớ, diệt trừ Cửu vương gia, đoạt lại binh quyền bắc tuyến mà thôi, loại chuyện này quá vô vị.”
Đàn Khinh Trần cười to: “Sao lại vô vị?”
Từ tốn nói: “Đối phó Cửu ca, tước binh quyền chỉ là một trong những nguyên nhân. Cửu ca từng truyền thư ước hẹn, muốn xuất binh trợ ta, Phó Lạc Phong có thể lấy binh quyền uy hiếp hoàng huynh, sau này ai biết được liệu hắn có quay lại đối phó ta. Binh quyền của hắn, nhất định phải đoạt, nhưng không phải bây giờ.”
“Trước mắt tân hoàng đăng cơ, tối kỵ nội loạn, ta giết Mộ Dung Chi Khác thì dễ thôi, nhưng chỉ sợ Phó Lạc Phong cho rằng ta triệt hạ vây cánh của hắn, sau đó xuống tay với hắn.”
“Giữ lại Mộ Dung Chi Khác, chính là muốn hắn cấu kết bộ lạc Lãng Yết ở thảo nguyên, gần đây Lãng Yết thường có dị động, kỵ binh thảo nguyên xưa nay hung hãn, thừa lúc bọn họ vẫn còn chia rẽ chưa thống nhất, ra đòn phủ đầu phong tỏa thực lực, mới có thể duy trì biên quan Trữ quốc thái bình.”
“Trữ quốc mấy năm nay trọng văn khinh võ, thà rằng thỏa hiệp, không động binh đao. Lãng Yết quấy nhiễu mưu đoạt biên cảnh, đám đại thần cũng chỉ biết can gián nghị hòa, Phương tọa sư kia của ngươi e rằng nhất định lại buông một câu: Cần tu đức chính, tự nhiên có thể chiêu an, di họa chưa chắc xảy đến.”
Cười đến sắc sảo: “Đám thần tử này, đọc sách thánh hiền đến đầu óc hồ đồ, lần nào cũng can gián, một lòng muốn làm danh thần. Ta dùng bọn họ trói tay hoàng huynh, nhưng không thể chứa chấp bọn họ quản thúc ta.”
“Chơi cờ chú trọng cân bằng, cũng chú trọng phục quân mà tính trăm bước. Lấy ngoại loạn làm thời cơ, đồng thời có thể cải cách nội chính. Nên biết luật pháp lơi lỏng thì dân khinh nhờn, hà khắc thì dân tàn hại, trong nghiêm có khoan, trong khoan lại nghiêm, mới là hài hòa.”
Thanh âm lãnh tĩnh mà ôn nhu: “Một khi Lãng Yết động binh, lập tức chiêu cáo thiên hạ thân phận của Mộ Dung Chi Khác, liền trở thành Yên Diệc thảo nguyên liên hợp, ý đồ nhúng tay điên đảo giang sơn Đại Trữ. Triều thần có hồ đồ đến đâu, cũng tự biết bọn chúng không chỉ muốn cướp bóc tài vật, có lẽ sẽ không dám nhắc lại chuyện tu nhân tích đức. Đến chừng đó nhất cử lưỡng tiện tiêu diệt Mộ Dung Chi Khác cùng thế lực thảo nguyên, mở rộng lãnh thổ, lại có thể lấy ngoại chỉnh nội, lập uy cho Nhiếp chính vương, đăng cơ cũng hợp lẽ hơn một chút.”
Đứng lên, thần thư ý nhàn, nhướn mày nói: “Thử nghĩ xem, giang sơn ngàn dặm, đều do ngươi nắm giữ, thái bình phồn thịnh hay thây cốt chất chồng đều do ngươi định đoạt; thiên hạ chúng sinh, đều là quân cờ của ngươi, chỉ một phán quyết, một suy nghĩ của ngươi, hoặc sinh hoặc tử hoặc vinh hoặc nhục. Phất tay vạn quân, nhất ngôn cửu đỉnh, loại tôn quý cùng quyền lực cực hạn này, chẳng lẽ không phải là thứ thú vị nhất thế gian?”
Hạ Mẫn Chi chợt nhớ tới khúc Thương hải long ngâm dưới ánh trăng kia. Năm đó là ngọa hổ tàng long, còn hiện tại lộ rõ khí phách hoàng đồ bá nghiệp, như rồng tung hoành trên trời, vào mây xuống biển, đã không còn ai có thể cản trở.
Trầm mặc, lại nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thận trọng khi dùng đến binh đao…”
Lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Bước lên lầu cao, lầu sụp đổ chẳng qua như hưng vong trong nháy mắt, văn thành võ đức vinh nhục thắng bại bất quá chỉ là câu chuyện dưới bút sử quan. Nếu thực sự có lòng an bang tế thế, mới không phụ giang sơn như tranh vạn dân kính ngưỡng.”
Đàn Khinh Trần nghe xong, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Hạ Mẫn Chi, xúc cảm mát lạnh mượt mà, chạm đến cõi mềm mại trong tâm tư, nhẹ giọng khen: “Ngươi nói rất hay. Sau này ta bước lên tuyệt đỉnh, nếu không có ngươi bên cạnh, có lẽ sẽ cô đơn tịch mịch, đại nghiệp thiên thu chung quy vẫn tương quan với người đời, nhưng yêu hận buồn vui trong lòng tuyệt không mong người khác hiểu được, chỉ muốn cùng Mẫn Chi chia sẻ.”
Hạ Mẫn Chi thoáng né tránh, bị Đàn Khinh Trần một phát túm tóc lại, da đầu một trận đau đớn, không dám cử động nữa.
Đàn Khinh Trần ngón tay ôn nhu, chạm vào khối sưng phù cùng vết thương đã kết vảy sau gáy hắn, nói: “Mộ Dung Chi Khác quả thật không hề nương tay với ngươi… Xem ra không có khả năng là Dương xuân tam trọng tuyết.”
Hạ Mẫn Chi đột nhiên đưa tay níu lấy tay áo Đàn Khinh Trần.
Đàn Khinh Trần lập tức cúi người, chóp mũi kề sát bên vành tai hắn, khẽ cọ, hô hấp hơi trầm, cười hỏi: “Sao vậy?”
Chỉ nghe hắn rõ ràng nói: “Cữu phụ, sống chết có số, ta không cần Bồ đề sinh diệt hoàn.”
Dục vọng trong mắt Đàn Khinh Trần lập tức từ cuồn cuộn chuyển thành đông lại, đầu ngón tay cứng đờ, nhưng nói: “Đừng vội quyết định chuyện này, Lộ Nhân Đỉnh nói trong vòng bảy tám năm nữa có lẽ sẽ không tái phát, ngươi cứ từ từ suy nghĩ.”
Hạ Mẫn Chi rũ my, thanh âm nhu hòa mà cương quyết: “Lòng ta kim thạch, không thể lay chuyển. Mong cữu phụ lượng thứ.”
Đàn Khinh Trần nhướn mày: “Chuyện này ngày sau hẵng nói… Ta giúp ngươi xử lý vết thương trước đã.”
Dừng một lúc, ngón tay ấn lên khối sưng sau đầu, lực độ hơi mạnh.
Hạ Mẫn Chi “a” một tiếng, lại nghe hắn khẽ cười nói: “Còn nữa, đừng gọi ta là cữu phụ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.