Sáng sớm, Tiền Phượng cung có phần không được yên tĩnh, luôn có người ra vào, phi tần lần lượt đến thỉnh an hoàng hậu, trễ hơn một chút, đã thấy các nàng lần lượt trở ra.
Mà người cuối cùng vừa rời đi, thì cùng lúc đó, ở một hướng khác có một đoàn người xuất hiện, nhanh chóng đã đến trước đại môn.
"Tham kiến ngũ công chúa." Binh lính trước đại môn nhìn thấy người vừa bước đến liền quỳ rạp trên mặt đất hô lớn.
"Miễn lễ." Thanh giọng dễ nghe vang lên, loại âm thanh này vừa nhẹ vừa có chút trầm, nghe trong lúc không gian yên tĩnh càng làm cho người ta yêu thích.
"Hoàng hậu nương nương hiện đang ở tẩm điện, mời người vào."
Chu Tư Hạ gật đầu, bước theo lối quen thuộc tiến vào tẩm điện. Bước vào đã thấy mẫu hậu ngồi trên phượng ỷ dùng trà, môi hơi mỉm cười, tiến đến trước, hơi cuối người.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
"Hạ nhi đến rồi sao? Mau miễn lễ đi." Tiêu Băng Ngôn vừa nhìn thấy nữ nhi của mình, miệng liền nở nụ cười khuynh thành, vừa rồi đôi mắt còn vô hồn nhưng vừa thấy người trước mặt, đột nhiên biến mất ngay tức khắc, thay vào đó là ánh mắt rất dịu dàng, đủ biết có bao yêu thương.
"Hạ nhi của người đến rồi." Chu Tư Hạ cũng hướng mẫu hậu mỉm cười, tự nhiên đi đến ghế phía dưới gần Tiêu Băng Ngôn nhất mà toạ.
"Nhiều ngày rồi Hạ nhi không đến, khiến cho mẫu hậu có chút nhớ nhung ngươi." Tính ra cũng đã mấy ngày liền Chu Tư Hạ không đến Tiền Phượng cung, đến hôm nay mới xuất hiện.
"Hạ nhi nhiều ngày nay có chút bận không thể đến đây thỉnh an mẫu hậu được." Chu Tư Hạ giải thích, lại nói tiếp, "Mẫu hậu có chuyện gì không vui sao, khi nãy hà nhi sao lại thấy người suy tư?"
Mẫu hậu suy tư, chắc chắn là chuyện khiến người phải bận tâm đến, chỉ là không biết chuyện lớn hay nhỏ.
"Mẫu hậu đang suy nghĩ đến một người, người này cũng có chút khiến ta bận tâm." Tiêu Băng Ngôn gật đầu trả lời.
"Hạ nhi có được biết không?"
Nghe như vậy, khiến cho Chu Tư Hạ tập trung hơn, ánh mắt nghiêm túc hướng mẫu hậu hỏi. Ai lại có khả năng khiến cho hoàng hậu nương nương bận tâm đến? Người khiến cho mẫu hậu suy nghĩ đến chắc chắn là người không thể tầm thường đơn giản rồi.
"Là cống phẩm của Tây Sở mang đến cho Đại Quốc, Thiên Mạn công chúa Sở Lăng Yên, nàng cũng là công chúa duy nhất ở Tây Sở. Hạ nhi chắc đã nghe qua rồi có đúng không?"
"Hạ nhi đã nghe qua chuyện Tây Sở mang cống phẩm đến, nhưng chuyện nàng đã đến đây bây giờ mới được biết."
Thiên Mạn công chúa Tây Sở, đương nhiên Chu Tư Hạ nàng có nghe qua danh, tài mạo đều khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng không ngờ rằng người đã đến Đại Quốc rồi.
"Hạ nhi của ta thật sự quá vô tâm rồi. Con xem chuyện lớn như vậy lại không mải mai quan tâm đến."
