Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 127:




Tô Cẩm Lê đang đợi thời gian chụp hình, trang điểm, thấy xung quanh mọi người đều bận rộn, không hiểu được tiếng, liền lấy điện thoại ra lướt weibo.
Gần đây cậu bắt đầu ngẫu nhiên đọc tin nhắn riêng fans gửi tới, mở mấy cái ra nhìn, đôi lúc còn nhắn lại.
Dao mộng: Cầu cẩm lý đại tiên phù hộ tôi vận đào hoa tràn đầy, cùng An Tử Hàm bách niên hảo hợp.
Tô Cẩm Lê: Cái này chỉ sợ phù hộ không được, chủ yếu là tôi không yên tâm đem cô giao cho An Tử Hàm.
Dao mộng: A a a a! Cậu trả lời tôi, vậy cẩm lý đại tiên phù hộ Mặc Manh Manh ngày có ngàn vạn được không?
Tô Cẩm Lê: Nếu không…… vẫn là cùng An Tử Hàm bách niên hảo hợp đi.
Một cố thanh minh lầm chung thân: Cậu chừng nào thì tới cưới tôi?
Tô Cẩm Lê: Tôi có thể cự tuyệt không?
Addictive: Tôi muốn phát tài, ngay ngày mai.
Tô Cẩm Lê: Ý tưởng khá tốt.
Tử ấm kéo: Tiểu Cẩm Lý, cậu đã 9 ngày không đổi mới Weibo, nhớ cậu.
Tô Cẩm Lê: Chốc nữa chụp.
Tô Cẩm Lê cầm điện thoại, nhìn hộp nhập liệu không biết nên viết gì, chợt nghĩ hôm nay lạnh cóng thành một kẻ ngốc, thế là gõ: Lạnh quá, mọi người nhớ mặc quần giữ ấm nhé.
Sau đó nhấn đăng.
Phong cách bình luận thật kỳ lạ.
Mahou Shoujo (ma pháp thiếu nữ) vương không lưu hành: Nếu tôi đăng lại weibo này để ước, liệu người trên trang chủ có nghĩ tôi là kẻ ngốc không?
Bạc đầu như cũ: Ban đầu, Weibo Tiểu Ngư Nhi đăng 9 bức. Sau lại, đăng 1 bức, còn có thể cho chúng ta chúc phúc. Hiện tại, chỉ có một câu, tự chụp còn không có.
Kỳ kỳ: # Tô Cẩm Lê ## Giang Hồ Cứu Cấp #24/12 buổi họp mặt fan.
Mộc mộc không biết: Nhận đại ngôn mới sao? Muốn mặc quần giữ ấm cặp với cậu, cầu chia sẻ liên kết, mua!
An Tử Hàm cùng Ô Vũ ra ngoài một lúc, hình như vừa cãi nhau xong thì quay về, hai người giận dữ ngồi xuống trang điểm cùng nhau, ai cũng không phục ai.
Loại trường hợp này các thành viên đều nhìn quen, hai người bọn họ chỉ cần không ở bên ngoài đánh nhau thì không có việc gì, quan hệ cũng sẽ không bao giờ tốt hơn nên họ không để trong lòng.
Đang chuẩn bị bắt đầu thì An Tử Yến đến, khi đến nơi thì không để ý đến những người khác mà đi thẳng đến chỗ Ô Vũ, đem Ô Vũ đi nói chuyện một mình.
An Tử Hàm tham đầu tham não nhìn một hồi, không nhịn được hỏi Tô Cẩm Lê: “Có chuyện gì vậy? Sao tôi lại cảm thấy bọn họ đều thần thần thao thao.”
“Thần thần thao thao là từ gì?” Tô Cẩm Lê nghe không hiểu lắm, cậu là con cá trong núi chưa thấy việc đời.
Shenshenzhangbao, một thuật ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là ai đó làm điều gì đó hơi vô lý, khác với những gì người bình thường muốn làm.
“A…… Không phải.” An Tử Hàm thậm chí không biết nên giải thích như thế nào.
Phạm Thiên Đình ngồi cách đó không xa, nghe được Tô Cẩm Lê hỏi không nhịn được vui vẻ, nói với hai người: “Tôi có linh cảm hôm nay sẽ có chuyện lớn.”
“Sao thế?” Thường Tư Âm kinh ngạc hỏi.
“Vẻ mặt An đại ca cũng hơi nghiêm túc.” Tô Cẩm Lê cũng thấy vậy, ngày thường vừa vào cửa, khẳng định việc thứ nhất là nhìn Tô Cẩm Lê một cái, hôm nay lại không nhìn.
An Tử Hàm trợn mắt, hỏi tiếp: “Muốn phơi bày thân phận chắc?”
“Là…… bối cảnh gia đình?” Phạm Thiên Đình biết thợ trang điểm bên cạnh không nói được ngôn ngữ của họ nên mới yên tâm nói.
“Đúng vậy, Ô Vũ chỉ có điểm này là hưng sư động chúng, tôi đoán được một chút.” An Tử Hàm trả lời.
