*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Mỹ Nhân và Đại Tra Công cùng uống say.
Hôm sau, sắc mặt Đại Tra Công tái mét: “Ngươi dám tống tình tống tiền* ta?”
*Nguyên văn là 仙人跳, có nghĩa là trò tống tiền bằng cách giả vờ yêu đương lên giường, như mấy trò vờ làm gái mại dâm rồi lúc lên giường đột nhiên có một người đàn ông xông đến tự nhận mình là chồng cô gái đó, bắt người kia phải đưa tiền mới thả đi.
Tiểu Mỹ Nhân sợ đến mức bật khóc hu hu: “Không có mà hu hu…”
Đại Tra Công rất tức giận, nhưng hắn có tức giận cũng vô dụng.
Các trưởng lão trong gia tộc vây Đại Tra Công lại, tận tình khuyên nhủ: “Đàn ông Chân gia chúng ta coi trọng nhất là trinh tiết, nếu cháu đã thất thân thì sẽ không có lựa chọn khác đâu.”
Đại Tra Công đành bất đắc dĩ cưới Tiểu Mỹ Nhân.
Cả thôn Tiểu Mỹ Nhân đều trồng trọt đánh cá, Đại Tra Công ở trong thành rất không vừa lòng.
Nhưng mà hết cách rồi, càng là công tử trong gia đình giàu có thì càng coi trọng thanh danh.
Đêm tân hôn, Đại Tra Công nói một cách lạnh lùng: “Đừng tưởng rằng ngươi có được ta là có thể ngồi chắc chắn ở vị trí phu nhân Chân gia!”
Tiểu Mỹ Nhân bị doạ đến mức ngây ngốc, nâng vạt áo đựng đậu phộng và táo đỏ: “Vậy… Vậy chàng có muốn ăn không…”
Đại Tra Công nói: “Ta tuyệt đối sẽ không ăn cái thứ mà chỉ kẻ hạ đẳng mới ăn cùng với ngươi!”
Tiểu Mỹ Nhân oan ức vô cùng.
Đại Tra Công không chịu nổi dáng vẻ nhu nhược oan ức rưng rưng này của Tiểu Mỹ Nhân, nổi giận đùng đùng đẩy cửa bỏ đi.
Ở bên ngoài động phòng, mười bảy mười tám lão đầu cùng trách cứ nhìn Đại Tra Công.
Đại Tra Công nói: “Lão tử có chuyện quan trọng, lẽ nào các ngài còn muốn thay cháu động phòng à? Vậy thì vào đi thôi, còn chờ gì nữa?”
Tiểu Mỹ Nhân đứng ở cửa, không dám tin mà nhìn phu quân của mình, nước mắt long lanh rưng rưng sắp rớt.
Nhưng mà Đại Tra Công vẫn đi tìm Bạch Nguyệt Quang của mình, nhẫn tâm để Tiểu Mỹ Nhân một mình trông phòng trong đêm tân hôn.
Tiểu Mỹ Nhân khóc đến nấc cụt, tự mình ăn một cân táo đỏ, nửa cân* đậu phộng, no đến mức cái bụng nhỏ cũng phồng lên.
*Cân này tính theo cân Trung Quốc, một cân bằng ½ kg
Đại Tra Công có một Bạch Nguyệt Quang, là một đoá danh hoa khuynh thế cao cao tại thượng.
Từ lúc mười tuổi Đại Tra Công bắt đầu cầu hôn, còn Bạch Nguyệt Quang thì từ khi tám tuổi bắt đầu cự tuyệt.
Mỗi lần Đại Tra Công cầu hôn, Bạch Nguyệt Quang đều sẽ nói: “Ta không muốn để ái tình thấp kém huỷ diệt tình cảm cao thượng giữa chúng ta.”
Tra Công không biết cái gì là ái tình thấp kém, cơ mà Bạch Nguyệt Quang đã nói đó là thấp kém thì nó không cao thượng.
Cái đêm tân hôn ấy, Tra Công tới tìm Bạch Nguyệt Quang, Bạch Nguyệt Quang lạnh lùng ném cho hắn một cuốn Đại Bi Chú, để hắn quỳ trên ván giặt quần áo đọc một đêm.
Ngày hôm sau Đại Tra Công về nhà, Tiểu Mỹ Nhân ngoan ngoãn khéo léo ngồi trước bàn ăn: “Tướng công, ăn cơm thôi.”
Đại Tra Công rất đói, nhưng hắn vẫn nói: “Ăn cơm với ngươi không thấy ngon miệng.”
Tiểu Mỹ Nhân oan ức cúi thấp đầu, yên lặng bắt đầu tự mình ăn.
Đại Tra Công cau mày: “Sao ngươi ăn nhiều thế?”
Tiểu Mỹ Nhân rất oan ức: “Em… Em… Em đói…”
Đại Tra Công hừ lạnh: “Tục nhân.”
Tiểu Mỹ Nhân kháng nghị: “Tiên nhân cũng phải ăn cơm mà!”
Đại Tra Công nhớ đến Bạch Nguyệt Quang, thong thả nói: “Ta thích tiên nhân, chỉ uống thanh phong ngọc lộ.”
Tiểu Mỹ Nhân nháy mắt mấy cái: “Mẹ em kể, nếu như hoa màu trong nhà không tốt để thu hoạch, cả nhà chúng em cũng phải uống gió Tây Bắc.”
Lúc còn bé trong nhà Tiểu Mỹ Nhân rất nghèo, gặp năm có nạn đói, cả nhà già trẻ cũng chỉ có thể uống cháo khoai lang ăn lá cây du* mà sống.
*Lá cây du
Từ khi gả vào gia đình giàu có, rốt cuộc mỗi ngày Tiểu Mỹ Nhân cũng có thể ăn no, ngồi phịch trên giường mềm mà nấc cụt.