Giọng điệu Tiêu Băng Ngôn vừa trách vừa đùa, nữ nhi của nàng thật sự là người vô tâm, bản tính lại lãnh đạm, kiệm lời, gương mặt lúc nào cũng mang theo thần thái lạnh lùng, doạ cho người khác chỉ có sợ hãi.
"Hoàng huynh cùng Hạ nhi thật sự khác rất nhiều, đôi lúc mẫu hậu thật không biết bản tính của ngươi giống ai, nếu không phải do ta đứt ruột sanh ra, tận mắt chứng kiến, ta thật không tin ngũ công chúa đây là nữ nhi ruột thịt của ta." Tiêu Băng Ngôn lại lắc đầu tỏ vẻ rầu rĩ, tiếp tục trêu nữ nhi của mình.
Có một điều làm cho Tiêu Băng Ngôn nàng cảm thấy buồn cười, từ nhỏ đã thấy nữ nhi lãnh đạm, nhưng không ngờ lớn lên chẳng những lạnh nhạt mà còn thờ ơ vô tâm với mọi thứ. Thật sự khác biệt rất lớn so với mẫu hậu của nàng rồi.
"Chẳng phải đều do mẫu hậu sao, người nói Hạ nhi hoạ không tốt, Hạ nhi liền học hoạ suốt nhiều ngày nay, không còn tâm trí để ý đến những chuyện xung quanh." Chu Tư Hạ biểu môi, hành động này chỉ thấy ở mẫu hậu nàng. Cảm xúc thật của nàng, chỉ bày trước người thân thuộc.
"Thật sao? Có tiến triển gì không?" Tiêu Băng Ngôn vừa nghe nói nữ nhi học hoạ, đôi mắt có chút rực sáng, vui vẻ hỏi.
"Bẩm mẫu hậu đại nhân, đương nhiên là không." Những thứ Chu Tư Hạ không yêu thích, chỉ sợ có học thêm cũng không tài giỏi được. Thừa biết mẫu hậu cầm kì thư hoạ đều tinh thông, riêng hoạ mẫu thân đặc biệt thích nhất, cũng muốn nàng hoạ giỏi. Bản thân nàng cũng am hiểu tất cả về hoạ, nhưng lại không chút yêu thích, cầm bút lên vẽ có chút không muốn.
Nhìn thấy vẻ mặt không tốt của mẫu hậu, Chu Tư Hạ lập tức nói tiếp: "Nhưng nhi thần sẽ cố gắng. Còn chuyện lúc nãy mẫu hậu bận tâm, có phải là lo sợ phụ hoàng trầm mê?"
Tiêu Băng Ngôn hài lòng nhìn nữ nhi, tư chất Chu Tư Hạ vốn thông minh, chỉ cần nói qua nàng nhất định sẽ hiểu ngay ẩn ý sâu bên trong.
"Đúng vậy, đó chính là điều khiến mẫu hậu bận tâm, tuy nàng là cống phẩm vô quyền, nhưng thần sắc kinh diễm khiến ai nhìn qua cũng phải động tâm. Trầm mê chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ sợ nàng mang tâm tư riêng, khiến hoàng thượng mê muội, trái tim dẫn lối lý trí, đến lúc đó khó nói chuyện gì sẽ xảy ra."
Lần trước Sở Lăng Yên đến diện kiến, nhìn thấy mỹ mạo bức người của nàng, so với lời đồn đại về công chúa Tây Sở khuynh thành khuynh quốc không hề sai, loại nhan sắc đó như ma mị vô hình, ánh mắt mang theo thần hồn, chính là không cần câu dẫn, tự người cũng rơi vào mê trận.
"Vị công chúa đó thực sự xinh đẹp đến mức như vậy sao?" Chu Tư Hạ lập tức thay đổi biểu hiện gương mặt, ánh mắt trở lại nghiêm nghị.
Đối với nàng, nhìn bằng ánh mắt trung tâm, hoàng hậu nương nương chính là tuyệt đại mỹ nhân, không ít phi tần mang dung mạo xinh đẹp, nhưng vẫn chưa có người khiến cho mình thán phục, tâm phục mắt phục.