Tô Cẩm Lê không hiểu này đó, hỏi: “Nhưng vì cái gì thần bí như vậy?”
“Xử lý không tốt, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến nhóm chúng ta, bọn họ phải thận trọng.” An Tử Hàm giơ chân lên bắt chéo, lại không vội.
Tạp chí sẽ, phỏng vấn bọn họ, cậu là em trai An Tử Yến, trong nhà là công ty lớn trong giới giải trí, khoảng thời gian này nhất định sẽ bị chú ý.
Đây là một trong mấy tin có thể bán.
Nhưng An Tử Hàm biết, so với hai người khác hôm nay cậu chỉ là vai phụ.
Những gì Tô Cẩm Lê trải qua mấy ngày nay là tin nóng cho phóng viên giải trí.
Thân phận Ô Vũ lô ra cũng là một chuyện lớn.
Sau khi nói xong với Ô Vũ, An Tử Yến lại tới tìm Tô Cẩm Lê, chờ Tô Cẩm Lê trang điểm xong dẫn cậu qua một căn phòng nhỏ: “Cái này là bản thảo Thẩm Thành viết cho em, em cầm nó ứng đối phỏng vấn, có rất nhiều chỗ đều là vô căn cứ, em coi như là để bảo vệ thân phận hai người, như bảo vệ thế giới ấy, bình tĩnh nói dối đi.”
“Nhưng em không biết tiếng Nga.”
“Anh cũng chỉ biết một chút, lúc các em phỏng vấn sẽ có phiên dịch, yên tâm đi.”
Tô Cẩm Lê nhìn bản thảo Thẩm Thành cho cậu, gật đầu, hỏi tiếp: “Lần này Ô Vũ sẽ công khai thân phận sao?”
“Tuy rằng gần đây phong ba bình ổn hơn, nhưng so với việc đột nhiên lộ chuyện này mọi người không thể tiếp nhận được, cho nên chúng ta cũng nên công bố lý do thành lập ‘ Giang Hồ Cứu Cấp ’.”
Tô Cẩm Lê trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Có phải có liên quan đến anh trai em không?”
“Đúng vậy, Thẩm Thành muốn nhân cơ hội phá đổ Cảnh Văn, bắt được quyền quản lý Ba Nhược Ba La, anh với anh ta ngầm hợp tác, có lẽ sẽ cùng thúc đẩy chuyện này.” An Tử Yến không có nửa điểm giấu giếm đối với Tô Cẩm Lê.
Đây là lần hợp tác duy nhất của Thẩm Thành cùng An Tử Yến mấy năm nay.
“Nhất định phải cẩn thận, em luôn có một loại dự cảm không tốt.” Tô Cẩm Lê trong lòng nặng nề nói.
“Chắc chắc sẽ là một hồi ác chiến, nói không chừng còn xé nhau, nhưng người không có mặt mũi là họ, chúng ta là hình tượng chính diện.”
Tô Cẩm Lê trầm mặc một hồi, đột nhiên đứng dậy sờ sờ đầu An Tử Yến.
Sau khi đọc xong bản thảo, cậu đã có thể học thuộc lòng đại khái, xé bản thảo ném nó đi, sau khi ra ngoài cậu lại vỗ đầu Ô Vũ.
Ô Vũ đang chỉnh lại kiểu tóc, trợn mắt nhìn Tô Cẩm Lê một cái: “Cậu có thể chọn thời điểm khác không?”
“Sốt ruột thôi, tôi đi quay cá nhân trước đây.”
“Ừm đi đi.” Ô Vũ cũng biết nguyên nhân Tô Cẩm Lê khẩn trương như vậy, cho nên không có so đo.
Lần này khẳng định sẽ có phần quay chụp, còn phỏng vấn mỗi người đã lớn lên như thế nào, đồng thời thu được những bức ảnh về họ khi còn nhỏ từ nhiều kênh khác nhau.
Năm người quay rất thuận lợi, tuy rằng nhiếp ảnh gia không cùng ngôn ngữ, nhưng là có thể dùng ngôn ngữ cơ thể cùng vẻ mặt để biểu đạt, lại còn có có thể nói tiếng Anh đơn giản giao lưu, quay chụp cũng coi như là thuận lợi.
Tới lúc phỏng vấn, năm người ngồi cùng nhau trên trường quay, bên cạnh có thiết bị chụp ảnh, họ ngồi thành một hàng dài chờ phỏng vấn.
Quả nhiên, tạp chí tập trung vào trải nghiệm cá nhân của họ.
Như là Thường Tư Âm cùng Phạm Thiên Đình học tập thế nào, còn An Tử Hàm trưởng thành ra sao, trong nhà có ảnh hưởng gì đến cậu không.
Lúc sau chính là khúc chiết thân tình · giả · của Tô Cẩm Lê biên soạn rất lừa tình.
Cuối cùng chính là thân phận thật sự của Ô Vũ, mấy năm nay trải qua, còn Cảnh Văn đóng băng cậu thế nào.
Cuối cùng phỏng vấn sau khi Ô Vũ bị đóng băng, các thành viên nỗ lực, cũng chính là ngọn nguồn cho “Giang Hồ Cứu Cấp”.
Phỏng vấn kết thúc, mọi người rời đi còn đang nói chuyện.
An Tử Hàm vừa đi vừa lảo đảo: “Tôi cảm thấy tài liệu lần này rất tốt, khó trách anh tôi lại có thể tranh giành cơ hội này.”
Ô Vũ không nói gì, dường như tâm trạng vẫn còn nặng nề, chỉ có Phạm Thiên Đình, Thường Tư Âm nói với An Tử Hàm.
“Mắt tôi luôn khó chịu, lần này trang điểm mắt đậm quá rồi.” Tô Cẩm Lê luôn để ý điểm này.
“Tôi thổi cho cậu?” An Tử Hàm quay đầu hỏi cậu.
“Tôi cảm thấy nước tẩy trang hữa ích hơn.”
Lúc này An Tử Yến từ trong phòng đi ra, bước nhanh tới cạnh họ, trong tay còn cầm áo khoác, trực tiếp khoác lên người Tô Cẩm Lê, sau đó nhìn bọn họ nói: “Hôm nay đúng là rất bận, vất vả mấy cậu.”
Ô Vũ nhìn hành động của An Tử Yến, cùng với ánh mắt Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Yến, không nhịn được nhíu mày, nhưng vẫn đáp lại một câu: “Không có gì.”
An Tử Yến đã sắp xếp khách sạn cho bọn họ, trên đường về có người lướt Weibo, thấy Tô Cẩm Lê vì nhắn lại cho fan lên hot search, không khỏi cùng nhau la ó.
Trong xe rất náo nhiệt, mọi người ồn ào thảo luận cười nói, khi An Tử Yến đang chuẩn bị xuống xe thì bất ngờ nhận được tin nhắn.
Anh quay đầu lại nhìn những người này, chưa nói gì, chỉ dặn dò: “Jetlag không nhiều lắm, nghỉ ngơi cho tốt.”
Chỉ có Ô Vũ chú ý tới.
“Vâng!” Một đám người hùng hục xuống xe, đi về phía khách sạn.
Lần này tới vội vàng, đều là Giang Bình Thu thống nhất chiếu cố bọn họ, Tô Cẩm Lê còn muốn chờ An Tử Yến, thấy An Tử Yến bị Ô Vũ ngăn cản, trang điểm mắt lại khó chịu, cậu chần chờ một chút vẫn là đi theo lên lầu.
Bên ngoài lạnh lẽo, cậu đợi không thoải mái.
Ô Vũ ngăn An Tử Yến hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện không?”
“Ừm, Cảnh Văn có vẻ đoán được cái gì, thả tin bôi đen Tô Cẩm Lê.” An Tử Yến trả lời xong thở dài một hơi.
“Trình độ vô sỉ của ông ta, thật sự cái gì cũng làm ra được.” Ô Vũ hiểu Cảnh Văn, hổ dữ còn không ăn con, nhưng Cảnh Văn còn tính kế cả con ruột chứ đừng nói người khác.
“Nhưng không sao… chắc có thể giải quyết được.” Khi An Tử Yến trả lời, vẻ mặt vẫn không được đẹp cho lắm.
Anh vốn không có ân oán gì với Cảnh Văn, phần lớn là bất hòa cùng Thẩm Thành.
Nhưng sau khi Cảnh Văn nghe được tiếng gió liền đăng cảnh cáo, như là bọn họ mà làm thật sẽ cho cá chết lưới rách luôn.
Nhất là mấy tin nhạy cảm thế này.
“Bọn họ nói tin tức gì?” Ô Vũ hỏi.
“Nói Tô Cẩm Lê một mực ôm đùi, đi tuyển tú chuyện thứ nhất là ôm đùi cậu với An Tử Hàm.”
“Chuyện này không phải làm sáng tỏ rồi sao?”
“Nhưng có người tin, còn nói em ấy ôn đùi tôi, để tôi chiếu cố, còn có chính là Vương tổng, Khương Đinh, đáng giận nhất chính là tin nóng Tô Cẩm Lê vì thượng vị, muốn nhận Thời lão làm cha nuôi, còn lấy ra một đống cái gọi là bằng chứng thật tới.”
Thời lão thân phận nhạy cảm, lúc trước Tô Cẩm Lê đã bị đã cảnh cáo, lần này bị tuôn ra, chỉ có thể bị càng nhiều người chú ý.
“Còn liên lụy Thời lão? Ông ta tìm chết sao?” Ô Vũ giận dữ hỏi.
“Chỉ là nói ôm đùi phú thương, phú thương bỏ mặc em ấy, Tô Cẩm Lê lại còn có thể mặt dày vô sỉ mà giả vờ thuần khiết. Loại tin tức này rất ghê tởm, bọn họ cũng không cảm thấy Thời lão sẽ bởi vì Tô Cẩm Lê mà trở mặt.”
Tên ngốc này lại quên chúc phúc cho bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.