Nay mẫu hậu mở miệng, nói người mang tên Sở Lăng Yên kia dung mạo xinh đẹp, khiến cho nàng tự động thấy tò mò, thần sắc thế nào lại khiến cho mẫu hậu phải lo lắng như vậy?
"Nếu sợ nàng mang tâm tư khác, vậy chúng ta liền nắm nàng trong tay, xem biểu hiện của nàng thế nào. Nhưng...rõ ràng một mình nàng cũng không thể làm nên chuyện, mẫu hậu không cần quá lo lắng."
Dù sao đây là Đại Quốc rộng lớn uy quyền, nàng chỉ một thân một mạng, chắc chắn không dám mang tâm tư khác, có cho cũng không dám làm càn.
"Mẫu hậu chỉ đặt giả thuyết như vậy, chuyện gì cũng nên nhìn xa, mẫu hậu cũng biết nàng không có khả năng đó..."
Bản năng của Tiêu Băng Ngôn tự nhiên đều nhìn mọi việc sâu xa, nàng năm nay đã bước sang bốn mươi tuổi, sống trong cung đủ lâu để thấu hiểu rất nhiều chuyện, bao nhiêu năm qua giữ vững hậu vị, ngoài nhan sắc của mình, đương nhiên năng lực cũng phải rất cao.
Chuyện gì cũng từng gặp qua, hoàng cung luôn có sóng to gió lớn, tranh đoạt, thủ đoạn, âm mưu, chuyện gì Tiêu Băng Ngôn cũng gặp qua, nhất loạt đều do nàng làm chủ xử lí thoả đáng hoặc mạnh tay trị tội. Người mang tâm tư gì, nhìn liền đoán ra ít nhiều, khó ai qua khỏi đôi mắt tinh tường của người từng trải, gọi là hoàng hậu nương nương.
Chu Tư Hạ gật gù, không kiềm lòng được mở miệng hỏi
"Mẫu hậu, vậy hiện tại nàng ở đâu?"
"Hoàng thượng bố trí nàng ở Linh Viện. Có điều, Hạ nhi của mẫu hậu cuối cùng cũng chịu tò mò rồi sao?"
Nghe được Chu Tư Hạ hỏi về vị công chúa kia, lại lần nữa dùng lời trêu nữ nhi của mình, quả thực nàng rất ít khi chịu mở miệng hỏi về một người nào đó, nếu không nói ra nàng cũng sẽ không hỏi đến, nên khi nghe nàng mở miệng hỏi liền cảm thấy lạ.
Suy đi nghĩ lại, nói lạ cũng không đúng, sức hấp dẫn của bốn chữ công chúa Tây Sở rất khó để cưỡng lại, bất kể là ai cũng không tránh khỏi tò mò vì nàng.
"Mẫu hậu, cái này chỉ là chuyện bình thường, người nói quá rồi!" Chu Tư Hạ bỉu môi, nhẹ giọng.
"Trước nay mẫu hậu chưa từng thấy con vì ai mà hỏi."
"Chỉ là nhi thần nghĩ đến liền buộc miệng hỏi." Chu Tư Hạ chân thật trả lời.
"Được rồi, không nói đến nàng nữa, dùng điểm tâm sáng cùng mẫu hậu đi."
Lam Như nhìn công chúa của mình cùng hoàng hậu nương nương dùng điểm tâm vui vẻ, bản thân cũng cảm thấy ấm lòng.
Hoàng cung này, vốn thâm sâu hiểm độc khó lường, ganh ghét đố kị dẫn đến tàn sát lẫn nhau không thể tránh khỏi, may mắn công chúa có hoàng hậu che chở, phần nào giảm đi nguy hiểm.
Ánh mắt dịu dàng cùng lời nói của hoàng hậu dành cho công chúa, đủ biết người yêu thương nữ nhi của mình đến mức nào. Cũng chỉ thấy đứng trước nhi tử của mình, người không còn mắt phượng sắc bén, không còn gương mặt nghiêm nghị khiến cho thế nhân kính sợ.